Chương 5
Tú
03/09/2023
Edit: Hy
Vương Lợi cũng hy vọng đây là một trò đùa, nhưng sự thật chính là, người đã chết hai mươi ngày, lại còn sống ở trên mạng.
Càng ly kỳ hơn là thi thể người bị hại. Thi thể được tìm thấy ở hiện trường vụ án rất hoàn chỉnh, nhưng sau khi pháp y giám định, lại nói với bọn họ, nạn nhân sau khi chết từng bị phanh thây, sau khi phanh thây thì các phần thi thể bị vứt bỏ ở những địa điểm khác nhau.
Khối thi thể thoạt nhìn hoàn chỉnh này, kỳ thật là do người khâu lại.
Tuy mấy năm nay Vương Lợi gặp qua không ít vụ án ly kỳ, nhưng lúc này vẫn chịu kinh hách không nhỏ, từ khi có kết quả giám định pháp y đến nay bọn họ không có công khai tin tức này ra bên ngoài, tin tức cũng bị phía trên đè xuống gắt gao. Vương Lợi suy đoán, án này chỉ sợ không còn thuộc về án kiện hình sự bình thường nữa.
Nhưng hiện tại phía trên không có chỉ thị, nên những việc phải làm bọn họ vẫn tiếp tục làm.
Có lẽ do vẻ mặt Khúc Yến Ninh quá mức sợ hãi, ngữ khí Vương Lợi nhẹ hơn, "Tuy rằng trước mắt chuyện này khá ly kỳ, nhưng khả năng lớn là hung thủ cố tình tạo ra chuyện huyễn hoặc, làm lẫn lộn tầm mắt cảnh sát."
"Chúng tôi tới tìm cậu, chính là muốn cậu nhớ lại xem có điểm nào khác thường hay không."
Khúc Yến Ninh lắc đầu, trong đầu cậu một mảnh lộn xộn, lý trí biết rằng những chuyện thần thần quỷ quỷ đều là mê tín dị đoan, nhưng cảm xúc lại khiến cậu không nhịn được co lại thành một đoàn run bần bật.
An ủi của Vương Lợi cũng chả làm được cái mẹ gì*, cậu vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát.
*câu này k phải tại hạ edit, do bản QT ghi thế hmu hmu.
"Đúng rồi!" Dường như Khúc Yến Ninh bỗng nhiên nhớ ra cái gì, giống như người rơi xuống nước cuối cùng bắt được một khúc gỗ, "Cô ấy......trước đó có nhờ tôi giúp cô ấy chăm sóc một con chó tên Đại Hoàng......"
"Cô ấy......có nuôi chó không?" Khúc Yến Ninh tràn ngập hy vọng hỏi.
"......" Vương Lợi dừng một chút, gần như trìu mến nhìn cậu nhóc lúng túng này: "Ở hiện trường vụ án đích thực có một con chó lông vàng, đùi phải của nó bị chặt đứt, trên người có rất nhiều vết thương, có vẻ từng cùng người khác vật lộn. Thời điểm chúng ta phát hiện, nó đã rất yếu rồi, hiện tại đang được chữa trị."(>. <)
"......" Khúc Yến Ninh trầm mặc, biểu tình trên mặt giống như sắp khóc.
Cậu run run rẩy rẩy hỏi, "Tôi đã đáp ứng giúp cô ấy chăm sóc con chó, nếu tôi không làm, có thể nào cô ấy sẽ tìm tới tôi không?"
Vương Lợi vẻ mặt chính khí nói, "Không được mê tín dị đoan, người trẻ tuổi phải tin tưởng khoa học......"
Tam quan lung lay sắp đổ của Khúc Yến Ninh miễn cưỡng ổn một chút, lại nghe Vương Lợi tiếp tục nói: "......nhưng con chó kia rất đáng thương, cậu nếu không có việc gì cũng có thể đi thăm nó."
Khúc Yến Ninh sâu kín nói, "Không phải phải tin tưởng khoa học sao?"
Vương Lợi ho khan một tiếng, trên mặt tràn ngập chính trực, "Cái này gọi là có tình yêu, không phải mê tín dị đoan."
Khúc Yến Ninh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "...... Ồ."
Nên nói đều đã nói, ba người Vương Lợi đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Khúc Yến Ninh nhắm mắt theo đuôi phía sau đưa bọn họ ra cửa.
