Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
Chương 17:
Samson
08/11/2022
Ưa thích cùng cảm giác trong lúc đó là cách một trời một vực.
Cho nên lúc cô đưa ra yêu cầu gặp mặt làn thứ hai trong hôm nay, Thương Luật Viện biểu hiện kinh ngạc cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ có những người yêu nhau đến mức khó phân mới có thể thời thời khắc khắc đều muốn ở cùng một chỗ, mà cô cùng Thương Luật Viện, nếu nói là bạn giường thì các nàng đến nay còn chưa có thượng quá ba luỹ (chưa làm gì hết á), nếu nói là người yêu, từ lúc các cô kết giao cho đến nay cũng chưa bao giờ ở cùng qua hết một ngày.
Nên định nghĩa như thế nào quan hệ của các cô đây?
Mặc dù Thi Mạn Nhu đối với việc này rất nghi hoặc, nhưng mà cô biết rõ, cái định nghĩa này, nhất định là mặt tích cực đấy, nếu không sao có thể cô có khả năng bị Thương Luật Viện cự tuyệt từ cuộc hẹn buổi tối về sau còn có thể điềm nhiên như không có việc gì?
Cô còn nhớ rõ khi bắt đầu cùng vị hôn phu Phí Ương hẹn hò, từ trước đến nay đều là cô nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần có một chút không hài lòng, cô liền lập tức mặt lạnh, Phí Ương phải buông toàn bộ chuyện của công ty đến dỗ dành cho cô vui vẻ.
Mà ở trước mặt Thương Luật Viện, bất luận là Thương Luật Viện luôn luôn bận rộn, còn có rất nhiều thời gian không ở cùng cô, Thi Mạn Nhu cũng hoàn toàn không có một câu oán hận.
Chỉ biết có mất mác.
Lúc Thi Mạn Nhu trở lại văn phòng thì có một đống lớn đơn từ đợi xét duyệt, cô vuốt vuốt lông mày, vừa rót xong một chén cà phê thì trợ lý Khương Di liền gõ cửa nói: "Có khách hàng muốn tìm ngài."
Ngay lúc Thi Mạn Nhu muốn từ chối, cửa đã bị đẩy ra, xuất hiện ở trước mặt chính là mặc váy ngắn tinh xảo, giống như đến từ Âu Châu công chúa hoàng tộc Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu xem nhẹ kinh ngạc trên mặt Mạn Nhu, mỉm cười đem Khương Di đẩy đi ra, quay người đóng cửa lại.
"Thật ngại a, chưa có thông báo cho cậu đã tới đây." Thời Sở Yêu tự nhiên ngồi xuống, chăm chú nhìn Thi Mạn Nhu liếc mắt một cái sau đó nâng lên khóe miệng: "Thương đại tiểu thư không có bị cậu giấu ở trong góc nào đi."
Thi Mạn Nhu cũng không ngẩng đầu lên, đem mặt chôn ở trong tập tài liệu múa bút thành văn: "Cách ăn mặc của cậu giống như tiên nữ hạ phàm để đến nơi này của mình chính là vì nhìn xem chúng tôi có phải hay không đang hện hò trong phòng làm việc?"
Thời Sở Yêu đi đến trước mặt Thi Mạn Nhu, đưa tay nâng cằm Thi Mạn Nhu: "Vẻ mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, mới gặp Thương tiểu thư?"
Thi Mạn Nhu nghiêng đầu, không để ý tới Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu nhẹ nhàng mà cười rộ lên: "Vừa rồi mình dưới lầu nhìn thấy xe của Phí Ương, bây giờ là giờ làm việc, hắn từ xa mà chạy tới đây, lại không ở trong văn phòng cậu, là hắn làm cho cậu mất hứng?"
Thi Mạn Nhu mí mắt cũng tèm không giơ lên: "Hôm nay hẹn cùng ăn cơm trưa, hắn đến muộn."
Thời Sở Yêu nhìn Thi Mạn Nhu một hồi: "Là cậu không muốn gặp hắn a."
Tay Thi Mạn Nhu dừng một chút, lại tiếp tục ký tên lên phiếu bảo hành: "Mình cùng hắn đã ba năm, đã sớm qua thời kì ngọt ngào, tất nhiên sẽ không như vậy chán ghét."
