Chương 71: Không chịu đi xem mắt
July
10/08/2022
[...]
- À...quên mách cho cậu biết, hết tháng này tớ sẽ đi xem mắt đó. Hồi hộp quá trời quá đất. Không biết người đấy có giống với hình mẫu trong mộng của tớ không ha.
Yên Nhi và Nhu Linh sau khi ăn sáng xong liền lên giường nằm ì trên đấy, ai náy ôm một chiếc laptop làm bài tập trên web của trường.
- Chúc mừng cậu nha. Mong những điều cậu ước sẽ thành sự thật!!
Yên Nhi biết là Nhu Linh chẳng vui vẻ gì trong chuyện này. Nhưng cũng chỉ nói những lời khích lệ bạn thân của mình, cũng thầm cầu nguyện cho những nguyện vọng của cô ấy thành sự thật.
- Mà người cậu xem mắt là ai vậy?
Cô đã nghe Nhu Linh nhắc nhiều đến vụ xem mắt xem tai rồi nhưng chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến tên tuổi của vị hôm phu đấy.
- Thật ra... mình cũng chẳng biết nữa. Cậu có thấy thật nực cười không? Ba mẹ không nói ra dù tớ đã hỏi rất nhiều lần rồi.
Nhu Linh ngậm ngùi vừa nói vừa uất nghẹn nơi cổ họng như sắp rơi nước mắt. Nhưng có kìm cũng chẳng được, từng giọt, từng giọt nước mắt đã dần rơi xuống thấm ướt li ti trên gra giường.
- Tớ thấy ba mẹ rất cưng chiều cậu mà? Nếu cậu không thích thì cứ nói với họ thử xem. Tớ nghĩ ba mẹ nào cũng đều nghĩ cho hạnh phúc của con mình. Nếu cậu không hạnh phúc thì họ cũng như vậy.
Xem mắt của người ta nếu không phù hợp thì có thể từ chối, còn xem mắt của Nhu Linh thì chỉ như một bữa ra mắt, gặp mặt giữa nhà gái và nhà trai. Dù cô muốn từ chối cũng chẳng được, sống mười mấy năm trên đời rồi, Nhu Linh muốn làm chút gì đó có ích cho Lý Gia.
- Nói thật với cậu là vì mấy tháng trước đột nhiên ba tớ thông báo với cả nhà rằng ông ấy lại lầm lỡ khiến Nhu Gia rơi vào tình cảnh sắp phá sản. Không biết là có thật hay không nhưng ông ấy nói chỉ cần tớ đồng ý mối hôn sự này thì Nhu Gia sẽ được nâng đỡ...ba cho tớ lựa chọn chứ không phải ép buộc nhưng tớ chọn cái gì thì cậu cũng biết rồi đấy.
Thì ra là như vậy, Yên Nhi vô cùng tội nghiệp cho người bạn của mình nếu như là lúc trước thì có thể cô sẽ giúp được gì đó cho Nhu Linh. Nhưng hiện tại đến bản thân cô còn chưa lo xong, cô không còn là con cháu của Lý Gia nữa. Đến số tiền mà cô sử dụng để sinh hoạt trong hai tuần qua cũng là tiền mà chính cô tự làm ra.
Lúc trước Yên Nhi có từng bán các mặt hàng thời trang bằng hình thức online, tuy số tiền kiếm được không nhiều nhưng cũng đủ để cô có thể chi trả học phí và sinh hoạt trong một năm. Hiện tại Yên Nhi đang chuẩn bị đi xin việc bưng bê ở các quán cà phê trong thành phố để kiếm thêm thu nhập.
[...]
- Mẹ à...con đã nói rồi!! Con nhất quyết không lấy cô gái mà mẹ mai mối đâu. Mẹ muốn cô ta về làm dâu của Lương Gia thì mẹ tự đi mà cưới đi. Con nhắc lại một lần nữa, con đã có người mình thích rồi.