Tiễn người đến tận cửa thang máy, Vương Lợi có chút ngượng ngùng, "Không cần tiễn nữa, nếu nhớ đến manh mối mới, có thể tuỳ thời liên hệ tôi." Vừa rồi bọn họ đã thêm WeChat nhau. Khúc Yến Ninh cúi đầu trước cửa thang máy, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Nếu không.......tôi cùng với các anh đi thăm con chó kia......"
"......" Vương Lợi trước ánh mắt chăm chú nóng bỏng của cậu gật gật đầu.
Khúc Yến Ninh lập tức bước vào thang máy, đứng phía trước ba người thân hình cao lớn, cả người mang khí chất chính nghĩa của cảnh sát nhân dân, cảm giác sau lưng chưa bao giờ lạnh như vậy.
Cục Công An cách tiểu khu không tính là xa, Vương Lợi lái xe cảnh sát lại đây, bốn người cùng nhau lên xe, chuẩn bị về cục một chuyến trước.
Thời điểm bọn họ đến, trước cửa đã đậu sẵn hai chiếc xe, liếc mắt một cái liền nhìn ra, một trong hai chiếc xe đó là xe cục trưởng của bọn họ.
Hắn dẫn đầu đi vào bên trong, gặp đồng nghiệp trực ban liền thuận miệng hỏi một câu, "Cục trưởng đến?"
Đồng nghiệp nhìn trái nhìn phải, kéo hắn đến bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cục trưởng Trương mang theo một người đến đây, nghe nói là muốn tiếp nhận vụ án trên tay anh."
Vương Lợi nhíu mày, "Vụ án này còn chưa tới mức phải chuyển giao đâu?"
Đồng nghiệp lắc đầu, đè thấp âm thanh nói: "Lão già đó chỉ mong năm nay được tiến lên thêm một bậc, hiện tại xuất hiện vụ án khó giải quyết như thế, không biết hắn dựa vào quan hệ nào, mời người của Bộ Quốc An tới."
Mày Vương Lợi nhảy dựng, "Bộ Quốc An?"
Đồng nghiệp gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, tốt bụng khuyên nhủ: "Hiện tại người của Bộ Quốc An ra tay, vụ án này không phải việc chúng ta có thể chạm vào."
Vương Lợi nói cảm ơn, tâm sự nặng nề trở về.
Bộ Quốc An luôn luôn thần bí, những vụ án quỷ dị không giải quyết bằng phương pháp bình thường được, cuối cùng đều được Bộ Quốc An tiếp nhận, tuy rằng đối với bên ngoài nói là hỗ trợ phá án, nhưng ai từng trải qua đều biết, án tử nếu đã đến tay bọn họ, những người khác đừng mong biết được một chút tin tức.
Theo trực giác, Khúc Yến Ninh biết những gì vừa rồi bọn họ nói cùng vụ án có quan hệ, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng hỏi, mấy phen muốn nói lại thôi nhìn Vương Lợi.
Vương Lợi đang cân nhắc tin tức đồng nghiệp tiết lộ, nhìn nhìn cậu nhóc đang lúng túng như chim cút, bước chân chuyển động, đơn giản mang theo cậu đi vào phía trong.
Nạn nhân không có thân nhân, mọt mình ở Thân thành làm việc, án kiện này hiện tại còn chưa phá được, thi thể tạm thời để trong nhà xác của Cục.
Người của Bộ Quốc An hẳn cũng đi đến đó.
Vương Lợi đoán không sai, thời điểm bọn họ đến, cục trưởng của bọn họ đang ôm bụng to vẻ mặt cười làm lành cùng người bên cạnh nói chuyện.
Người bên cạnh là một nam nhân ước chừng cao hơn hắn một cái đầu rưỡi.
Gương mặt nam nhân thực rất trẻ, ăn mặc lại như người già, mặc trường bào, bàn tay phải cầm một chuỗi hạt gỗ, nếu không phải khuôn mặt kia quá mức trẻ tuổi tinh xảo, cơ hồ chính là một vị đại sư tiên phong đạo cốt.
Cục trưởng Trương cười tươi như hoa cẩn thận đi theo bên người Tạ Kỳ, nếp gấp trên cái cằm thịt một tầng lại một tầng, "Nhị gia, ngài có nhìn ra cái gì không?"
