Chương 70: Anh là ăn trộm
July
10/08/2022
[...]
- Ỏ...anh...anh là thằng ôn nào? Sao lại ở trong phòng tôi?
Thiên Hạo đang loay hoay rửa chén giúp cô thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Yên Nhi vang lên từ phía sau lưng. Anh không dám xoay người vì sợ Yên Nhi sẽ nhận ra.
- Sao không trả lời...anh là anh trộm có đúng hông?
Giọng nói Yên Nhi mang theo một chút âm điệu của giọng mũi. Khiến nó cứ ẻo ẻo thế nào, cô lê bước chân loạng choạng đến gần Thiên Hạo. Từ phía sau ôm lấy tấm lưng to lớn của anh mà đu người lên trên đấy.
Hai chân Yên Nhi cập vào phần hông rắn chắc của người đàn ông, đôi tay cũng chẳng rảnh rỗi mà ôm chặt lấy cổ của Thiên Hạo. Anh sợ cô ngã bật ngửa té xuống sàn nên liền dùng một tay vòng ra phía sau đỡ lấy phần mông của Yên Nhi. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào hình ảnh người mẹ đang địu đứa con thơ làm việc nhà.
- Anh ăn trộm ơiiii...!!
Yên Nhi tựa đầu vào vờ vai ấy bắt đầu nói năng linh tinh, giọng nói trong trẻo như con nít vô cùng đáng yêu vang lên bên tai Thiên Hạo.
- Ơi.
Thiên Hạo hùa theo cô gái nhỏ đằng sau lưng ơi lên một tiếng. Yên Nhi được đáp lại thì cười hì hì như được mùa.
- Haha... Anh là...là một tên ăn trộm đẹp trai, tốt bụng, còn giúp tôi làm việc nhà. Hay anh ở lại đây với tôi luôn đi...tôi...tôi sẽ bao nuôi anh có được không hả?
Bao nuôi?
Nghe đến hai từ đấy thì Thiên Hạo có chút sững người. Từ trong lòng liền sinh ra cảm giác khó chịu vô cùng. Nếu hôm nay không phải là anh vào nhà cô mà là một tên đàn ông khác thì Yên Nhi cũng sẽ bao nuôi hắn ta sao?
- Không.
Thiên Hạo đúng là ông chúa ghen tuông mà. Đến nỗi có thể tự ghen với chính bản thân mình. Ngoài anh ra thì còn người nào có thể tùy tiện ra vào nơi ở của cô như vậy đâu. Anh cứ suy diễn lung tung rồi tự nhiên đổ quạo, trả lời cộc lốc với cô à.1
Binh.
Không, người đổ quạo không phải là anh mà là cô. Yên Nhi không nhận được câu trả lời như mình mong muốn liền táng vào đầu anh một phát rõ đau. Nếu không phải anh đang không tiện thì mông cô đến công chuyện với anh rồi.
- Ai cho anh có quyền từ chối? Trong nhà quan là của quan anh biết chưa. Anh đã thuộc sở hữu của tôi rồi, không được chạy đi đâu hết...he he.
Chẳng biết Yên Nhi học đâu ra cái thói giống y mấy ông địa chủ hồi xưa nữa. Còn cái gì trong nhà quan là của quan nữa chứ. Vậy nếu như anh bê cô về lại Lý Gia thì cô sẽ là của anh sao?
- Dạ biết rồi thưa cô chủ.
Thiên Hạo không hơi đâu mà đôi co với con ma men này. Anh tập trung tráng hết đống chén qua vòi nước một lượt cho sạch xà bông rồi úp lên trên kệ tủ, sau đó địu đứa nhỏ này trở về phòng ngủ.
- Anh ăn trộm, anh làm gì đó?