Mấy hôm giờ Lương Hữu Khang chỉ ru rú trong phòng, ăn uống thì lếu láo không đủ bữa cũng chỉ vì muốn ba mẹ đừng ép anh đi em mắt xem miết gì nữa mà thôi.
Anh mới có mười tám tuổi thôi mà, lấy vợ sớm làm gì? Vả lại đột nhiên ba mẹ lại đi làm chuyện không đâu. Ép buộc anh phải đi xem mắt với một cô gái đến tên tuổi còn chẳng biết.
- Con đừng tưởng mẹ không biết con thích con bé Yên Nhi kia. Con có thôi đi không, con bé đấy đã bị cái cậu Thiên Hạo kia nhắm trúng rồi, thậm chí còn có cả việc làm đám cưới vậy mà con vẫn không buông bỏ được sao?
Trong nhà ai cũng biết Thiên Hạo từ nhỏ đến giờ luôn có ý tứ với cô bạn thân của mình. Nhưng nếu Yên Nhi cũng thích Hữu Khang thì Lương phu nhân sẽ tán thành cả hai tay hai chân. Nhưng đằng này Yên Nhi đã yêu người anh trai nuôi của mình mất rồi thế mà con trai bà vẫn cứ giữ cái chấp niệm ấy mãi trong lòng, không chịu đón nhận tình cảm của người thích mình.
- Không phải mà. Con không thích Yên Nhi nữa, phải làm thế nào mẹ mới chịu tin?
Lương Hữu Khang dù giải thích bao nhiêu lần nhưng mẹ cứ mãi nói anh thích Yên Nhi khiến anh ức chế như muốn dẫy đành đành trước mặt Lương phu nhân luôn đấy.
- Vậy con nói cho mẹ biết người con thích là ai đi thì mẹ sẽ không ép buộc con đi xem mắt nữa?
- Không nói đâu.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Chỉ là nói ra người trong lòng mà khó khăn đến như thế sao? Nhìn khuôn hai má ửng hồng, tai tía đỏ cả lên cùng bộ dạng ngại ngùng của con trai thì đột nhiên Lương phu nhân che miệng cười tủm tỉm.
- Khụ... không nói thì đi xem mắt.
Bà hắng giọng rằng lấy lại bộ dạng nghiêm túc trước mặt con trai. Nói vài lời rồi bỏ lên trên phòng nghỉ ngơi mặc kệ Hữu Khang ngồi thẩn thờ trên sô pha.
- Xem mắt thì xem mắt, mẹ xem con có làm bẻ mặt con gái người ta và Lương Gia không nhé!!
Lương Hữu Khang nói đủ to để mẹ trên lầu có thể nghe thấy. Nếu mẹ đụng thì anh chạm, mẹ cảm thì anh xúc. Muốn anh cưới vợ ư? Đừng hòng!!
- Cái thằng ác ôn này. Mày mà làm gì quá đáng thì mẹ gạch tên mày ra khỏi sổ hộ khẩu luôn đấy!!
Lương phu nhân ngay lập tức chạy xuống lại nhà đấu võ mồm với con trai mình. Cũng chỉ tại anh thích con gái người ta mà không chịu thổ lộ nên bà mới phải làm như vậy chứ anh nghĩ bà rảnh lắm à?
- Con thông báo cho mẹ hay, vài ngày nữa con sẽ ra khách sạn gần trường học ở riêng, mẹ đừng có cản con.
- Mày có đi bụi mẹ cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ cần đến ngày đó đi xem mắt là được. Để con gái người ta leo cây thì biết tay mẹ.
Thiên Hạo: "..." Anh đang hoài nghi không biết mình có phải con ruột của mẹ không nữa. Thật là khổ quá mà!!
[...]
Ba ngày sau.
- Trời ơi...sao cái thằng nhóc Lương Hữu Khang đấy còn chưa chịu hành động nữa vậy.
