Chương 3
Trương Nhược Dư
18/11/2022
3.
Thật không dám che giấu, tôi ôm chặt di động, điên cuồng liếm màn hình.
Cái này...không phải còn có hương vị hơn mấy mẫu nam kia sao?
Tôi bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào mới mời được Lâm Chí tới làm người mẫu cho mình, giáo thảo kia khẳng định sẽ có những yêu cầu khó nhằn, rắc rối đi.
Tôi sẽ trực tiếp hỏi cậu, "Cậu có thể làm người mẫu giúp tôi được không?"
Quá thẳng thắn, lại còn sơ lược bình thường nữa.
Lấy tiền tài dụ dỗ? Dung tục quá.
Cả buổi tối tôi đều nghĩ về chuyện này, nhưng vẫn không hề có chút tiến triển nào, chỉ có thể bày ra một vẻ mặt u sầu mà tiến vào mộng đẹp.
...
Lâm Chí cùng với Giang Hành – nam người mẫu tôi từng trầm mê mà ôm chặt màn hình máy tính, bọn họ đang đứng trước mặt tôi, hai người cao xấp xỉ nhau, dáng người cũng không khác nhau là bao, một người bên trái một người bên phải đứng chặn trước mặt tôi, trăm miệng một lời* hỏi tôi:
*cùng nhau đồng thanh
"Thích loại như này sao?"
Tôi lau lau nước miếng, yếu ớt hỏi lại: "Có thể...đồng thời thích hai loại không?"
Lúc này hai người không ai lên tiếng, nhưng lại cùng nhau bắt đầu...so dáng người.
Giang Hành cởi áo, cơ bắp rắn chắc, dáng người cân xứng, mà ở bên kia Lâm Chí cũng bắt đầu kéo vạt áo lên.
Thật không nghĩ tới, thoạt nhìn Lâm Chí có hơi gầy, nhưng phía dưới vạt áo được kéo lên lại lộ ra hình dáng cơ bụng khoẻ khoắn...
Tôi nuốt nước miếng, nhưng mà ----
Vạt áo chỉ mới được kéo một chút, tôi liền tỉnh giấc.
Khoé miệng có chút ướt ướt, đồng hồ báo thức bên cạnh chiếc gối còn đang kêu inh tai nhức óc.
....Moé nó, hoá ra chỉ là mơ.
Tôi hậm hực tắt đồng hồ báo thức, thở dài một hơi, rời giường mặc quần áo.
Tiết đầu tiên của hôm nay là Mao Khái*, ông già dạy Mao Khái có tiếng là nghiêm khắc, mỗi lần đều nghiêm khắc xử lý những người đến muộn, nếu như trong một học kỳ đi muộn năm lần, thì sẽ bị trừ vào điểm chuyên cần.
*Tên đầy đủ là: Giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và Hệ thống lý luận về Chủ Nghĩa Xã Hội đặc sắc ở Trung Quốc
Nhưng mà, dù có nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, thời điểm khi tôi bước vào phòng học, còn đang cắn nửa cái bánh quẩy, lại thấy Lâm Chí ở phía cuối lớp học.
Lâm Chí...sao lại ở đây?
Chúng tôi cùng cấp nhưng không cùng lớp, bình thường lúc đi học cũng sẽ không ở cùng một phòng học.
Tôi phản ứng theo bản năng nghĩ bản thân đã đi nhầm lớp rồi, có điều vừa mới quay đầu lại thấy, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc trong lớp mình.
Không đi nhầm.
Ngây ngẩn ở cửa mất hai giây, chậm rãi nuốt xuống nửa miếng bánh quẩy còn đang nhai trong miệng, vội vàng lấy tay lau miệng, thân thể cứng đờ chuẩn bị ngồi xuống vị trí đầu tiên.
Nhưng ----
Đồng đội heo Kỳ Kỳ căn bản không có phát hiện thấy Lâm Chí, túm lấy quần áo của tôi, lôi về phía sau.
"Muốn chết à, lão già lớp cậu ngồi ở vị trí đầu tiên, chờ bị gọi tên trả lời câu hỏi sao?"
Nói xong, Kỳ Kỳ kéo tôi ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Ngay bên cạnh tôi, chính là Lâm Chí.
Tôi mang bánh quẩy đút vào trong chiếc túi, buộc chặt miệng lại, sau đó lặng lặng ném vào thùng rác ở phía góc phòng học.
Nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, mặt tôi liền đỏ lên, ánh mắt đôi lúc lại nhìn về phía Lâm Chí, luôn không nhịn được mà liếc nhanh theo hướng vạt áo của cậu.
Tới lần thứ ba tôi không nhịn được tiếp tục nhìn, Lâm Chí đột nhiên lên tiếng: "Làm sao vậy?"
Người này cúi đầu kiểm tra một lượt, hình như không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào: "Có cái gì...không bình thường sao?"
"Không có."
Tôi vội vàng phủ nhận, sau đó nhìn trái nhìn phải, thừa dịp mọi người không chú ý, thấp giọng hỏi: "Cậu có thể....làm người mẫu giúp tôi được không?"
Lâm Chí sửng sốt hai giây.
Đôi môi mỏng mím chặt, cậu khẽ cau mày, khéo léo từ chối: "Thật xin lỗi, gần đây tôi không tiện cho lắm."
Thực ra tôi không ôm hy vọng quá lớn, nhưng mà, tôi cũng biết phải nói ra cảm giác mất mát ở đáy lòng bản thân là từ đâu mà tới.
"Không có việc gì, không có việc gì", tôi vội vàng lên tiếng trả lời, Lâm Chí há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói cái gì đó, nhưng tôi lại xoay người bước đi về phía trước.
Tiết học Mao Khai đó, là lần học nghiêm túc nhất của tôi từ trước tới nay.
Toàn bộ quá trình tôi đều chăm chú nhìn lão gia tử trên bục giảng, thế nhưng, từ tiết học đầu trở đi, rốt cuộc là giảng cái gì, một câu tôi cũng không hề nghe rõ.
Chuông tan học vang lên, tôi gần như không quay đầu lại mà lôi kéo Kỳ Kỳ bước nhanh ra khỏi phòng học.
- -----------------------------
Buổi tối khi ở căng-tin ăn cơm, Kỳ Kỳ trêu ghẹo tôi: "Nhìn cậu đang thất hồn lạc phách kìa, thất tình?"
Mới không có.
Đừng nói chuyện yêu đương, cây cầu tình yêu đầu tiên còn chưa được xây dựng thì đã hoàn toàn chôn vùi rồi.
Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của Giang Hành: "Ngày mai có rảnh không? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm."
Có thể là lần gặp gỡ đầy xấu hổ "liếm hình liếm tới bản tôn"* đó, làm cho tôi từ đầu tới cuối mỗi khi đối mặt với Giang Hành, thì lại có cảm giác không được tự nhiên, có tật giật mình.
*ý chỉ đã thành công gặp được người thật, ví dụ bạn đu idol, vẫn luôn chỉ có thể ngắm card, xem vid và MV nhưng có ngày lại gặp được người ngoài đời thật.
Tôi vô thức muốn từ chối, Giang Hành lại bổ sung thêm một câu: "Anh cũng gọi cả Kỳ Kỳ, chúng ta cùng nhau đi, anh đã đồng ý làm người mẫu cho bản vẽ, đúng lúc muốn tìm hiểu một chút."
Lý do chính đáng, hơn nữa còn có cả Kỳ Kỳ, tôi không thể từ chối, đành đồng ý.
Hẹn được thời gian, tôi xuống giường rửa mặt.
Khi lại bò lên giường lần nữa, tôi đắp mặt nạ, ngẫu nhiên lướt vào vòng bạn bè của Lâm Chí.
Vẫn như trước là một tấm ảnh, ảnh chụp các thiết bị tập thể hình, nhìn cách bài trí...chắc là ở ký túc xá.
Caption vẫn như trước, rất ngắn gọn, lần này chỉ có hai chữ:
"Cấp tốc tập luyện"*
*bên Trung có hai chữ thui:)))))
Cấp tốc tập luyện?
Tôi thuận tay nhấn like một cái, lại nghi hoặc không thôi, gần đây Lâm Chí làm sao thế, như thế nào lại điên rồ đi tập loại thể hình này.
Tôi trầm tư suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra.
Nhưng mà....
Một tiếng sau, tôi chợt hiểu ra.
Bởi vì, một tiếng sau, tôi lướt tới weibo chính thức của bạn gái cũ Lâm Chí.
Cô ta được bạn trai mới nhấc lên trên vai, nụ cười đẹp long lanh, cũng viết một dòng caption: "Khoe một chút, bạn trai "mãnh nam" của tôi~."
Tôi hình như...hiểu được nguyên nhân vì sao Lâm Chí điên cuồng tập thể hình rồi.
Thật không dám che giấu, tôi ôm chặt di động, điên cuồng liếm màn hình.
Cái này...không phải còn có hương vị hơn mấy mẫu nam kia sao?
Tôi bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào mới mời được Lâm Chí tới làm người mẫu cho mình, giáo thảo kia khẳng định sẽ có những yêu cầu khó nhằn, rắc rối đi.
Tôi sẽ trực tiếp hỏi cậu, "Cậu có thể làm người mẫu giúp tôi được không?"
Quá thẳng thắn, lại còn sơ lược bình thường nữa.
Lấy tiền tài dụ dỗ? Dung tục quá.
Cả buổi tối tôi đều nghĩ về chuyện này, nhưng vẫn không hề có chút tiến triển nào, chỉ có thể bày ra một vẻ mặt u sầu mà tiến vào mộng đẹp.
...
Lâm Chí cùng với Giang Hành – nam người mẫu tôi từng trầm mê mà ôm chặt màn hình máy tính, bọn họ đang đứng trước mặt tôi, hai người cao xấp xỉ nhau, dáng người cũng không khác nhau là bao, một người bên trái một người bên phải đứng chặn trước mặt tôi, trăm miệng một lời* hỏi tôi:
*cùng nhau đồng thanh
"Thích loại như này sao?"
Tôi lau lau nước miếng, yếu ớt hỏi lại: "Có thể...đồng thời thích hai loại không?"
Lúc này hai người không ai lên tiếng, nhưng lại cùng nhau bắt đầu...so dáng người.
Giang Hành cởi áo, cơ bắp rắn chắc, dáng người cân xứng, mà ở bên kia Lâm Chí cũng bắt đầu kéo vạt áo lên.
Thật không nghĩ tới, thoạt nhìn Lâm Chí có hơi gầy, nhưng phía dưới vạt áo được kéo lên lại lộ ra hình dáng cơ bụng khoẻ khoắn...
Tôi nuốt nước miếng, nhưng mà ----
Vạt áo chỉ mới được kéo một chút, tôi liền tỉnh giấc.
Khoé miệng có chút ướt ướt, đồng hồ báo thức bên cạnh chiếc gối còn đang kêu inh tai nhức óc.
....Moé nó, hoá ra chỉ là mơ.
Tôi hậm hực tắt đồng hồ báo thức, thở dài một hơi, rời giường mặc quần áo.
Tiết đầu tiên của hôm nay là Mao Khái*, ông già dạy Mao Khái có tiếng là nghiêm khắc, mỗi lần đều nghiêm khắc xử lý những người đến muộn, nếu như trong một học kỳ đi muộn năm lần, thì sẽ bị trừ vào điểm chuyên cần.
*Tên đầy đủ là: Giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và Hệ thống lý luận về Chủ Nghĩa Xã Hội đặc sắc ở Trung Quốc
Nhưng mà, dù có nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, thời điểm khi tôi bước vào phòng học, còn đang cắn nửa cái bánh quẩy, lại thấy Lâm Chí ở phía cuối lớp học.
Lâm Chí...sao lại ở đây?
Chúng tôi cùng cấp nhưng không cùng lớp, bình thường lúc đi học cũng sẽ không ở cùng một phòng học.
Tôi phản ứng theo bản năng nghĩ bản thân đã đi nhầm lớp rồi, có điều vừa mới quay đầu lại thấy, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc trong lớp mình.
Không đi nhầm.
Ngây ngẩn ở cửa mất hai giây, chậm rãi nuốt xuống nửa miếng bánh quẩy còn đang nhai trong miệng, vội vàng lấy tay lau miệng, thân thể cứng đờ chuẩn bị ngồi xuống vị trí đầu tiên.
Nhưng ----
Đồng đội heo Kỳ Kỳ căn bản không có phát hiện thấy Lâm Chí, túm lấy quần áo của tôi, lôi về phía sau.
"Muốn chết à, lão già lớp cậu ngồi ở vị trí đầu tiên, chờ bị gọi tên trả lời câu hỏi sao?"
Nói xong, Kỳ Kỳ kéo tôi ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Ngay bên cạnh tôi, chính là Lâm Chí.
Tôi mang bánh quẩy đút vào trong chiếc túi, buộc chặt miệng lại, sau đó lặng lặng ném vào thùng rác ở phía góc phòng học.
Nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, mặt tôi liền đỏ lên, ánh mắt đôi lúc lại nhìn về phía Lâm Chí, luôn không nhịn được mà liếc nhanh theo hướng vạt áo của cậu.
Tới lần thứ ba tôi không nhịn được tiếp tục nhìn, Lâm Chí đột nhiên lên tiếng: "Làm sao vậy?"
Người này cúi đầu kiểm tra một lượt, hình như không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào: "Có cái gì...không bình thường sao?"
"Không có."
Tôi vội vàng phủ nhận, sau đó nhìn trái nhìn phải, thừa dịp mọi người không chú ý, thấp giọng hỏi: "Cậu có thể....làm người mẫu giúp tôi được không?"
Lâm Chí sửng sốt hai giây.
Đôi môi mỏng mím chặt, cậu khẽ cau mày, khéo léo từ chối: "Thật xin lỗi, gần đây tôi không tiện cho lắm."
Thực ra tôi không ôm hy vọng quá lớn, nhưng mà, tôi cũng biết phải nói ra cảm giác mất mát ở đáy lòng bản thân là từ đâu mà tới.
"Không có việc gì, không có việc gì", tôi vội vàng lên tiếng trả lời, Lâm Chí há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói cái gì đó, nhưng tôi lại xoay người bước đi về phía trước.
Tiết học Mao Khai đó, là lần học nghiêm túc nhất của tôi từ trước tới nay.
Toàn bộ quá trình tôi đều chăm chú nhìn lão gia tử trên bục giảng, thế nhưng, từ tiết học đầu trở đi, rốt cuộc là giảng cái gì, một câu tôi cũng không hề nghe rõ.
Chuông tan học vang lên, tôi gần như không quay đầu lại mà lôi kéo Kỳ Kỳ bước nhanh ra khỏi phòng học.
- -----------------------------
Buổi tối khi ở căng-tin ăn cơm, Kỳ Kỳ trêu ghẹo tôi: "Nhìn cậu đang thất hồn lạc phách kìa, thất tình?"
Mới không có.
Đừng nói chuyện yêu đương, cây cầu tình yêu đầu tiên còn chưa được xây dựng thì đã hoàn toàn chôn vùi rồi.
Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của Giang Hành: "Ngày mai có rảnh không? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm."
Có thể là lần gặp gỡ đầy xấu hổ "liếm hình liếm tới bản tôn"* đó, làm cho tôi từ đầu tới cuối mỗi khi đối mặt với Giang Hành, thì lại có cảm giác không được tự nhiên, có tật giật mình.
*ý chỉ đã thành công gặp được người thật, ví dụ bạn đu idol, vẫn luôn chỉ có thể ngắm card, xem vid và MV nhưng có ngày lại gặp được người ngoài đời thật.
Tôi vô thức muốn từ chối, Giang Hành lại bổ sung thêm một câu: "Anh cũng gọi cả Kỳ Kỳ, chúng ta cùng nhau đi, anh đã đồng ý làm người mẫu cho bản vẽ, đúng lúc muốn tìm hiểu một chút."
Lý do chính đáng, hơn nữa còn có cả Kỳ Kỳ, tôi không thể từ chối, đành đồng ý.
Hẹn được thời gian, tôi xuống giường rửa mặt.
Khi lại bò lên giường lần nữa, tôi đắp mặt nạ, ngẫu nhiên lướt vào vòng bạn bè của Lâm Chí.
Vẫn như trước là một tấm ảnh, ảnh chụp các thiết bị tập thể hình, nhìn cách bài trí...chắc là ở ký túc xá.
Caption vẫn như trước, rất ngắn gọn, lần này chỉ có hai chữ:
"Cấp tốc tập luyện"*
*bên Trung có hai chữ thui:)))))
Cấp tốc tập luyện?
Tôi thuận tay nhấn like một cái, lại nghi hoặc không thôi, gần đây Lâm Chí làm sao thế, như thế nào lại điên rồ đi tập loại thể hình này.
Tôi trầm tư suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra.
Nhưng mà....
Một tiếng sau, tôi chợt hiểu ra.
Bởi vì, một tiếng sau, tôi lướt tới weibo chính thức của bạn gái cũ Lâm Chí.
Cô ta được bạn trai mới nhấc lên trên vai, nụ cười đẹp long lanh, cũng viết một dòng caption: "Khoe một chút, bạn trai "mãnh nam" của tôi~."
Tôi hình như...hiểu được nguyên nhân vì sao Lâm Chí điên cuồng tập thể hình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.