Anh thả Yên Nhi về giường, đứng trước mặt cô cởi từng cúc áo sơ mi. Mỗi lần sang đây ngủ nhờ anh đều dùng nhà tắm ở đây, khi trở ra chẳng thèm mặc áo mà leo lên giường ôm cô ngủ. Riết rồi nó cũng trở thành một thói quen.
- Hố...đẹp quá.1
Nhìn thấy từng cơ bụng tinh tế, xếp thành hàng của Thiên Hạo mà Yên Nhi há hốc mồm kinh ngạc. Ánh mắt mong đợi anh cởi nốt phần bên dưới nhưng Thiên Hạo đi một lèo vào nhà tắm làm Yên Nhi hụt hẫn vô cùng.
Tiếng xả nước vọng ra bên ngoài. Với bản tính vừa mê trai, vừa tà răm thì cô làm gì bỏ qua cơ hội lần này. Yên Nhi đến trước cửa phòng tắm. Áp mặt vào sát lớp kính trên cửa, đôi mắt mở to hết cỡ để có thể nhìn thấy được mĩ cảnh bên trong.
Tuy là cửa kính nhưng được bên trong được dán một lớp đề can làm mờ kính, chóng nhìn lén nên dù Yên Nhi có cố đến đâu thì cũng chỉ nhìn được hình bóng mờ mờ ảo ảo của Thiên Hạo mà thôi.
- Ố...to quá...lại còn dài nữa. Cây kem này nhất định sẽ là của mình nha.1
Mặc dù không nhìn được rõ nhưng Yên Nhi vẫn có thể nhìn ra được kích thước khủng bố của cái dài dài, tròn tròn ấy. Yên Nhi khi ở trạng thái bình thường thì lại hơi sợ bộ phận đó của đàn ông, nhưng khi say rồi thì vô cùng yêu thích thứ đó của Thiên Hạo.
- Ui da...
Vì quá say sưa nên Yên Nhi không hề nhận ra rằng người đàn ông trong đấy đã tắm xong. Lúc Thiên Hạo mở cửa thì cô ngay lập tức mất đi chỗ dựa ngã nhào về phía trước.
Thiên Hạo: "..." Nhóc con này lại nữa rồi!!
- Em...đừng có quậy nữa dùm anh!!
Nếu không có vòng tay của Thiên Hạo thì có lẽ cô đã ngã đập mặt xuống nền nhà rồi. Đến lúc đó sẽ không còn răng để ăn cháo mất. Nhưng dường như Yên Nhi chẳng quan tâm đến việc mình có té hay không mà chỉ chăm chăm sờ vào những múi sầu của anh. Thiên Hạo bực mình vác ngược cô lên vai trở về giường.
- Tự nhiên em thèm ' kem ' quá anh ơiiii.
Thiên Hạo vứt cô lên đấy rồi cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh dùng tay chân kìm cặp nhóc con lì lợm này trong lớp chăn cùng anh.
- Ngủ đi...Sau này anh thưởng cho em cây kem ăn mãi không hết nhé? Chịu không?1
- Dạaa.
Nhóc con này dễ dỗ thật sự, chỉ mới như thế thôi mà đã ngoan ngoãn xoay mặt vào trong lòng anh, tìm một tư thế nằm thoải mái làm tổ trong đấy. Tay chân đều kèo, đều gác lên Thiên Hạo như sợ rằng anh sẽ chạy mất.
[...]
Sáng hôm sau.
- Sao có cái gì mềm mềm vậy ta?
Vì đang trong thời gian nghỉ Tết đầu năm mới nên trường cho học sinh nghỉ ở nhà một tuần. Nói nghỉ vậy thôi chứ bài tập giao về nhà còn nhiều hơn lúc đi học nữa.
Sáng nay Yên Nhi được ngủ thẳng cẳng đến tận tám giờ sáng mới có dấu hiệu sắp thức giấc. Cô trở người sang ôm lấy người nằm bên cạnh thì đột nhiên trong lòng bàn tay nắm trúng vào thứ gì đó mềm mềm vô cùng quen thuộc.