Thiên Hạo ngồi trên bàn làm việc mà chẳng thể tập trung nổi. Cứ khó chịu, bực dọc trong lòng. Ba ngày, đã ba ngày rồi đấy anh chưa được ôm bảo bối chìm vào giấc ngủ. Mấy hôm trước gọi điện thì ừ ừ dạ dạ đồ ghê gớm lấy mà mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì!!
Mới không được ngủ với Yên Nhi ba ngày thôi mà anh cứ làm như ba năm ròng vậy trời. Thiên Hạo bí bách không có nơi nào để phát tiết nên chỉ biết tung các cú đấm của mình vào trong không trung vô hướng.
Reng reng reng.
- Ai gọi đó?
Đang bực mình mà người nào còn người gọi điện tới lúc này, lại là số lạ chưa từng thấy nên anh nói chuyện với người ở đầu dây bên kia vội một thái độ cộc lốc.
- Là tôi, Lương Hữu Khang. Tôi chỉ gọi để báo với anh rằng tối nay hoặc sáng mai hay sáng mốt tôi sẽ đến nhận phòng mà thôi.
Lương Hữu Khang không dong dài mà đi thẳng vào trong vấn đề chính. Mấy ngày qua anh bận chút việc cá nhân nên đên tận bây giờ mới có thời gian dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuyển qua đó sống.
- Cậu làm ơn nhanh nhanh lên hộ tôi! Tối nay nhé! Nói rồi đó, Lương Gia đang có hợp đồng với với tôi đấy. Cậu mà cà chớn là coi chừng tôi.
Tại sao cậu ta không chọn một thời gian nhà định mà phải là tối nay hoặc sáng mai rồi sáng mốt? Thiên Hạo liền nhận ra là anh ta đang có ý chơi mình nên liền đem quyền lực ra mà đè người. Anh là vậy đấy, ai không chịu được cũng phải chịu thôi.
- Đúng là đồ tư bản đáng ghét... được rồi, tối nay tôi đi được chưa?
- Tốt lắm. Tạm biệt!!
- À...quên mách cho cậu biết, hết tháng này tớ sẽ đi xem mắt đó. Hồi hộp quá trời quá đất. Không biết người đấy có giống với hình mẫu trong mộng của tớ không ha.
Yên Nhi và Nhu Linh sau khi ăn sáng xong liền lên giường nằm ì trên đấy, ai náy ôm một chiếc laptop làm bài tập trên web của trường.
- Chúc mừng cậu nha. Mong những điều cậu ước sẽ thành sự thật!!
Yên Nhi biết là Nhu Linh chẳng vui vẻ gì trong chuyện này. Nhưng cũng chỉ nói những lời khích lệ bạn thân của mình, cũng thầm cầu nguyện cho những nguyện vọng của cô ấy thành sự thật.
- Mà người cậu xem mắt là ai vậy?
Cô đã nghe Nhu Linh nhắc nhiều đến vụ xem mắt xem tai rồi nhưng chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến tên tuổi của vị hôm phu đấy.
- Thật ra... mình cũng chẳng biết nữa. Cậu có thấy thật nực cười không? Ba mẹ không nói ra dù tớ đã hỏi rất nhiều lần rồi.
Nhu Linh ngậm ngùi vừa nói vừa uất nghẹn nơi cổ họng như sắp rơi nước mắt. Nhưng có kìm cũng chẳng được, từng giọt, từng giọt nước mắt đã dần rơi xuống thấm ướt li ti trên gra giường.
- Tớ thấy ba mẹ rất cưng chiều cậu mà? Nếu cậu không thích thì cứ nói với họ thử xem. Tớ nghĩ ba mẹ nào cũng đều nghĩ cho hạnh phúc của con mình. Nếu cậu không hạnh phúc thì họ cũng như vậy.