Tạ Kỳ không nói gì, ánh mắt dừng ở trên người Khúc Yến Ninh đứng đối diện.
Cục trưởng Trương không được đáp lại, nhưng trên mặt không có nửa điểm khó chịu, ông theo ánh mắt Tạ Kỳ nhìn qua, mặt tức khắc nóng lên.
"Vương Lợi, cậu ở chỗ này làm cái gì?!"
Vương Lợi nghiêm người cúi chào, ánh mắt nhanh chóng lướt qua phía Tạ Kỳ nhìn một chút, lớn tiếng nói: "Báo cáo cục trưởng, tôi tìm được một nhân chứng, dẫn hắn tới đây thu khẩu cung."
Cục trưởng Trương hừ một tiếng, nhìn về phía hắn không vui nói: "thu khẩu cung mà cậu dẫn hắn vào phía trong làm cái gì?"
Vương Lợi mặt không đổi sắc nói nhân chứng đã từng gặp nạn nhân, "Tôi dẫn cậu ấy đi xem thi thể nạn nhân."
Khúc Yến Ninh: "............"
Cậu há miệng thở dốc, lại ngậm lại, hoá ra cảnh sát nhân dân cũng có thể mặt không đổi sắc nói dối.
"Cậu từng gặp nạn nhân?" Tạ Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm của hắn thật lạnh, giống châu ngọc ở trên mặt băng, người lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh như băng.
Khúc Yến Ninh đối mặt với gương mặt kia thì có chút hoảng, nhỏ giọng nói từng gặp, hiển nhiên là lo lắng hắn còn nhớ rõ sự việc ở tiệm lẩu.
"Vậy cùng đi nhìn xem." Tạ Kỳ - người vốn dĩ định rời đi, xoay người trở lại.
Khúc Yến Ninh trừng lớn đôi mắt, biểu tình tràn ngập mờ mịt.
Cục trưởng Trương cao hứng lắc bụng bia, liếc mắt trừng hai người một cái, "Còn không mau đi theo."
Phòng chứa xác, thi thể nạn nhân che vải trắng đặt ở bên trong, Tạ Kỳ đứng ở bên cạnh, ngón tay thon dài chậm rãi vê hạt gỗ.
Khúc Yến Ninh có chút sợ hãi, đứng ở đầu khác cách rất xa không dám đi qua.
Tạ Kỳ vạch vải bố trắng ra, nói: "Lại đây."
Khúc Yến Ninh cụp mi rũ mắt, vẫn không nhúc nhích trông giống chú chim cút nhỏ.
"Cậu, lại đây." Thanh âm Tạ Kỳ lạnh hơn, ánh mắt dừng trên người Khúc Yến Ninh nãy giờ vẫn cúi đầu.
Hai người khác có mặt trong phòng đồng thời quay đầu nhìn cậu, đến lúc này Khúc Yến Ninh muốn giả ngu cũng không được, cậu chậm rì rì dịch qua, dịch dịch mãi mới đến bên cạnh Tạ Kỳ.
Khoé miệng căng chặt của Tạ Kỳ thả lỏng một ít, chỉ chỉ thi thể trên cáng, "Cậu gặp ở chỗ nào?"
Trong lòng Khúc Yến Ninh đem Vương Lợi đè trên mặt đất chà xát một lần, không tình nguyện quay đầu nhìn thi thể. Nữ thi có ngũ quan thanh tú, bên khoé miệng có một nốt ruồi màu đen, làn da trắng nõn gương mặt phiếm hồng, nếu không phải trên mặt có loang lổ dấu vết màu đỏ với ngân tím trên cổ, hoàn toàn không nhìn ra người chết này đã từng bị phanh thây sau đó bị ghép lại.
Khúc Yến Ninh trừng mắt nhìn thi thể trước mặt, tim đập càng lúc càng nhanh.
—— Cậu nghĩ tới, cậu xác thật gặp qua, ngày đầu tiên cậu bày quán ở chợ đêm trên phố.
Cô gái dắt theo chó kia.
Khúc Yến Ninh nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói: "Ngày mười lăm, ngày đó tôi bày quán ở chợ đêm, cô, cô ấy dắt theo một con chó vàng đứng ở bên cạnh tôi...... còn cùng tôi nói chuyện."