- Á... Nhu, Nhu Linh. Sao cậu lại ở đây?
Yên Nhi tá hoả bừng tỉnh mới nhận ra người đấy chính là cô bạn thân của mình. Thì ra cái thứ ban nãy mà cô động phải là ngực của Nhu Linh. Mà chỉ mới đầu năm đầu ơ sao cô ấy không ở nhà với ba mẹ mà chạy đến khách sạn Yên Nhi ở làm gì?1
- Yên Nhi, tớ bị mẹ đá đít ra khỏi nhà rồi. Cho tớ ăn bám một thời gian ở đây nhé!!
Thật ra thì Nhu Linh phải dùng cả một tuần lễ trời nài nỉ, xin xỏ đủ kiểu để Nhu phu nhân có thể đồng ý cho cô ấy ra ngoài này ở cùng Yên Nhi đấy. Nhưng cô ấy sợ Yên Nhi sẽ đuổi mình về vì tội sang đàng có nhà không ở nên mới phải nói dối như vậy.
- Cậu cứ tự nhiên nhé.
Yên Nhi đương nhiên đồng ý, ở một mình rất chán, suốt ngày luẩn quẩn một mình không có ai để tám chuyện. Lần này có Nhu Linh ra ở chung coi mừng còn không hết nữa là.
- Mà sao cậu vào được phòng của mình?
Cô nhớ là phòng mình luôn khoá cửa mà, sao ai cũng có thể tùy vào bên trong thế. Cứ mãi như này thì nguy hiểm quá đi mất.
- Mình phải đứng xin nhân viên cả buổi thì họ mới cho tớ biết được số phòng của cậu đấy. Mình phải đưa những tấm ảnh chụp chung với cậu thì chị nhân viên mới tin chúng ta là bạn bè. Nhưng mà phòng cậu đâu có khoá cửa đâu. Chỉ đóng lại thôi mà, sao tớ không thể vào được.
Những hình ảnh mơ hồ đêm qua một lần nữa ẩn hiện trong tâm trí của cô. Yên Nhi không thể nhớ hết toàn bộ mọi việc xảy ra lúc mình say. Cô chỉ nhớ mang máng được có một người đàn ông vừa lạ nhưng lại rất quen xuất hiện trong phòng mình. Còn mọi việc về sau như thế nào thì Yên Nhi không nhớ nỗi. Liệu người đàn ông đấy là do cô say khướt nên mới tưởng tượng ra hay anh ta thật sự có mặt tại đây vào đêm qua?
- Này...cậu sao đấy? Mình nói thật mà.
Nhu Linh thấy bạn mình bất động một hồi lâu liền lay người Yên Nhi. Thật sự là cửa phòng lúc cô ấy đến không hề khóa. Chỉ cần nắm vặn một phát là cánh cửa đã bật ra. Lúc đó chỉ mới có hơn sáu giờ sáng thôi, nên Nhu Linh mới kéo đồ đạc của mình vào phòng rồi leo lên giường Yên Nhi để ngủ ké tí nữa thôi.
- Mình không sao...nhân viên mang đồ ăn sáng lên rồi. Cậu ăn chung nhé?
[...]
- Chết rồi, chết rồi... lúc sáng đi gấp quá quên mất cả việc khoá cửa giúp em ấy. Không biết có sao không đây.
Thiên Hạo ngồi trên bàn làm việc mà đứng ngồi không yên. Bình thường anh sẽ rời đi từ lúc bốn đến năm giờ sáng nhưng hôm nay ngủ quá trớn đến tận sáu giờ mới dậy. Cho nên anh bị hoảng, vội vàng thay vào chiếc áo sơ mi rồi chạy đi.
- Giám đốc là đang lo cho cô Yên Nhi sao?
- Hỏi thừa, không lẽ lo cho cậu?