Xem mắt của người ta nếu không phù hợp thì có thể từ chối, còn xem mắt của Nhu Linh thì chỉ như một bữa ra mắt, gặp mặt giữa nhà gái và nhà trai. Dù cô muốn từ chối cũng chẳng được, sống mười mấy năm trên đời rồi, Nhu Linh muốn làm chút gì đó có ích cho Lý Gia.
- Nói thật với cậu là vì mấy tháng trước đột nhiên ba tớ thông báo với cả nhà rằng ông ấy lại lầm lỡ khiến Nhu Gia rơi vào tình cảnh sắp phá sản. Không biết là có thật hay không nhưng ông ấy nói chỉ cần tớ đồng ý mối hôn sự này thì Nhu Gia sẽ được nâng đỡ...ba cho tớ lựa chọn chứ không phải ép buộc nhưng tớ chọn cái gì thì cậu cũng biết rồi đấy.
Thì ra là như vậy, Yên Nhi vô cùng tội nghiệp cho người bạn của mình nếu như là lúc trước thì có thể cô sẽ giúp được gì đó cho Nhu Linh. Nhưng hiện tại đến bản thân cô còn chưa lo xong, cô không còn là con cháu của Lý Gia nữa. Đến số tiền mà cô sử dụng để sinh hoạt trong hai tuần qua cũng là tiền mà chính cô tự làm ra.
Lúc trước Yên Nhi có từng bán các mặt hàng thời trang bằng hình thức online, tuy số tiền kiếm được không nhiều nhưng cũng đủ để cô có thể chi trả học phí và sinh hoạt trong một năm. Hiện tại Yên Nhi đang chuẩn bị đi xin việc bưng bê ở các quán cà phê trong thành phố để kiếm thêm thu nhập.
[...]
- Mẹ à...con đã nói rồi!! Con nhất quyết không lấy cô gái mà mẹ mai mối đâu. Mẹ muốn cô ta về làm dâu của Lương Gia thì mẹ tự đi mà cưới đi. Con nhắc lại một lần nữa, con đã có người mình thích rồi.
Mấy hôm giờ Lương Hữu Khang chỉ ru rú trong phòng, ăn uống thì lếu láo không đủ bữa cũng chỉ vì muốn ba mẹ đừng ép anh đi em mắt xem miết gì nữa mà thôi.
Anh mới có mười tám tuổi thôi mà, lấy vợ sớm làm gì? Vả lại đột nhiên ba mẹ lại đi làm chuyện không đâu. Ép buộc anh phải đi xem mắt với một cô gái đến tên tuổi còn chẳng biết.
- Con đừng tưởng mẹ không biết con thích con bé Yên Nhi kia. Con có thôi đi không, con bé đấy đã bị cái cậu Thiên Hạo kia nhắm trúng rồi, thậm chí còn có cả việc làm đám cưới vậy mà con vẫn không buông bỏ được sao?
Trong nhà ai cũng biết Thiên Hạo từ nhỏ đến giờ luôn có ý tứ với cô bạn thân của mình. Nhưng nếu Yên Nhi cũng thích Hữu Khang thì Lương phu nhân sẽ tán thành cả hai tay hai chân. Nhưng đằng này Yên Nhi đã yêu người anh trai nuôi của mình mất rồi thế mà con trai bà vẫn cứ giữ cái chấp niệm ấy mãi trong lòng, không chịu đón nhận tình cảm của người thích mình.
- Không phải mà. Con không thích Yên Nhi nữa, phải làm thế nào mẹ mới chịu tin?
Lương Hữu Khang dù giải thích bao nhiêu lần nhưng mẹ cứ mãi nói anh thích Yên Nhi khiến anh ức chế như muốn dẫy đành đành trước mặt Lương phu nhân luôn đấy.
- Vậy con nói cho mẹ biết người con thích là ai đi thì mẹ sẽ không ép buộc con đi xem mắt nữa?
- Không nói đâu.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Chỉ là nói ra người trong lòng mà khó khăn đến như thế sao? Nhìn khuôn hai má ửng hồng, tai tía đỏ cả lên cùng bộ dạng ngại ngùng của con trai thì đột nhiên Lương phu nhân che miệng cười tủm tỉm.