Cho nên lúc cô đưa ra yêu cầu gặp mặt làn thứ hai trong hôm nay, Thương Luật Viện biểu hiện kinh ngạc cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ có những người yêu nhau đến mức khó phân mới có thể thời thời khắc khắc đều muốn ở cùng một chỗ, mà cô cùng Thương Luật Viện, nếu nói là bạn giường thì các nàng đến nay còn chưa có thượng quá ba luỹ (chưa làm gì hết á), nếu nói là người yêu, từ lúc các cô kết giao cho đến nay cũng chưa bao giờ ở cùng qua hết một ngày.
Nên định nghĩa như thế nào quan hệ của các cô đây?
Mặc dù Thi Mạn Nhu đối với việc này rất nghi hoặc, nhưng mà cô biết rõ, cái định nghĩa này, nhất định là mặt tích cực đấy, nếu không sao có thể cô có khả năng bị Thương Luật Viện cự tuyệt từ cuộc hẹn buổi tối về sau còn có thể điềm nhiên như không có việc gì?
Cô còn nhớ rõ khi bắt đầu cùng vị hôn phu Phí Ương hẹn hò, từ trước đến nay đều là cô nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần có một chút không hài lòng, cô liền lập tức mặt lạnh, Phí Ương phải buông toàn bộ chuyện của công ty đến dỗ dành cho cô vui vẻ.
Mà ở trước mặt Thương Luật Viện, bất luận là Thương Luật Viện luôn luôn bận rộn, còn có rất nhiều thời gian không ở cùng cô, Thi Mạn Nhu cũng hoàn toàn không có một câu oán hận.
Chỉ biết có mất mác.
Lúc Thi Mạn Nhu trở lại văn phòng thì có một đống lớn đơn từ đợi xét duyệt, cô vuốt vuốt lông mày, vừa rót xong một chén cà phê thì trợ lý Khương Di liền gõ cửa nói: "Có khách hàng muốn tìm ngài."
Ngay lúc Thi Mạn Nhu muốn từ chối, cửa đã bị đẩy ra, xuất hiện ở trước mặt chính là mặc váy ngắn tinh xảo, giống như đến từ Âu Châu công chúa hoàng tộc Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu xem nhẹ kinh ngạc trên mặt Mạn Nhu, mỉm cười đem Khương Di đẩy đi ra, quay người đóng cửa lại.
"Thật ngại a, chưa có thông báo cho cậu đã tới đây." Thời Sở Yêu tự nhiên ngồi xuống, chăm chú nhìn Thi Mạn Nhu liếc mắt một cái sau đó nâng lên khóe miệng: "Thương đại tiểu thư không có bị cậu giấu ở trong góc nào đi."
Thi Mạn Nhu cũng không ngẩng đầu lên, đem mặt chôn ở trong tập tài liệu múa bút thành văn: "Cách ăn mặc của cậu giống như tiên nữ hạ phàm để đến nơi này của mình chính là vì nhìn xem chúng tôi có phải hay không đang hện hò trong phòng làm việc?"
Thời Sở Yêu đi đến trước mặt Thi Mạn Nhu, đưa tay nâng cằm Thi Mạn Nhu: "Vẻ mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, mới gặp Thương tiểu thư?"
Thi Mạn Nhu nghiêng đầu, không để ý tới Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu nhẹ nhàng mà cười rộ lên: "Vừa rồi mình dưới lầu nhìn thấy xe của Phí Ương, bây giờ là giờ làm việc, hắn từ xa mà chạy tới đây, lại không ở trong văn phòng cậu, là hắn làm cho cậu mất hứng?"
Thi Mạn Nhu mí mắt cũng tèm không giơ lên: "Hôm nay hẹn cùng ăn cơm trưa, hắn đến muộn."
Thời Sở Yêu nhìn Thi Mạn Nhu một hồi: "Là cậu không muốn gặp hắn a."
Tay Thi Mạn Nhu dừng một chút, lại tiếp tục ký tên lên phiếu bảo hành: "Mình cùng hắn đã ba năm, đã sớm qua thời kì ngọt ngào, tất nhiên sẽ không như vậy chán ghét."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.