Cục trưởng Trương cười gượng một tiếng, "Người trẻ tuổi, loại chuyện này không thể nói bậy."
Khúc Yến Ninh lắc đầu, trộm lui ra sau hai bước, lúng túng lộc cộc trợn tròn đôi mắt, giống một chú chim cút nhỏ chịu kinh hách muốn chạy nhưng không dám chạy.
"Cô ta nói với cậu cái gì?" Trong bốn người Tạ Kỳ là người bình tĩnh nhất, hắn đem vải bố trắng che lại thật tốt, tiếp tục vân vê chuỗi ngọc trên tay.
Khúc Yến Ninh nhớ lại sự tình buổi tối hôm đó, càng nghĩ càng cảm thấy nổi da gà, cảm giác tóc trên đầu đều dựng đứng, "Cô ấy nói cảm ơn với tôi, còn nói phấn nền của nhà chúng tôi dùng rất tốt."
"......"Vương Lợi hắc hắc cười hai tiếng, "Thoạt nhìn là một con quỷ rất lễ phép."
Không có người tiếp lời hắn, không khí tràn ngập xấu hổ.
Vương Lợi ho khan hai tiếng, tự giải vây cho chính mình, "Kết quả kiểm tra thi thể cho thấy, vết thương trên thi thể nạn nhân, là do thông qua hoá trang che đậy, chúng tôi tìm được rất nhiều hộp trang điểm đã dùng xong ở hiện trường."
"Hơn nữa......" Hắn dừng một chút, "Nạn nhân khi còn sống, là một nhập liệm sư*."
*Nhập liệm sư: cái này thì ai cũng biết rồi, làm người làm công tác trong đám tang, giúp trang điểm thay đồ,bla bla...cho người chết. Nhưng mình k biết từ thuần Việt của cái nghề này, ai biết thì cmt góp ý cho mình biết nha.
Tác giả có lời muốn nói: Một con chim cút nhỏ chịu đủ kinh hách ↓
Khúc Tiểu Ninh ( lúng túng lộc cộc dúi đầu vào phía dưới cánh): Chíp QAQ
Editor cũng có lời muốn nói: lúc edit chương này trời mưa phòng tối, sợ ẻ huhu.
Vương Lợi cũng hy vọng đây là một trò đùa, nhưng sự thật chính là, người đã chết hai mươi ngày, lại còn sống ở trên mạng.
Càng ly kỳ hơn là thi thể người bị hại. Thi thể được tìm thấy ở hiện trường vụ án rất hoàn chỉnh, nhưng sau khi pháp y giám định, lại nói với bọn họ, nạn nhân sau khi chết từng bị phanh thây, sau khi phanh thây thì các phần thi thể bị vứt bỏ ở những địa điểm khác nhau.
Khối thi thể thoạt nhìn hoàn chỉnh này, kỳ thật là do người khâu lại.
Tuy mấy năm nay Vương Lợi gặp qua không ít vụ án ly kỳ, nhưng lúc này vẫn chịu kinh hách không nhỏ, từ khi có kết quả giám định pháp y đến nay bọn họ không có công khai tin tức này ra bên ngoài, tin tức cũng bị phía trên đè xuống gắt gao. Vương Lợi suy đoán, án này chỉ sợ không còn thuộc về án kiện hình sự bình thường nữa.
Nhưng hiện tại phía trên không có chỉ thị, nên những việc phải làm bọn họ vẫn tiếp tục làm.
Có lẽ do vẻ mặt Khúc Yến Ninh quá mức sợ hãi, ngữ khí Vương Lợi nhẹ hơn, "Tuy rằng trước mắt chuyện này khá ly kỳ, nhưng khả năng lớn là hung thủ cố tình tạo ra chuyện huyễn hoặc, làm lẫn lộn tầm mắt cảnh sát."
"Chúng tôi tới tìm cậu, chính là muốn cậu nhớ lại xem có điểm nào khác thường hay không."
Khúc Yến Ninh lắc đầu, trong đầu cậu một mảnh lộn xộn, lý trí biết rằng những chuyện thần thần quỷ quỷ đều là mê tín dị đoan, nhưng cảm xúc lại khiến cậu không nhịn được co lại thành một đoàn run bần bật.
An ủi của Vương Lợi cũng chả làm được cái mẹ gì*, cậu vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát.
