Chương 4
Trương Nhược Dư
18/11/2022
4.
Nhưng cảm giác chua xót ở trong lòng này là như thế nào vậy?
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia một lúc lâu, lại nhịn không được nghĩ lại cảnh tượng trong phòng học sáng nay.
Sau một lúc lâu, tôi mới thoát khỏi weibo.
Đặt di động ở dưới gối, tôi có chút tức giận mà nghĩ, đêm nay tôi không muốn mơ thấy Lâm Chí.
Thế mà...
Tôi lại mơ thấy cậu ta rồi.
Hơn nữa, cảnh trong mơ lần này càng ngày càng làm cho người ta đỏ mặt hơn.
Tôi mơ thấy Lâm Chí tập luyện ở ký túc xá nam, mà tôi lại mặc một chiếc váy ngắn, đứng ở bên cạnh cậu.
Lâm Chí tập bài tập gập bụng, mỗi lần cậu ngồi dậy, tôi liền tới gần hôn cậu một cái.
Vừa mới tỉnh lại, cái gối đầu của tôi ẩm ướt một mảng, moé nó, toàn là nước miếng.
Tôi điên mất thôi.
Mấy ngày gần đây như thế nào tôi lại mơ thấy cái đó? Tôi quyết định, một lát nữa sẽ rời giường đi mua một cốc trà lạnh giảm nhiệt.
Thế mà, buổi sáng tôi không có tiết học, khi đôi chân vẫn xỏ đôi dép lê chạy ra sau trường học để mua trà lạnh, lại vừa hay ở cửa quán gặp được Lâm Chí.
Trong tay cậu cũng đang cầm một cốc...trà lạnh, không biết có phải gần đây cậu cũng có chút nóng hay không.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi không có cách nào để không nhớ tới cảnh trong mơ đó.
Nhất là khuôn mặt vừa đẹp trai vừa quyến rũ đó của Lâm Chí...
Mặt tôi đỏ lên, vội vàng chào một tiếng rồi cuống quýt rời đi, ngay cả trà lạnh cũng quên mua.
...
Mắt thấy Kỳ Kỳ đã bắt đầu liên hệ với Giang Hành để bàn bạc cụ thể về các bước vẽ tranh, mà tôi ngay cả người mẫu cũng chưa chọn được.
Tôi cũng có chút nôn nóng.
Lần trước uống rượu, đánh cược với Kỳ Kỳ, nhất định phải tìm nam sinh làm người mẫu, hơn nữa nếu cuối cùng bức tranh của ai vẽ nam sinh xuất sắc hơn, người thua chịu phạt, chính là phải bao tiền ăn cho đối phương trong một học kỳ.
Quả nhiên, không uống hơn hai lít, cũng sẽ không đưa ra điều kiện chịu phạt này.
Đúng lúc buổi chiều có buổi họp của hội học sinh, tôi suy xét một chút, nếu thực sự không được thì tôi dự định sẽ tìm nam sinh duy nhất trong hội học sinh mà bản thân coi như quen biết để làm người mẫu.
Đối phương tên Thẩm Khâu, tuy nói vẻ ngoài kém hơn Giang Hành rất nhiều, nhưng cũng được coi là mặt mày thanh tú, thời điểm tôi vẽ sẽ làm cho đẹp một chút, nói không chừng còn có cơ hội giành chiến thắng.
Vì thế, buổi chiều sau khi cuộc họp kết thúc, tôi chặn Thẩm Khâu ở trước cửa phòng học.
"Cậu có thể làm người mẫu giúp tôi được không?"
Thẩm Khâu hình như sửng sốt một chút: "Tôi...làm người mẫu cho cậu?"
Tôi gật đầu: "Ừ, gần đây chúng tôi có một bài kiểm tra nhỏ, tôi và bạn cùng phòng đánh cược thi đấu, bức tranh vẽ nam sinh của ai xuất sắc hơn thì người đó thắng..."
Còn chưa nói xong, Thẩm Khâu liền dứt khoát đồng ý: "Không thành vấn đề."
Cậu cười cười: "Tôi còn nghĩ là vì chuyện gì, cậu mời tôi ăn một bữa là được."
Tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, khá tốt, cuối cùng cũng chọn được người mẫu rồi.
Nhưng-----
Còn chưa kịp tán gẫu hai câu, bỗng nhiên có người đi đến, gần như mạnh mẽ mà xen vào giữa hai chúng tôi.
Nhìn kỹ một chút, là Lâm Chí.
Khuôn mặt người này cứng nhắc: "Hạ Vi, không phải cậu muốn tìm tôi làm người mẫu sao?"
Hình như đây là lần đầu tiên, cậu gọi đầy đủ cả tên họ của tôi.
Có chút dễ nghe.
Tôi sửng sốt hai giây, thấp giọng giải thích: "Lúc đó không phải cậu nói gần đây không tiện sao..."
Cậu liếc tôi một cái: "Hiện tại rất tiện."
Lâm Chí xoay người nhìn vào Thẩm Khâu: "Thật xin lỗi, có chút hiểu lầm."
Nói xong, cậu kéo tôi bước thật nhanh rời đi.
...
Dưới khu giảng đường.
Lâm Chí nắm cổ tay tôi, kéo một mạch xuống dưới lầu, độ ấm từ đầu ngón tay cậu xuyên qua từng tầng tầng lớp lớp quần áo, có hơi nóng.
Tới khi xuống cầu thang, tôi bắt đầu thấy hối hận vì sao hôm nay mình lại mặc áo dài tay.
Nói cách khác...
Nắm cổ tay, cũng được coi như là tiếp xúc thân mật đi.
Ánh mặt trời buổi chiều có chút nóng, ven đường gần như không có người nào, tôi đứng sóng vai với Lâm Chí, cậu buông tay tôi, thuận tiện sờ sờ chóp mũi, hình như...có hơi căng thẳng.
Thật ra tôi là người căng thẳng hơn.
Kỳ thực tôi cũng không phải người có lòng nhiệt tình gì, tôi hứng trí bừng bừng muốn tóm được tên biến thái như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là...
Đôi tất của Lâm Chí bị biến thái bán gì đó, tôi đã nhớ thương từ rất lâu rồi.
Đi tới một nơi có bóng mát, Lâm Chí thở dài một hơi: "Thật xin lỗi, hôm đó từ chối là bởi vì...tôi không có lòng tin với dáng người của mình, muốn tập luyện một chút sau đó mới tới làm người mẫu cho cậu."
Tôi hơi sửng sốt, chính mình còn chưa có phản ứng gì, liền buột miệng nói ra: "Không cần tập dáng người gì hết, tôi cũng không có vẽ khoả...A loại phác hoạ này."
Lâm Chí cũng ngây ra một lát.
Người này há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói bất kỳ điều gì, chỉ là, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên một chút.
Còn đang trầm mặc, phía sau bỗng nhiên có người gọi tên tôi: "Hạ Vi?"
Tôi quay đầu nhìn lại, thực sự mà nói, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên chính là một đôi chân dài.
Lại hướng lên một chút, một khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ lộ ra.
Giang Hành.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen, lại càng làm cho dáng người cao lớn hơn, đi hai ba bước tới trước mặt tôi, ánh mắt của anh dừng ở trên người Lâm Chí, sau đó nhìn tôi cười: "Đừng quên, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, nhân tiện dạy anh một chút khi làm người mẫu cho các em cần phải chú ý những gì."
Trong lòng tôi bắt đầu căn thẳng.
Quả nhiên, khi nghe thấy hai chữ "người mẫu", Lâm Chí lập tức nhíu mày.
Hai người này cao xấp xỉ nhau, Lâm Chí liếc Giang Hành một cái, lập tức đi về phía trước một bước, vừa vặn chắn giữa hai chúng tôi.
Cúi người.
Lâm Chí dừng lại bên tai tôi, dùng thanh âm mà chỉ có hai chúng tôi nghe thấy, trầm giọng hỏi:
"Hạ Vi, anh ta chính là...nam sinh mà cậu liếm màn hình hôm đó sao?"
...Để cho tôi chết đi.
Có quỷ mới biết trí nhớ của Lâm Chí như thế nào lại tốt như vậy.
Nhưng cảm giác chua xót ở trong lòng này là như thế nào vậy?
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh kia một lúc lâu, lại nhịn không được nghĩ lại cảnh tượng trong phòng học sáng nay.
Sau một lúc lâu, tôi mới thoát khỏi weibo.
Đặt di động ở dưới gối, tôi có chút tức giận mà nghĩ, đêm nay tôi không muốn mơ thấy Lâm Chí.
Thế mà...
Tôi lại mơ thấy cậu ta rồi.
Hơn nữa, cảnh trong mơ lần này càng ngày càng làm cho người ta đỏ mặt hơn.
Tôi mơ thấy Lâm Chí tập luyện ở ký túc xá nam, mà tôi lại mặc một chiếc váy ngắn, đứng ở bên cạnh cậu.
Lâm Chí tập bài tập gập bụng, mỗi lần cậu ngồi dậy, tôi liền tới gần hôn cậu một cái.
Vừa mới tỉnh lại, cái gối đầu của tôi ẩm ướt một mảng, moé nó, toàn là nước miếng.
Tôi điên mất thôi.
Mấy ngày gần đây như thế nào tôi lại mơ thấy cái đó? Tôi quyết định, một lát nữa sẽ rời giường đi mua một cốc trà lạnh giảm nhiệt.
Thế mà, buổi sáng tôi không có tiết học, khi đôi chân vẫn xỏ đôi dép lê chạy ra sau trường học để mua trà lạnh, lại vừa hay ở cửa quán gặp được Lâm Chí.
Trong tay cậu cũng đang cầm một cốc...trà lạnh, không biết có phải gần đây cậu cũng có chút nóng hay không.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi không có cách nào để không nhớ tới cảnh trong mơ đó.
Nhất là khuôn mặt vừa đẹp trai vừa quyến rũ đó của Lâm Chí...
Mặt tôi đỏ lên, vội vàng chào một tiếng rồi cuống quýt rời đi, ngay cả trà lạnh cũng quên mua.
...
Mắt thấy Kỳ Kỳ đã bắt đầu liên hệ với Giang Hành để bàn bạc cụ thể về các bước vẽ tranh, mà tôi ngay cả người mẫu cũng chưa chọn được.
Tôi cũng có chút nôn nóng.
Lần trước uống rượu, đánh cược với Kỳ Kỳ, nhất định phải tìm nam sinh làm người mẫu, hơn nữa nếu cuối cùng bức tranh của ai vẽ nam sinh xuất sắc hơn, người thua chịu phạt, chính là phải bao tiền ăn cho đối phương trong một học kỳ.
Quả nhiên, không uống hơn hai lít, cũng sẽ không đưa ra điều kiện chịu phạt này.
Đúng lúc buổi chiều có buổi họp của hội học sinh, tôi suy xét một chút, nếu thực sự không được thì tôi dự định sẽ tìm nam sinh duy nhất trong hội học sinh mà bản thân coi như quen biết để làm người mẫu.
Đối phương tên Thẩm Khâu, tuy nói vẻ ngoài kém hơn Giang Hành rất nhiều, nhưng cũng được coi là mặt mày thanh tú, thời điểm tôi vẽ sẽ làm cho đẹp một chút, nói không chừng còn có cơ hội giành chiến thắng.
Vì thế, buổi chiều sau khi cuộc họp kết thúc, tôi chặn Thẩm Khâu ở trước cửa phòng học.
"Cậu có thể làm người mẫu giúp tôi được không?"
Thẩm Khâu hình như sửng sốt một chút: "Tôi...làm người mẫu cho cậu?"
Tôi gật đầu: "Ừ, gần đây chúng tôi có một bài kiểm tra nhỏ, tôi và bạn cùng phòng đánh cược thi đấu, bức tranh vẽ nam sinh của ai xuất sắc hơn thì người đó thắng..."
Còn chưa nói xong, Thẩm Khâu liền dứt khoát đồng ý: "Không thành vấn đề."
Cậu cười cười: "Tôi còn nghĩ là vì chuyện gì, cậu mời tôi ăn một bữa là được."
Tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi, khá tốt, cuối cùng cũng chọn được người mẫu rồi.
Nhưng-----
Còn chưa kịp tán gẫu hai câu, bỗng nhiên có người đi đến, gần như mạnh mẽ mà xen vào giữa hai chúng tôi.
Nhìn kỹ một chút, là Lâm Chí.
Khuôn mặt người này cứng nhắc: "Hạ Vi, không phải cậu muốn tìm tôi làm người mẫu sao?"
Hình như đây là lần đầu tiên, cậu gọi đầy đủ cả tên họ của tôi.
Có chút dễ nghe.
Tôi sửng sốt hai giây, thấp giọng giải thích: "Lúc đó không phải cậu nói gần đây không tiện sao..."
Cậu liếc tôi một cái: "Hiện tại rất tiện."
Lâm Chí xoay người nhìn vào Thẩm Khâu: "Thật xin lỗi, có chút hiểu lầm."
Nói xong, cậu kéo tôi bước thật nhanh rời đi.
...
Dưới khu giảng đường.
Lâm Chí nắm cổ tay tôi, kéo một mạch xuống dưới lầu, độ ấm từ đầu ngón tay cậu xuyên qua từng tầng tầng lớp lớp quần áo, có hơi nóng.
Tới khi xuống cầu thang, tôi bắt đầu thấy hối hận vì sao hôm nay mình lại mặc áo dài tay.
Nói cách khác...
Nắm cổ tay, cũng được coi như là tiếp xúc thân mật đi.
Ánh mặt trời buổi chiều có chút nóng, ven đường gần như không có người nào, tôi đứng sóng vai với Lâm Chí, cậu buông tay tôi, thuận tiện sờ sờ chóp mũi, hình như...có hơi căng thẳng.
Thật ra tôi là người căng thẳng hơn.
Kỳ thực tôi cũng không phải người có lòng nhiệt tình gì, tôi hứng trí bừng bừng muốn tóm được tên biến thái như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là...
Đôi tất của Lâm Chí bị biến thái bán gì đó, tôi đã nhớ thương từ rất lâu rồi.
Đi tới một nơi có bóng mát, Lâm Chí thở dài một hơi: "Thật xin lỗi, hôm đó từ chối là bởi vì...tôi không có lòng tin với dáng người của mình, muốn tập luyện một chút sau đó mới tới làm người mẫu cho cậu."
Tôi hơi sửng sốt, chính mình còn chưa có phản ứng gì, liền buột miệng nói ra: "Không cần tập dáng người gì hết, tôi cũng không có vẽ khoả...A loại phác hoạ này."
Lâm Chí cũng ngây ra một lát.
Người này há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói bất kỳ điều gì, chỉ là, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên một chút.
Còn đang trầm mặc, phía sau bỗng nhiên có người gọi tên tôi: "Hạ Vi?"
Tôi quay đầu nhìn lại, thực sự mà nói, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên chính là một đôi chân dài.
Lại hướng lên một chút, một khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ lộ ra.
Giang Hành.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen, lại càng làm cho dáng người cao lớn hơn, đi hai ba bước tới trước mặt tôi, ánh mắt của anh dừng ở trên người Lâm Chí, sau đó nhìn tôi cười: "Đừng quên, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, nhân tiện dạy anh một chút khi làm người mẫu cho các em cần phải chú ý những gì."
Trong lòng tôi bắt đầu căn thẳng.
Quả nhiên, khi nghe thấy hai chữ "người mẫu", Lâm Chí lập tức nhíu mày.
Hai người này cao xấp xỉ nhau, Lâm Chí liếc Giang Hành một cái, lập tức đi về phía trước một bước, vừa vặn chắn giữa hai chúng tôi.
Cúi người.
Lâm Chí dừng lại bên tai tôi, dùng thanh âm mà chỉ có hai chúng tôi nghe thấy, trầm giọng hỏi:
"Hạ Vi, anh ta chính là...nam sinh mà cậu liếm màn hình hôm đó sao?"
...Để cho tôi chết đi.
Có quỷ mới biết trí nhớ của Lâm Chí như thế nào lại tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.