- Khụ... không nói thì đi xem mắt.
Bà hắng giọng rằng lấy lại bộ dạng nghiêm túc trước mặt con trai. Nói vài lời rồi bỏ lên trên phòng nghỉ ngơi mặc kệ Hữu Khang ngồi thẩn thờ trên sô pha.
- Xem mắt thì xem mắt, mẹ xem con có làm bẻ mặt con gái người ta và Lương Gia không nhé!!
Lương Hữu Khang nói đủ to để mẹ trên lầu có thể nghe thấy. Nếu mẹ đụng thì anh chạm, mẹ cảm thì anh xúc. Muốn anh cưới vợ ư? Đừng hòng!!
- Cái thằng ác ôn này. Mày mà làm gì quá đáng thì mẹ gạch tên mày ra khỏi sổ hộ khẩu luôn đấy!!
Lương phu nhân ngay lập tức chạy xuống lại nhà đấu võ mồm với con trai mình. Cũng chỉ tại anh thích con gái người ta mà không chịu thổ lộ nên bà mới phải làm như vậy chứ anh nghĩ bà rảnh lắm à?
- Con thông báo cho mẹ hay, vài ngày nữa con sẽ ra khách sạn gần trường học ở riêng, mẹ đừng có cản con.
- Mày có đi bụi mẹ cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ cần đến ngày đó đi xem mắt là được. Để con gái người ta leo cây thì biết tay mẹ.
Thiên Hạo: "..." Anh đang hoài nghi không biết mình có phải con ruột của mẹ không nữa. Thật là khổ quá mà!!
[...]
Ba ngày sau.
- Trời ơi...sao cái thằng nhóc Lương Hữu Khang đấy còn chưa chịu hành động nữa vậy.
Thiên Hạo ngồi trên bàn làm việc mà chẳng thể tập trung nổi. Cứ khó chịu, bực dọc trong lòng. Ba ngày, đã ba ngày rồi đấy anh chưa được ôm bảo bối chìm vào giấc ngủ. Mấy hôm trước gọi điện thì ừ ừ dạ dạ đồ ghê gớm lấy mà mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì!!
Mới không được ngủ với Yên Nhi ba ngày thôi mà anh cứ làm như ba năm ròng vậy trời. Thiên Hạo bí bách không có nơi nào để phát tiết nên chỉ biết tung các cú đấm của mình vào trong không trung vô hướng.
Reng reng reng.
- Ai gọi đó?
Đang bực mình mà người nào còn người gọi điện tới lúc này, lại là số lạ chưa từng thấy nên anh nói chuyện với người ở đầu dây bên kia vội một thái độ cộc lốc.
- Là tôi, Lương Hữu Khang. Tôi chỉ gọi để báo với anh rằng tối nay hoặc sáng mai hay sáng mốt tôi sẽ đến nhận phòng mà thôi.
Lương Hữu Khang không dong dài mà đi thẳng vào trong vấn đề chính. Mấy ngày qua anh bận chút việc cá nhân nên đên tận bây giờ mới có thời gian dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuyển qua đó sống.
- Cậu làm ơn nhanh nhanh lên hộ tôi! Tối nay nhé! Nói rồi đó, Lương Gia đang có hợp đồng với với tôi đấy. Cậu mà cà chớn là coi chừng tôi.
Tại sao cậu ta không chọn một thời gian nhà định mà phải là tối nay hoặc sáng mai rồi sáng mốt? Thiên Hạo liền nhận ra là anh ta đang có ý chơi mình nên liền đem quyền lực ra mà đè người. Anh là vậy đấy, ai không chịu được cũng phải chịu thôi.
- Đúng là đồ tư bản đáng ghét... được rồi, tối nay tôi đi được chưa?
- Tốt lắm. Tạm biệt!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.