Lâm Giang Tiên

Chương 11

Âu Tĩnh

24/10/2013

Mang theo buồn bực không vui, Nhị gia trở về Hạo Hãn hiên. Chuyện đầu tiên Cố Lâm làm là sai người đi gọi đại phu.

"Ai ngã bệnh vậy?" Nhị gia lấy làm kỳ quái.

"Ách. . . Đợi chút nữa Vương di nương nhất định sẽ nói đau bụng." Cố Lâm nhàn nhạt đáp lời, "Nhưng sẽ không thật sự có chuyện, huynh cứ ra ngoài đi dạo đi, nên làm gì thì cứ làm."

Nhị gia cũng không phải bị đuổi đi nhanh như vậy, quấn quýt nàng hỏi không ngừng. Đang quấn, chỗ phu nhân sai người tới nói, Vương di nương thân thể khó chịu, muốn xin người gọi đại phu tới xem một chút.

Thời gian thật chuẩn xác, Ngự Tỷ nhi thật đúng là thần cơ diệu toán.

Cố Lâm cười mỉa, có chút không biết nói với Nhị gia như thế nào. Nói thì giống như khích bác, đặt điều cùng tố cáo, nhưng không nói. . . Nhị gia nửa điên nửa ngốc như vậy, không có chút tâm nhãn thì không biết sẽ gặp phải họa gì.

"Bởi vì ta hôm nay vào phòng Vương di nương." Cố Lâm hàm súc nói.

". . . Nàng chỉ đứng ở cạnh cửa thôi mà, cách nàng ta tối thiểu phải ba thước ấy chứ?" Nhị gia mặt tràn đầy nghi ngờ, "Người nàng ta kéo là ta, cũng không phải là nàng."

Cố Lâm thấy thật khó khăn, không biết làm sao lý giải một cách khách quan những tinh túy trong chuyện trạch đấu."Ta là thê, nàng ta là thiếp." Cố Lâm hàm súc giải thích, "Cả đời nàng ta cũng chỉ có trong khoảng thời gian này mới có thể có địa vị cao hơn ta. . . Có thể lấn áp liền tận lực chèn ép, tất cả thủ đoạn đều phải sử dụng. . . Cũng không cần ta làm cái gì, chỉ cần làm cho người ta cảm thấy ta muốn hại nàng, hoặc là dứt khoát nói bát tự không hợp linh tinh .... . . Vì đứa cháu khó có được này, ta ước chừng lại được thắp đèn hầu Phật đi."

". . . Không thể nào?" Nhị gia trắng mặt.

"Cho nên ta trước tiên cho gọi đại phu." Cố Lâm nhìn sắc mặt hắn không tốt, an ủi nói, "Lão đại phu này mặc dù không phải là thái y, nhưng có sở trường là phụ khoa, mẹ chồng rất tin tưởng. Chỉ cần hắn nói không có việc gì là tốt rồi. Nếu không đợi đến lúc đám hòa thượng đạo sĩ tới cửa, ta mới là người đầu tiên chịu tội. An tâm đi, chuyện của trạch viện ta lo được rất tốt. Nói cho ngươi cũng chỉ là muốn ngươi cẩn thận hơn. . . Về sau có việc lễ nghĩa gì lui tới, trừ phi thật sự tri kỷ, nếu không đưa cái gì cũng không cần ăn, lấy cái gì không nên dùng hương dùng thuốc..."

Nàng dặn dò một chuỗi, Nhị gia chỉ nhìn nàng, tâm tình nặng nề gật đầu một cái. Không nhịn được hỏi một câu, "Nhưng cần ác như vậy sao? Thật "độc nhất phụ nhân tâm" sao?"

Cố Lâm chần chờ một chút, hòa nhã nói, "Cũng không phải đúng hoàn toàn. Thiếp thất tranh sủng là bình thường . . . Chỉ là Vương di nương xuất thân. . . tương đối thấp kém, người nhà mẹ đẻ kiến thức cũng tương đối nông cạn. Thật ra thì đứa bé sinh ra sẽ ghi dưới tên của ta, sáu năm không con phạm vào thất xuất chi điều, ta không khả năng làm hại nhất chính là đứa bé này. Chỉ là nếu nàng có lòng muốn chèn ép, cũng đành theo nàng ta thôi. Chút thủ đoạn nhỏ như vậy, ta còn không để vào trong mắt đâu."