Mạnh Nam đã chuyển vào làm việc chung văn phòng với giám đốc để tiện cho việc trao đổi. Dù gì căn phòng này cũng rất rộng, chứa thêm năm người nữa vẫn còn dư chứ đừng nói là một mình Mạnh Nam.
- Giám đốc không mở camera lên canh chừng thử xem.
- Ờ ha...Tôi quên mất việc này. Dạo này tôi cứ bị ngu ngu làm sao ấy nhỉ?
Thiên Hạo tự chửi luôn cả mình. Tất cả đều tại con quỷ tình yêu mà ra cả. Người đời thường có câu: " Thông minh đến đâu yêu vào cũng lú " quả thật không sai mà.
Anh kết nối điện thoại với máy quay trong phòng Yên Nhi. Lúc anh vào kiểm tra thì chỉ mới có bảy giờ sáng. Vẫn còn nằm trong thời gian Yên Nhi đang ngủ.
- Gì đây? Sao Nhu Linh lại ở cùng với bảo bối của mình!!
Khi màn hình vừa được kết nổi thì Thiên Hạo liền thấy hình ảnh hai cô gái xinh đẹp đang ôm nhau ngủ ngon lành. Nhưng người anh chú ý đến chỉ có mỗi Yên Nhi mà thôi. Thiên Hạo cứ ngỡ là Nhu Linh chỉ đến thăm Yên Nhi vài tiếng rồi về cho đến khi nhìn thấy chiếc vali mài hồng nằm ở cuối giường.
- Không được rồi, phải tìm cách để tống cô ấy qua phòng khác ở thôi!!1
Nếu Nhu Linh và Yên Nhi ở chung một phòng thì anh sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội được ngủ chung với Yên Nhi nữa. Đây là một sự mất mát khá lớn đối với Thiên Hạo. Anh vò đầu bứt tai mãi mới nghĩ được một cách hay ho mà không tốn sức.
- Mạnh Nam, tìm hộ tôi số điện thoại của thằng nhóc Lương Hữu Khang.1
- Ỏ...anh...anh là thằng ôn nào? Sao lại ở trong phòng tôi?
Thiên Hạo đang loay hoay rửa chén giúp cô thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Yên Nhi vang lên từ phía sau lưng. Anh không dám xoay người vì sợ Yên Nhi sẽ nhận ra.
- Sao không trả lời...anh là anh trộm có đúng hông?
Giọng nói Yên Nhi mang theo một chút âm điệu của giọng mũi. Khiến nó cứ ẻo ẻo thế nào, cô lê bước chân loạng choạng đến gần Thiên Hạo. Từ phía sau ôm lấy tấm lưng to lớn của anh mà đu người lên trên đấy.
Hai chân Yên Nhi cập vào phần hông rắn chắc của người đàn ông, đôi tay cũng chẳng rảnh rỗi mà ôm chặt lấy cổ của Thiên Hạo. Anh sợ cô ngã bật ngửa té xuống sàn nên liền dùng một tay vòng ra phía sau đỡ lấy phần mông của Yên Nhi. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào hình ảnh người mẹ đang địu đứa con thơ làm việc nhà.
- Anh ăn trộm ơiiii...!!
Yên Nhi tựa đầu vào vờ vai ấy bắt đầu nói năng linh tinh, giọng nói trong trẻo như con nít vô cùng đáng yêu vang lên bên tai Thiên Hạo.
- Ơi.
Thiên Hạo hùa theo cô gái nhỏ đằng sau lưng ơi lên một tiếng. Yên Nhi được đáp lại thì cười hì hì như được mùa.
- Haha... Anh là...là một tên ăn trộm đẹp trai, tốt bụng, còn giúp tôi làm việc nhà. Hay anh ở lại đây với tôi luôn đi...tôi...tôi sẽ bao nuôi anh có được không hả?
Bao nuôi?
