Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 46:
Mê Đồ Vị Phản
22/05/2024
Chỉ là sau khi rời đi không lâu, trong đám người kia có hai người đi ra, chính là đôi vợ chồng trung niên Lâm Tịch vừa mới hỗ trợ chụp ảnh kia.
Thẩm Tuệ nhìn bóng lưng Lâm Tịch, hỏi ông xã bên cạnh: "Lão Lục, anh xem phản ứng vừa rồi của cô gái này, hình như là sợ nước."
Lục Khải Văn suy nghĩ trong chớp mắt, trầm giọng nói: "Hẳn là vậy."
Vừa rồi anh ta đều theo sát Lâm Tịch xông tới, chỉ là chậm hơn một chút so với cô, nhưng toàn bộ quá trình cứu trợ anh ta xem như đều gần gũi.
Phản ứng của Lâm Tịch khi cứu người ở trong biển không làm giả được, đó là phản xạ có điều kiện cơ bản nhất của cơ thể.
Sợ nước như vậy, còn có thể học bơi, đồng thời còn nắm rõ biện pháp cấp cứu chính xác, chỉ riêng phần quyết đoán đối mặt với sợ hãi này, cô gái nhỏ này vẫn thật sự không đơn giản.
Không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt Thẩm Tuệ hiện lên một suy nghĩ không rõ ràng.
"Ai, con bé Lâm đâu, hôm nay may mà có cô ấy, nếu không Tiểu Bảo sẽ gặp nguy hiểm."
Một người từ trong đám người đi ra, nếu như Lâm Tịch còn ở đây, nhất định có thể nhận ra người này chính là một trong những người ngày đó giúp cô hoàn thành nhiệm vụ múa quảng trường.
"Kỳ lạ, vừa rồi còn ở đây, sao đảo mắt đã không thấy người." Ông cụ vừa nhìn xung quanh vừa nói.
Thẩm Tuệ có chút bất ngờ ngoài ý muốn, thuận miệng hỏi: "Ông ơi, ông quen biết cô gái vừa mới cứu người vừa nãy sao?"
Ông cụ gật đầu, trả lời: "Biết chứ, cô gái kia tên là Lâm Tịch, là một ngôi sao, tới đây hình như đang quay một chương trình yêu đương."
"Quên đi, vẫn nên kiểm tra tình hình của Tiểu Bảo trước đã, dù sao cũng ở trên đảo, chờ lát nữa bảo ông Lý đi cảm ơn cũng kịp." Ông cụ vừa nói vừa đi theo đám nhân viên y tế rời đi.
Thẩm Tuệ sửng sốt một hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Chương trình yêu đương…"
Lâm Tịch đi một đường về tới biệt thự, chỉ là mới vừa đi vào sân lập tức đụng phải Chử Vưu đối diện.
Chử Vưu nhìn bộ dạng ướt đẫm của cô, hoảng sợ: "Cô làm sao vậy, rơi xuống biển rồi?"
Lâm Tịch khẽ lắc đầu, cả người ủ rũ: "Có chút chuyện ngoài ý muốn, không có chuyện gì, tôi đi thay quần áo trước."
Chử Vưu: "Mau đi đi, thay quần áo xong mau xuống ăn cơm, hôm nay tổ chương trình phát thiện tâm cho bữa ăn, không cần chúng ta tự nấu cơm nữa."
Lâm Tịch khoát tay: "Cơm tối tôi không ăn, giúp tôi nói với mọi người một tiếng, nói tôi không thoải mái, không có khẩu vị."
Chử Vưu sửng sốt, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tịch cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ có thể nói: "Cũng được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
Anh ta nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Tịch, lo lắng dặn dò: "Nếu không thoải mái, đừng cố gắng chống đỡ."
Lâm Tịch cố gắng cong khóe miệng: "Yên tâm, tôi không sao."
Sau khi trở lại phòng, Lâm Tịch lấy lại tinh thần tắm nước nóng, sau đó thay áo ngủ, cả người bọc ở trong chăn.
Cảm giác mệt mỏi thật sâu thổi quét mà đến, cảm giác bất lực từ đáy lòng vọt lên khiến Lâm Tịch vô cùng uể oải.
Quả nhiên có một số việc cũng sẽ không theo thời gian, địa điểm, không gian thay đổi mà có chỗ thay đổi, ngay cả chuyện xuyên sách quá đáng như vậy cũng đã xảy ra, nhưng những chuyện kia vẫn có thể gắt gao dây dưa bám lấy cô.
Lâm Tịch sợ nước, nhưng dưới tình huống bình thường sẽ không có phản ứng lớn như vậy, chỉ là Tiểu Bảo chết đuối gợi lên một đoạn hồi ức không tốt của cô.
Năm ấy cô mười lăm tuổi, lấy thân phận con gái riêng đi tới Triệu gia không hợp với cô, cũng là lần đầu tiên gặp được người cha và em gái trên danh nghĩa của cô, cùng với những người nhà cùng huyết thống trên danh nghĩa.
Lâm Tịch là con gái riêng, nhưng thân phận đơn giản còn không tính là quá khó xử, cô chỉ là đứa con gái ra đời trước khi cha Triệu kết hôn, cũng không phải là kết quả ngoại tình gì, điểm ấy vẫn luôn làm cô rất vui mừng.