Nhị gia kiếp trước, chính là một người trung trinh với các ngự tỷ. Hắn tự nhận bản thân rất "man", cũng rất nam tử hán, nhưng đối với Ngự tỷ luôn tràn đầy tự tin, thành thục, chững chạc chính là luôn bị khuynh đảo, không cưỡng lại được.

Mà Cố Lâm ở thời đại này thật sự không tính là mỹ nhân. Khuôn mặt đầy sức sống, uy mà không lộ, lông mày giương cao, khí sắc hồng nhuận, so với những cô gái khác cao hơn nhiều, lưng luôn thẳng tắp. Hiện tại lại lưu hành loại đại gia khuê tú đi không được dao động váy, cười không lộ răng, dịu dàng nhu thuận, thân mình yếu ba phần, diện mạo tinh xảo tuyệt luân.

Cố Lâm vừa khéo lại ngược lại, hơn nữa vừa khéo lại chính là hình mẫu mà Nhị gia đã hoán đổi linh hồn thích nhất.

Đáng tiếc hắn thật sự không biết ăn nói, nín nửa ngày chỉ nói, "Ngự Tỷ nhi, nàng cực khổ rồi. Ta...ta đã biết ." Sau đó liền chạy trối chết.

Đã biết những gì? Cố Lâm buồn bực, vuốt vuốt trán. Trong nhà còn một đống chuyện đấy. . . Vương di nương hôm nay tuyệt đối sẽ lại tăng thêm chuyện, sẽ không để cho nàng sống yên ổn .

Quả nhiên, nàng đem chuyện nhà xử lý xong xuôi, vừa mới uống một hớp trà, Lữ ma ma bên cạnh phu nhân liền đến báo. . . Vương di nương không hài lòng, muốn đổi thái y.

Tuy nói công công là quan nhị phẩm, trưởng Lễ bộ, nhưng có thể mời thái y tới xem cho công tử, đã là rất có mặt mũi, hơn nữa còn nhờ vào mặt mũi của lão thái gia từng là thái phó của thái tử. Một quý thiếp cũng không khác gì lương thiếp, muốn tìm thái y?

"Khắp kinh thành này đều biết Triệu lão tiên sinh khám phụ khoa là tốt nhất, tại sao muốn tìm thái y?" Cố Lâm không thể làm gì đành hỏi. Lữ ma ma cả đời đi theo phu nhân, thấy nhiều, hiểu biết cũng rộng, biết đây không phải là có vấn đề gì. Nhưng Vương di nương lăn lộn, la lối om sòm, phu nhân lại không nghe khuyên bảo, nàng là hạ nhân có biện pháp gì? ". . . Triệu đại phu muốn di nương xuống giường đi lại nhiều hơn, những thứ đồ tẩm bổ ăn ít một chút, nếu không có thể sẽ. . ."

Thì ra Vương di nương kể từ khi có thai liền nằm ở trên giường không động chút nào? Còn tẩm bổ nhiều như vậy! Huống chi là thai đầu. . . không khó sinh thì gặp quỷ rồi.

Nàng quả quyết vỗ án, "Ta từ kho chi một trăm lượng bạc cho nhà mẹ đẻ Vương di nương, để cho bọn họ tự mình tự đi tìm đại phu, thuận tiện cũng tìm bà đỡ nhũ mẫu rồi! Tiền tiêu hàng tháng của bà đỡ nhũ mẫu đều từ quỹ của ta hiểu không? Lữ ma ma, khổ cực ngươi đi một chuyến, giúp ta xin phép phu nhân, thuận tiện hỏi Vương di nương có phải hay không."

Người nhà mẹ đẻ ngươi đã tin chưa? Bạc ta cũng đã đến đáy rồi, hơn nữa mọi chuyện ra đều không sờ đến, dù sao cũng nên hài lòng rồi chứ?

Quả nhiên, phá tài tiêu tai, tất cả đều vui vẻ. Ngay cả bà bà cũng khen ngợi nàng không dứt miệng. . . Chỉ có công công đối với bà bà vẫn còn tức giận, nói di nương là cái gì, cũng muốn gặp thái y.