Nghe đến hai từ đấy thì Thiên Hạo có chút sững người. Từ trong lòng liền sinh ra cảm giác khó chịu vô cùng. Nếu hôm nay không phải là anh vào nhà cô mà là một tên đàn ông khác thì Yên Nhi cũng sẽ bao nuôi hắn ta sao?
- Không.
Thiên Hạo đúng là ông chúa ghen tuông mà. Đến nỗi có thể tự ghen với chính bản thân mình. Ngoài anh ra thì còn người nào có thể tùy tiện ra vào nơi ở của cô như vậy đâu. Anh cứ suy diễn lung tung rồi tự nhiên đổ quạo, trả lời cộc lốc với cô à.1
Binh.
Không, người đổ quạo không phải là anh mà là cô. Yên Nhi không nhận được câu trả lời như mình mong muốn liền táng vào đầu anh một phát rõ đau. Nếu không phải anh đang không tiện thì mông cô đến công chuyện với anh rồi.
- Ai cho anh có quyền từ chối? Trong nhà quan là của quan anh biết chưa. Anh đã thuộc sở hữu của tôi rồi, không được chạy đi đâu hết...he he.
Chẳng biết Yên Nhi học đâu ra cái thói giống y mấy ông địa chủ hồi xưa nữa. Còn cái gì trong nhà quan là của quan nữa chứ. Vậy nếu như anh bê cô về lại Lý Gia thì cô sẽ là của anh sao?
- Dạ biết rồi thưa cô chủ.
Thiên Hạo không hơi đâu mà đôi co với con ma men này. Anh tập trung tráng hết đống chén qua vòi nước một lượt cho sạch xà bông rồi úp lên trên kệ tủ, sau đó địu đứa nhỏ này trở về phòng ngủ.
- Anh ăn trộm, anh làm gì đó?
Anh thả Yên Nhi về giường, đứng trước mặt cô cởi từng cúc áo sơ mi. Mỗi lần sang đây ngủ nhờ anh đều dùng nhà tắm ở đây, khi trở ra chẳng thèm mặc áo mà leo lên giường ôm cô ngủ. Riết rồi nó cũng trở thành một thói quen.
- Hố...đẹp quá.1
Nhìn thấy từng cơ bụng tinh tế, xếp thành hàng của Thiên Hạo mà Yên Nhi há hốc mồm kinh ngạc. Ánh mắt mong đợi anh cởi nốt phần bên dưới nhưng Thiên Hạo đi một lèo vào nhà tắm làm Yên Nhi hụt hẫn vô cùng.
Tiếng xả nước vọng ra bên ngoài. Với bản tính vừa mê trai, vừa tà răm thì cô làm gì bỏ qua cơ hội lần này. Yên Nhi đến trước cửa phòng tắm. Áp mặt vào sát lớp kính trên cửa, đôi mắt mở to hết cỡ để có thể nhìn thấy được mĩ cảnh bên trong.
Tuy là cửa kính nhưng được bên trong được dán một lớp đề can làm mờ kính, chóng nhìn lén nên dù Yên Nhi có cố đến đâu thì cũng chỉ nhìn được hình bóng mờ mờ ảo ảo của Thiên Hạo mà thôi.
- Ố...to quá...lại còn dài nữa. Cây kem này nhất định sẽ là của mình nha.1
Mặc dù không nhìn được rõ nhưng Yên Nhi vẫn có thể nhìn ra được kích thước khủng bố của cái dài dài, tròn tròn ấy. Yên Nhi khi ở trạng thái bình thường thì lại hơi sợ bộ phận đó của đàn ông, nhưng khi say rồi thì vô cùng yêu thích thứ đó của Thiên Hạo.
- Ui da...
Vì quá say sưa nên Yên Nhi không hề nhận ra rằng người đàn ông trong đấy đã tắm xong. Lúc Thiên Hạo mở cửa thì cô ngay lập tức mất đi chỗ dựa ngã nhào về phía trước.
Thiên Hạo: "..." Nhóc con này lại nữa rồi!!
- Em...đừng có quậy nữa dùm anh!!
Nếu không có vòng tay của Thiên Hạo thì có lẽ cô đã ngã đập mặt xuống nền nhà rồi. Đến lúc đó sẽ không còn răng để ăn cháo mất. Nhưng dường như Yên Nhi chẳng quan tâm đến việc mình có té hay không mà chỉ chăm chăm sờ vào những múi sầu của anh. Thiên Hạo bực mình vác ngược cô lên vai trở về giường.
- Tự nhiên em thèm ' kem ' quá anh ơiiii.
Thiên Hạo vứt cô lên đấy rồi cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh dùng tay chân kìm cặp nhóc con lì lợm này trong lớp chăn cùng anh.
- Ngủ đi...Sau này anh thưởng cho em cây kem ăn mãi không hết nhé? Chịu không?1
- Dạaa.
Nhóc con này dễ dỗ thật sự, chỉ mới như thế thôi mà đã ngoan ngoãn xoay mặt vào trong lòng anh, tìm một tư thế nằm thoải mái làm tổ trong đấy. Tay chân đều kèo, đều gác lên Thiên Hạo như sợ rằng anh sẽ chạy mất.
[...]
Sáng hôm sau.
- Sao có cái gì mềm mềm vậy ta?
Vì đang trong thời gian nghỉ Tết đầu năm mới nên trường cho học sinh nghỉ ở nhà một tuần. Nói nghỉ vậy thôi chứ bài tập giao về nhà còn nhiều hơn lúc đi học nữa.
Sáng nay Yên Nhi được ngủ thẳng cẳng đến tận tám giờ sáng mới có dấu hiệu sắp thức giấc. Cô trở người sang ôm lấy người nằm bên cạnh thì đột nhiên trong lòng bàn tay nắm trúng vào thứ gì đó mềm mềm vô cùng quen thuộc.
- Á... Nhu, Nhu Linh. Sao cậu lại ở đây?
Yên Nhi tá hoả bừng tỉnh mới nhận ra người đấy chính là cô bạn thân của mình. Thì ra cái thứ ban nãy mà cô động phải là ngực của Nhu Linh. Mà chỉ mới đầu năm đầu ơ sao cô ấy không ở nhà với ba mẹ mà chạy đến khách sạn Yên Nhi ở làm gì?1
- Yên Nhi, tớ bị mẹ đá đít ra khỏi nhà rồi. Cho tớ ăn bám một thời gian ở đây nhé!!
Thật ra thì Nhu Linh phải dùng cả một tuần lễ trời nài nỉ, xin xỏ đủ kiểu để Nhu phu nhân có thể đồng ý cho cô ấy ra ngoài này ở cùng Yên Nhi đấy. Nhưng cô ấy sợ Yên Nhi sẽ đuổi mình về vì tội sang đàng có nhà không ở nên mới phải nói dối như vậy.
- Cậu cứ tự nhiên nhé.
Yên Nhi đương nhiên đồng ý, ở một mình rất chán, suốt ngày luẩn quẩn một mình không có ai để tám chuyện. Lần này có Nhu Linh ra ở chung coi mừng còn không hết nữa là.
- Mà sao cậu vào được phòng của mình?
Cô nhớ là phòng mình luôn khoá cửa mà, sao ai cũng có thể tùy vào bên trong thế. Cứ mãi như này thì nguy hiểm quá đi mất.
- Mình phải đứng xin nhân viên cả buổi thì họ mới cho tớ biết được số phòng của cậu đấy. Mình phải đưa những tấm ảnh chụp chung với cậu thì chị nhân viên mới tin chúng ta là bạn bè. Nhưng mà phòng cậu đâu có khoá cửa đâu. Chỉ đóng lại thôi mà, sao tớ không thể vào được.