*câu này k phải tại hạ edit, do bản QT ghi thế hmu hmu.
"Đúng rồi!" Dường như Khúc Yến Ninh bỗng nhiên nhớ ra cái gì, giống như người rơi xuống nước cuối cùng bắt được một khúc gỗ, "Cô ấy......trước đó có nhờ tôi giúp cô ấy chăm sóc một con chó tên Đại Hoàng......"
"Cô ấy......có nuôi chó không?" Khúc Yến Ninh tràn ngập hy vọng hỏi.
"......" Vương Lợi dừng một chút, gần như trìu mến nhìn cậu nhóc lúng túng này: "Ở hiện trường vụ án đích thực có một con chó lông vàng, đùi phải của nó bị chặt đứt, trên người có rất nhiều vết thương, có vẻ từng cùng người khác vật lộn. Thời điểm chúng ta phát hiện, nó đã rất yếu rồi, hiện tại đang được chữa trị."(>. <)
"......" Khúc Yến Ninh trầm mặc, biểu tình trên mặt giống như sắp khóc.
Cậu run run rẩy rẩy hỏi, "Tôi đã đáp ứng giúp cô ấy chăm sóc con chó, nếu tôi không làm, có thể nào cô ấy sẽ tìm tới tôi không?"
Vương Lợi vẻ mặt chính khí nói, "Không được mê tín dị đoan, người trẻ tuổi phải tin tưởng khoa học......"
Tam quan lung lay sắp đổ của Khúc Yến Ninh miễn cưỡng ổn một chút, lại nghe Vương Lợi tiếp tục nói: "......nhưng con chó kia rất đáng thương, cậu nếu không có việc gì cũng có thể đi thăm nó."
Khúc Yến Ninh sâu kín nói, "Không phải phải tin tưởng khoa học sao?"
Vương Lợi ho khan một tiếng, trên mặt tràn ngập chính trực, "Cái này gọi là có tình yêu, không phải mê tín dị đoan."
Khúc Yến Ninh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "...... Ồ."
Nên nói đều đã nói, ba người Vương Lợi đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Khúc Yến Ninh nhắm mắt theo đuôi phía sau đưa bọn họ ra cửa.
Tiễn người đến tận cửa thang máy, Vương Lợi có chút ngượng ngùng, "Không cần tiễn nữa, nếu nhớ đến manh mối mới, có thể tuỳ thời liên hệ tôi." Vừa rồi bọn họ đã thêm WeChat nhau. Khúc Yến Ninh cúi đầu trước cửa thang máy, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Nếu không.......tôi cùng với các anh đi thăm con chó kia......"
"......" Vương Lợi trước ánh mắt chăm chú nóng bỏng của cậu gật gật đầu.
Khúc Yến Ninh lập tức bước vào thang máy, đứng phía trước ba người thân hình cao lớn, cả người mang khí chất chính nghĩa của cảnh sát nhân dân, cảm giác sau lưng chưa bao giờ lạnh như vậy.
Cục Công An cách tiểu khu không tính là xa, Vương Lợi lái xe cảnh sát lại đây, bốn người cùng nhau lên xe, chuẩn bị về cục một chuyến trước.
Thời điểm bọn họ đến, trước cửa đã đậu sẵn hai chiếc xe, liếc mắt một cái liền nhìn ra, một trong hai chiếc xe đó là xe cục trưởng của bọn họ.
Hắn dẫn đầu đi vào bên trong, gặp đồng nghiệp trực ban liền thuận miệng hỏi một câu, "Cục trưởng đến?"
Đồng nghiệp nhìn trái nhìn phải, kéo hắn đến bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cục trưởng Trương mang theo một người đến đây, nghe nói là muốn tiếp nhận vụ án trên tay anh."
Vương Lợi nhíu mày, "Vụ án này còn chưa tới mức phải chuyển giao đâu?"
Đồng nghiệp lắc đầu, đè thấp âm thanh nói: "Lão già đó chỉ mong năm nay được tiến lên thêm một bậc, hiện tại xuất hiện vụ án khó giải quyết như thế, không biết hắn dựa vào quan hệ nào, mời người của Bộ Quốc An tới."
Mày Vương Lợi nhảy dựng, "Bộ Quốc An?"
Đồng nghiệp gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, tốt bụng khuyên nhủ: "Hiện tại người của Bộ Quốc An ra tay, vụ án này không phải việc chúng ta có thể chạm vào."
Vương Lợi nói cảm ơn, tâm sự nặng nề trở về.
Bộ Quốc An luôn luôn thần bí, những vụ án quỷ dị không giải quyết bằng phương pháp bình thường được, cuối cùng đều được Bộ Quốc An tiếp nhận, tuy rằng đối với bên ngoài nói là hỗ trợ phá án, nhưng ai từng trải qua đều biết, án tử nếu đã đến tay bọn họ, những người khác đừng mong biết được một chút tin tức.
Theo trực giác, Khúc Yến Ninh biết những gì vừa rồi bọn họ nói cùng vụ án có quan hệ, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng hỏi, mấy phen muốn nói lại thôi nhìn Vương Lợi.
Vương Lợi đang cân nhắc tin tức đồng nghiệp tiết lộ, nhìn nhìn cậu nhóc đang lúng túng như chim cút, bước chân chuyển động, đơn giản mang theo cậu đi vào phía trong.
Nạn nhân không có thân nhân, mọt mình ở Thân thành làm việc, án kiện này hiện tại còn chưa phá được, thi thể tạm thời để trong nhà xác của Cục.
Người của Bộ Quốc An hẳn cũng đi đến đó.
Vương Lợi đoán không sai, thời điểm bọn họ đến, cục trưởng của bọn họ đang ôm bụng to vẻ mặt cười làm lành cùng người bên cạnh nói chuyện.
Người bên cạnh là một nam nhân ước chừng cao hơn hắn một cái đầu rưỡi.
Gương mặt nam nhân thực rất trẻ, ăn mặc lại như người già, mặc trường bào, bàn tay phải cầm một chuỗi hạt gỗ, nếu không phải khuôn mặt kia quá mức trẻ tuổi tinh xảo, cơ hồ chính là một vị đại sư tiên phong đạo cốt.
Cục trưởng Trương cười tươi như hoa cẩn thận đi theo bên người Tạ Kỳ, nếp gấp trên cái cằm thịt một tầng lại một tầng, "Nhị gia, ngài có nhìn ra cái gì không?"
Tạ Kỳ không nói gì, ánh mắt dừng ở trên người Khúc Yến Ninh đứng đối diện.
Cục trưởng Trương không được đáp lại, nhưng trên mặt không có nửa điểm khó chịu, ông theo ánh mắt Tạ Kỳ nhìn qua, mặt tức khắc nóng lên.
"Vương Lợi, cậu ở chỗ này làm cái gì?!"
Vương Lợi nghiêm người cúi chào, ánh mắt nhanh chóng lướt qua phía Tạ Kỳ nhìn một chút, lớn tiếng nói: "Báo cáo cục trưởng, tôi tìm được một nhân chứng, dẫn hắn tới đây thu khẩu cung."
Cục trưởng Trương hừ một tiếng, nhìn về phía hắn không vui nói: "thu khẩu cung mà cậu dẫn hắn vào phía trong làm cái gì?"
Vương Lợi mặt không đổi sắc nói nhân chứng đã từng gặp nạn nhân, "Tôi dẫn cậu ấy đi xem thi thể nạn nhân."
Khúc Yến Ninh: "............"
Cậu há miệng thở dốc, lại ngậm lại, hoá ra cảnh sát nhân dân cũng có thể mặt không đổi sắc nói dối.
"Cậu từng gặp nạn nhân?" Tạ Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm của hắn thật lạnh, giống châu ngọc ở trên mặt băng, người lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh như băng.
Khúc Yến Ninh đối mặt với gương mặt kia thì có chút hoảng, nhỏ giọng nói từng gặp, hiển nhiên là lo lắng hắn còn nhớ rõ sự việc ở tiệm lẩu.
"Vậy cùng đi nhìn xem." Tạ Kỳ - người vốn dĩ định rời đi, xoay người trở lại.
Khúc Yến Ninh trừng lớn đôi mắt, biểu tình tràn ngập mờ mịt.
Cục trưởng Trương cao hứng lắc bụng bia, liếc mắt trừng hai người một cái, "Còn không mau đi theo."
Phòng chứa xác, thi thể nạn nhân che vải trắng đặt ở bên trong, Tạ Kỳ đứng ở bên cạnh, ngón tay thon dài chậm rãi vê hạt gỗ.