Thẩm Tuệ nhìn bóng lưng Lâm Tịch, hỏi ông xã bên cạnh: "Lão Lục, anh xem phản ứng vừa rồi của cô gái này, hình như là sợ nước."
Lục Khải Văn suy nghĩ trong chớp mắt, trầm giọng nói: "Hẳn là vậy."
Vừa rồi anh ta đều theo sát Lâm Tịch xông tới, chỉ là chậm hơn một chút so với cô, nhưng toàn bộ quá trình cứu trợ anh ta xem như đều gần gũi.
Phản ứng của Lâm Tịch khi cứu người ở trong biển không làm giả được, đó là phản xạ có điều kiện cơ bản nhất của cơ thể.
Sợ nước như vậy, còn có thể học bơi, đồng thời còn nắm rõ biện pháp cấp cứu chính xác, chỉ riêng phần quyết đoán đối mặt với sợ hãi này, cô gái nhỏ này vẫn thật sự không đơn giản.
Không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt Thẩm Tuệ hiện lên một suy nghĩ không rõ ràng.
"Ai, con bé Lâm đâu, hôm nay may mà có cô ấy, nếu không Tiểu Bảo sẽ gặp nguy hiểm."
Một người từ trong đám người đi ra, nếu như Lâm Tịch còn ở đây, nhất định có thể nhận ra người này chính là một trong những người ngày đó giúp cô hoàn thành nhiệm vụ múa quảng trường.
"Kỳ lạ, vừa rồi còn ở đây, sao đảo mắt đã không thấy người." Ông cụ vừa nhìn xung quanh vừa nói.
Thẩm Tuệ có chút bất ngờ ngoài ý muốn, thuận miệng hỏi: "Ông ơi, ông quen biết cô gái vừa mới cứu người vừa nãy sao?"
Ông cụ gật đầu, trả lời: "Biết chứ, cô gái kia tên là Lâm Tịch, là một ngôi sao, tới đây hình như đang quay một chương trình yêu đương."
"Quên đi, vẫn nên kiểm tra tình hình của Tiểu Bảo trước đã, dù sao cũng ở trên đảo, chờ lát nữa bảo ông Lý đi cảm ơn cũng kịp." Ông cụ vừa nói vừa đi theo đám nhân viên y tế rời đi.
Thẩm Tuệ sửng sốt một hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Chương trình yêu đương…"
Lâm Tịch đi một đường về tới biệt thự, chỉ là mới vừa đi vào sân lập tức đụng phải Chử Vưu đối diện.
Chử Vưu nhìn bộ dạng ướt đẫm của cô, hoảng sợ: "Cô làm sao vậy, rơi xuống biển rồi?"
Lâm Tịch khẽ lắc đầu, cả người ủ rũ: "Có chút chuyện ngoài ý muốn, không có chuyện gì, tôi đi thay quần áo trước."
Chử Vưu: "Mau đi đi, thay quần áo xong mau xuống ăn cơm, hôm nay tổ chương trình phát thiện tâm cho bữa ăn, không cần chúng ta tự nấu cơm nữa."
Lâm Tịch khoát tay: "Cơm tối tôi không ăn, giúp tôi nói với mọi người một tiếng, nói tôi không thoải mái, không có khẩu vị."
Chử Vưu sửng sốt, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tịch cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ có thể nói: "Cũng được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
Anh ta nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Tịch, lo lắng dặn dò: "Nếu không thoải mái, đừng cố gắng chống đỡ."
Lâm Tịch cố gắng cong khóe miệng: "Yên tâm, tôi không sao."
Sau khi trở lại phòng, Lâm Tịch lấy lại tinh thần tắm nước nóng, sau đó thay áo ngủ, cả người bọc ở trong chăn.
Cảm giác mệt mỏi thật sâu thổi quét mà đến, cảm giác bất lực từ đáy lòng vọt lên khiến Lâm Tịch vô cùng uể oải.
Quả nhiên có một số việc cũng sẽ không theo thời gian, địa điểm, không gian thay đổi mà có chỗ thay đổi, ngay cả chuyện xuyên sách quá đáng như vậy cũng đã xảy ra, nhưng những chuyện kia vẫn có thể gắt gao dây dưa bám lấy cô.
Lâm Tịch sợ nước, nhưng dưới tình huống bình thường sẽ không có phản ứng lớn như vậy, chỉ là Tiểu Bảo chết đuối gợi lên một đoạn hồi ức không tốt của cô.
Năm ấy cô mười lăm tuổi, lấy thân phận con gái riêng đi tới Triệu gia không hợp với cô, cũng là lần đầu tiên gặp được người cha và em gái trên danh nghĩa của cô, cùng với những người nhà cùng huyết thống trên danh nghĩa.
Lâm Tịch là con gái riêng, nhưng thân phận đơn giản còn không tính là quá khó xử, cô chỉ là đứa con gái ra đời trước khi cha Triệu kết hôn, cũng không phải là kết quả ngoại tình gì, điểm ấy vẫn luôn làm cô rất vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.