Những hình ảnh mơ hồ đêm qua một lần nữa ẩn hiện trong tâm trí của cô. Yên Nhi không thể nhớ hết toàn bộ mọi việc xảy ra lúc mình say. Cô chỉ nhớ mang máng được có một người đàn ông vừa lạ nhưng lại rất quen xuất hiện trong phòng mình. Còn mọi việc về sau như thế nào thì Yên Nhi không nhớ nỗi. Liệu người đàn ông đấy là do cô say khướt nên mới tưởng tượng ra hay anh ta thật sự có mặt tại đây vào đêm qua?
- Này...cậu sao đấy? Mình nói thật mà.
Nhu Linh thấy bạn mình bất động một hồi lâu liền lay người Yên Nhi. Thật sự là cửa phòng lúc cô ấy đến không hề khóa. Chỉ cần nắm vặn một phát là cánh cửa đã bật ra. Lúc đó chỉ mới có hơn sáu giờ sáng thôi, nên Nhu Linh mới kéo đồ đạc của mình vào phòng rồi leo lên giường Yên Nhi để ngủ ké tí nữa thôi.
- Mình không sao...nhân viên mang đồ ăn sáng lên rồi. Cậu ăn chung nhé?
[...]
- Chết rồi, chết rồi... lúc sáng đi gấp quá quên mất cả việc khoá cửa giúp em ấy. Không biết có sao không đây.
Thiên Hạo ngồi trên bàn làm việc mà đứng ngồi không yên. Bình thường anh sẽ rời đi từ lúc bốn đến năm giờ sáng nhưng hôm nay ngủ quá trớn đến tận sáu giờ mới dậy. Cho nên anh bị hoảng, vội vàng thay vào chiếc áo sơ mi rồi chạy đi.
- Giám đốc là đang lo cho cô Yên Nhi sao?
- Hỏi thừa, không lẽ lo cho cậu?
Mạnh Nam đã chuyển vào làm việc chung văn phòng với giám đốc để tiện cho việc trao đổi. Dù gì căn phòng này cũng rất rộng, chứa thêm năm người nữa vẫn còn dư chứ đừng nói là một mình Mạnh Nam.
- Giám đốc không mở camera lên canh chừng thử xem.
- Ờ ha...Tôi quên mất việc này. Dạo này tôi cứ bị ngu ngu làm sao ấy nhỉ?
Thiên Hạo tự chửi luôn cả mình. Tất cả đều tại con quỷ tình yêu mà ra cả. Người đời thường có câu: " Thông minh đến đâu yêu vào cũng lú " quả thật không sai mà.
Anh kết nối điện thoại với máy quay trong phòng Yên Nhi. Lúc anh vào kiểm tra thì chỉ mới có bảy giờ sáng. Vẫn còn nằm trong thời gian Yên Nhi đang ngủ.
- Gì đây? Sao Nhu Linh lại ở cùng với bảo bối của mình!!
Khi màn hình vừa được kết nổi thì Thiên Hạo liền thấy hình ảnh hai cô gái xinh đẹp đang ôm nhau ngủ ngon lành. Nhưng người anh chú ý đến chỉ có mỗi Yên Nhi mà thôi. Thiên Hạo cứ ngỡ là Nhu Linh chỉ đến thăm Yên Nhi vài tiếng rồi về cho đến khi nhìn thấy chiếc vali mài hồng nằm ở cuối giường.
- Không được rồi, phải tìm cách để tống cô ấy qua phòng khác ở thôi!!1
Nếu Nhu Linh và Yên Nhi ở chung một phòng thì anh sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội được ngủ chung với Yên Nhi nữa. Đây là một sự mất mát khá lớn đối với Thiên Hạo. Anh vò đầu bứt tai mãi mới nghĩ được một cách hay ho mà không tốn sức.
- Mạnh Nam, tìm hộ tôi số điện thoại của thằng nhóc Lương Hữu Khang.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.