Khúc Yến Ninh có chút sợ hãi, đứng ở đầu khác cách rất xa không dám đi qua.
Tạ Kỳ vạch vải bố trắng ra, nói: "Lại đây."
Khúc Yến Ninh cụp mi rũ mắt, vẫn không nhúc nhích trông giống chú chim cút nhỏ.
"Cậu, lại đây." Thanh âm Tạ Kỳ lạnh hơn, ánh mắt dừng trên người Khúc Yến Ninh nãy giờ vẫn cúi đầu.
Hai người khác có mặt trong phòng đồng thời quay đầu nhìn cậu, đến lúc này Khúc Yến Ninh muốn giả ngu cũng không được, cậu chậm rì rì dịch qua, dịch dịch mãi mới đến bên cạnh Tạ Kỳ.
Khoé miệng căng chặt của Tạ Kỳ thả lỏng một ít, chỉ chỉ thi thể trên cáng, "Cậu gặp ở chỗ nào?"
Trong lòng Khúc Yến Ninh đem Vương Lợi đè trên mặt đất chà xát một lần, không tình nguyện quay đầu nhìn thi thể. Nữ thi có ngũ quan thanh tú, bên khoé miệng có một nốt ruồi màu đen, làn da trắng nõn gương mặt phiếm hồng, nếu không phải trên mặt có loang lổ dấu vết màu đỏ với ngân tím trên cổ, hoàn toàn không nhìn ra người chết này đã từng bị phanh thây sau đó bị ghép lại.
Khúc Yến Ninh trừng mắt nhìn thi thể trước mặt, tim đập càng lúc càng nhanh.
—— Cậu nghĩ tới, cậu xác thật gặp qua, ngày đầu tiên cậu bày quán ở chợ đêm trên phố.
Cô gái dắt theo chó kia.
Khúc Yến Ninh nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói: "Ngày mười lăm, ngày đó tôi bày quán ở chợ đêm, cô, cô ấy dắt theo một con chó vàng đứng ở bên cạnh tôi...... còn cùng tôi nói chuyện."
Cục trưởng Trương cười gượng một tiếng, "Người trẻ tuổi, loại chuyện này không thể nói bậy."
Khúc Yến Ninh lắc đầu, trộm lui ra sau hai bước, lúng túng lộc cộc trợn tròn đôi mắt, giống một chú chim cút nhỏ chịu kinh hách muốn chạy nhưng không dám chạy.
"Cô ta nói với cậu cái gì?" Trong bốn người Tạ Kỳ là người bình tĩnh nhất, hắn đem vải bố trắng che lại thật tốt, tiếp tục vân vê chuỗi ngọc trên tay.
Khúc Yến Ninh nhớ lại sự tình buổi tối hôm đó, càng nghĩ càng cảm thấy nổi da gà, cảm giác tóc trên đầu đều dựng đứng, "Cô ấy nói cảm ơn với tôi, còn nói phấn nền của nhà chúng tôi dùng rất tốt."
"......"Vương Lợi hắc hắc cười hai tiếng, "Thoạt nhìn là một con quỷ rất lễ phép."
Không có người tiếp lời hắn, không khí tràn ngập xấu hổ.
Vương Lợi ho khan hai tiếng, tự giải vây cho chính mình, "Kết quả kiểm tra thi thể cho thấy, vết thương trên thi thể nạn nhân, là do thông qua hoá trang che đậy, chúng tôi tìm được rất nhiều hộp trang điểm đã dùng xong ở hiện trường."
"Hơn nữa......" Hắn dừng một chút, "Nạn nhân khi còn sống, là một nhập liệm sư*."
*Nhập liệm sư: cái này thì ai cũng biết rồi, làm người làm công tác trong đám tang, giúp trang điểm thay đồ,bla bla...cho người chết. Nhưng mình k biết từ thuần Việt của cái nghề này, ai biết thì cmt góp ý cho mình biết nha.
Tác giả có lời muốn nói: Một con chim cút nhỏ chịu đủ kinh hách ↓
Khúc Tiểu Ninh ( lúng túng lộc cộc dúi đầu vào phía dưới cánh): Chíp QAQ
Editor cũng có lời muốn nói: lúc edit chương này trời mưa phòng tối, sợ ẻ huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.