Quả nhiên nhà này chỉ có công công là người hiểu chuyện.

Cố Lâm lắc đầu, thật may là nàng từ trước đến giờ đều tự biết, cảm giác có nguy cơ, sớm muộn gì cũng sẽ bị buộc đi tu, không hoa phục châu báu, trong quỹ còn chút tiền. Nếu không, thật sự sẽ phải động đến đồ cưới của nàng. Nhị gia tiếp tục ở trong nhà ở ẩn, đi loanh quanh, theo sau là ba tiểu tư, hai nha đầu. Làm người hầu của kẻ ngốc cũng có chỗ tốt, nói chuyện cũng không cần tránh hắn. . . Chỉ là làm người hầu của hắn tương đối đáng thương, thường thường bị người khác chèn ép, giễu cợt đến phát khóc.



Cố Lâm đã chọn người cẩn thận, phải thành thật bảo vệ cho chủ. Về sau đối với cuộc sống sẽ khá hơn một chút . Chỉ là hiện tại hắn vẫn giả bộ ngốc, thu tập tình báo cho tốt mới là quan trọng nhất. . . Nghe người ta nói nhiều, thính lực cũng tăng lên, nói chuyện mới có thể lưu loát.

Những từ ngữ địa phương này thật khó học. . . Giống như hồi hắn chỉ biết tiếng phổ thông phải khổ sở học Anh văn.

Sau khi đi loanh quanh trong ngoài viện, nhìn thấy mấy môn khách, văn nhân phụ thân nuôi, cảm giác khổ sở trong lòng hắn lại nâng cao một bậc. Quả nhiên là lịch sự giả tạo, đọc sách càng nhiều càng không phải thứ tốt. Trên mặt mang theo ý cười, trước mặt hắn liền châm chọc đùa cợt, đem những sự tích quang vinh hoang đường của Nhị gia đã từng trải qua mổ xẻ ra một cách chi tiết tỉ mỉ rất nhiều lần.

Nếu không phải hắn nhẫn nại hơn người, thì hắn thật muốn đánh nhừ tử mấy tên lịch sự giả tạo này.

Giận cũng giận đủ rồi, buổi trưa trở về nhìn chằm chằm một bàn đầy món ăn, cầm đũa chặt đến phát run, nuốt cũng không nuốt vào được.

Cố Lâm hỏi rõ, không biết nên khóc hay cười, ". . . Mấy vị khách kia của công công cũng ăn đủ thiệt từ ngươi rồi, không thừa dịp ngươi ngốc báo thù thật tốt, thì đợi đến bao giờ?"

"Tạ Tử Anh này không phải trò vui, những thứ chỉ dựa vào người khác ăn cơm trắng muốn trêu đùa ta cũng không được!" Nhị gia bực tức.

Cố Lâm nhịn không được, cười khúc khích."Thôi thôi, chuyện cũ trước kia quên rồi thì thôi. Không bị mất mạng, còn có thể nói chuyện lưu loát, đã thật sự tốt lắm rồi."

Nhị gia vẫn trầm mặt không động đũa. Một phần nhỏ tức giận kia tất nhiên là hận những thứ lịch sự giả tạo kia, nhưng phần lớn vẫn là hận tên nam nhân bại hoại này, muốn bắt hắn trở lại đánh giết ngàn vạn lần. Hắn là một nam nhân dũng mãnh thiết huyết lại tự nhiên phải gánh chịu những danh tiếng thối nát này. . .

Hắn vốn còn tưởng rằng đã là đáy cốc*, ai biết mình đã quá ngây thơ. Đáy cốc vẫn còn có thể đào thêm mười tám, mười chín tầng nữa.

(*) chỗ này chính là tận cùng của bi kịch, chơi chữ đồng âm của cái cốc (bôi cụ) và bi kịch.

"Anh ca nhi." Cố Lâm ôn nhu gọi hắn.

Chiêu này đối với hắn trăm lần đều linh nghiệm, vốn là tâm tình đang thấp đến tận cùng, Cố Lâm khẽ gọi một câu thân thiết như vậy . . . Là có thể để cho hắn ăn liền ba chén cơm lớn, ngay cả thức ăn cũng không cần dùng đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Giang Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook