Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 47:
Mê Đồ Vị Phản
22/05/2024
Triệu gia xem như hào môn trong thế giới của bọn họ, lúc còn trẻ cha Triệu và mẹ Lâm Tịch là Lâm phu nhân yêu nhau, Lâm phu nhân hơn hai mươi tuổi chưa lập gia đình đã có nữ chính Lâm Tịch, nhưng người Triệu gia bởi vì lý do môn đăng hộ đối, không muốn tiếp nhận Lâm phu nhân và Lâm Tịch, hai người cũng lập tức chậm chạp không có kết hôn.
Sau đó tình cảm hai người tiêu hao hầu như không còn, sau đó chia tay, bà Lâm mang theo Lâm Tịch trải qua cuộc sống mồ côi cha, cha Triệu chấp nhận cuộc hôn nhân do người nhà sắp xếp.
Bà Lâm là một người phụ nữ không thể thiếu tình yêu trong cuộc sống, nhưng đối với tình yêu cũng nâng lên được buông xuống được, khi phát hiện tình cảm với cha Triệu đi đến cuối cùng cũng không dây dưa, buông tay rất thoải mái.
Từ đó về sau cha Triệu không xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Tịch và Lâm phu nhân nữa, đương nhiên, ông cũng gánh vác nghĩa vụ mà cha nên có, tiền nuôi dưỡng nên cho một đồng cũng không ít.
Trong trí nhớ của Lâm Tịch, nghiêm túc tính ra, bà Lâm quả thật không phải là một người mẹ truyền thống đủ tư cách, nhưng cũng là một người mẹ tốt.
Từ nhỏ đến lớn cô đã không nhớ được có bao nhiêu lần Lâm phu nhân vì đối tượng yêu đương cho bà leo cây, họp phụ huynh cũng luôn vắng mặt, còn luôn gây cho cô đủ loại phiền toái, nhưng bà cũng có thể khi đối tượng yêu đương ức hiếp cô thì quyết đoán chia tay, vì cô ra mặt đánh trả.
Vốn tất cả đều rất tốt, nhưng vẫn tồn tại điều bất ngờ không kịp đề phòng, sau một lần yêu đương, bởi vì sự cố máy bay mà Lâm phu nhân chết trên đường lao tới tình yêu.
Có đôi khi Lâm Tịch sẽ không khỏi nghĩ, nếu như Lâm phu nhân không mất mạng trên chuyến bay tình yêu kia, vậy cô hẳn là cũng sẽ không xuất hiện chung với người Triệu gia, cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau đó.
Lúc trở lại Triệu gia vừa vặn là nghỉ hè, Lâm Tịch nhớ rất rõ ràng, em gái cùng cha khác mẹ Triệu Giai Giai của cô nói là vì chúc mừng cô về nhà, mấy người một nhà đi bờ biển du lịch.
Bởi vì Lâm Tịch không biết bơi, đối với nước vẫn có bản năng sợ hãi, cho nên lúc không có việc gì cũng sẽ không tới gần bờ nước.
Nhưng Triệu Giai Giai lại dẫn cô tới bên du thuyền, tự tay đẩy cô xuống biển, nhìn cô tuyệt vọng giãy dụa trong biển, cho đến khi cô mất đi ý thức.
Đương nhiên Lâm Tịch cũng không phải quả hồng mềm, sau đó cũng phản kích, cô biết Triệu Giai Giai biết bơi, đẩy cô ta xuống nước cũng không có tác dụng gì, vì vậy lập tức đặc biệt tìm một nơi không có người, hung hăng đánh người ta một trận, nửa tháng không xuống được giường.
Chẳng qua, từ đó về sau, tật xấu sợ nước của Lâm Tịch cũng hoàn toàn lưu lại.
Có thể là do trải nghiệm chết đuối ở biển lúc đó gây ra bóng ma tâm lý quá lớn cho cô, mặc dù sau đó cô vượt qua muôn vàn khó khăn học bơi, nhưng vẫn luôn không vượt qua được sợ hãi đối với nước.
Đặc biệt là nước trong biển, mùi mặn nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi, dường như luôn có thể kéo cô trở lại trong tuyệt vọng lúc trước.
——
Sáng hôm sau, trạng thái của Lâm Tịch sau khi ngủ một giấc đã tốt hơn rất nhiều.
Năng lực tự điều tiết cảm xúc của cô vẫn luôn không tệ lắm, tuy rằng không biết vì sao đi tới thế giới này, nhưng thoát khỏi tất cả quá khứ, bắt đầu một lần nữa cũng không tệ.
Kỳ thật, cứ như vậy không ràng buộc không vướng bận, tùy tâm sở dục sống tiếp cũng rất tốt.
Sau khi ăn xong điểm tâm, dựa theo quy trình ghi hình của chương trình, phân đoạn cuối cùng trước khi kết thúc hành trình hải đảo, chính là giữa các khách mời cần xác định đối tượng rung động với nhau.
Nói cách khác, trạm kế tiếp bắt đầu đều đã định hướng CP.
"Mọi người mau chọn ra đối tượng rung động của mình, đúng đúng, ghi trên tờ giấy này là được." Nhân viên công tác nói.
Sau đó tình cảm hai người tiêu hao hầu như không còn, sau đó chia tay, bà Lâm mang theo Lâm Tịch trải qua cuộc sống mồ côi cha, cha Triệu chấp nhận cuộc hôn nhân do người nhà sắp xếp.
Bà Lâm là một người phụ nữ không thể thiếu tình yêu trong cuộc sống, nhưng đối với tình yêu cũng nâng lên được buông xuống được, khi phát hiện tình cảm với cha Triệu đi đến cuối cùng cũng không dây dưa, buông tay rất thoải mái.
Từ đó về sau cha Triệu không xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Tịch và Lâm phu nhân nữa, đương nhiên, ông cũng gánh vác nghĩa vụ mà cha nên có, tiền nuôi dưỡng nên cho một đồng cũng không ít.
Trong trí nhớ của Lâm Tịch, nghiêm túc tính ra, bà Lâm quả thật không phải là một người mẹ truyền thống đủ tư cách, nhưng cũng là một người mẹ tốt.
Từ nhỏ đến lớn cô đã không nhớ được có bao nhiêu lần Lâm phu nhân vì đối tượng yêu đương cho bà leo cây, họp phụ huynh cũng luôn vắng mặt, còn luôn gây cho cô đủ loại phiền toái, nhưng bà cũng có thể khi đối tượng yêu đương ức hiếp cô thì quyết đoán chia tay, vì cô ra mặt đánh trả.
Vốn tất cả đều rất tốt, nhưng vẫn tồn tại điều bất ngờ không kịp đề phòng, sau một lần yêu đương, bởi vì sự cố máy bay mà Lâm phu nhân chết trên đường lao tới tình yêu.
Có đôi khi Lâm Tịch sẽ không khỏi nghĩ, nếu như Lâm phu nhân không mất mạng trên chuyến bay tình yêu kia, vậy cô hẳn là cũng sẽ không xuất hiện chung với người Triệu gia, cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau đó.
Lúc trở lại Triệu gia vừa vặn là nghỉ hè, Lâm Tịch nhớ rất rõ ràng, em gái cùng cha khác mẹ Triệu Giai Giai của cô nói là vì chúc mừng cô về nhà, mấy người một nhà đi bờ biển du lịch.
Bởi vì Lâm Tịch không biết bơi, đối với nước vẫn có bản năng sợ hãi, cho nên lúc không có việc gì cũng sẽ không tới gần bờ nước.
Nhưng Triệu Giai Giai lại dẫn cô tới bên du thuyền, tự tay đẩy cô xuống biển, nhìn cô tuyệt vọng giãy dụa trong biển, cho đến khi cô mất đi ý thức.
Đương nhiên Lâm Tịch cũng không phải quả hồng mềm, sau đó cũng phản kích, cô biết Triệu Giai Giai biết bơi, đẩy cô ta xuống nước cũng không có tác dụng gì, vì vậy lập tức đặc biệt tìm một nơi không có người, hung hăng đánh người ta một trận, nửa tháng không xuống được giường.
Chẳng qua, từ đó về sau, tật xấu sợ nước của Lâm Tịch cũng hoàn toàn lưu lại.
Có thể là do trải nghiệm chết đuối ở biển lúc đó gây ra bóng ma tâm lý quá lớn cho cô, mặc dù sau đó cô vượt qua muôn vàn khó khăn học bơi, nhưng vẫn luôn không vượt qua được sợ hãi đối với nước.
Đặc biệt là nước trong biển, mùi mặn nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi, dường như luôn có thể kéo cô trở lại trong tuyệt vọng lúc trước.
——
Sáng hôm sau, trạng thái của Lâm Tịch sau khi ngủ một giấc đã tốt hơn rất nhiều.
Năng lực tự điều tiết cảm xúc của cô vẫn luôn không tệ lắm, tuy rằng không biết vì sao đi tới thế giới này, nhưng thoát khỏi tất cả quá khứ, bắt đầu một lần nữa cũng không tệ.
Kỳ thật, cứ như vậy không ràng buộc không vướng bận, tùy tâm sở dục sống tiếp cũng rất tốt.
Sau khi ăn xong điểm tâm, dựa theo quy trình ghi hình của chương trình, phân đoạn cuối cùng trước khi kết thúc hành trình hải đảo, chính là giữa các khách mời cần xác định đối tượng rung động với nhau.
Nói cách khác, trạm kế tiếp bắt đầu đều đã định hướng CP.
"Mọi người mau chọn ra đối tượng rung động của mình, đúng đúng, ghi trên tờ giấy này là được." Nhân viên công tác nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.