Lâm Giang Tiên

Chương 12

Âu Tĩnh

25/10/2013

Nhị gia còn đang suy nghĩ xem đến bao giờ mới có thời cơ để kết thúc cái loại giả câm vờ điếc này, không ngờ cơ hội lập tức tới ngay.

Vương di nương muốn sinh. Nhưng Thượng Thư phu nhân ra mệnh lệnh đầu tiên chính là muốn Cố Lâm trở về Ngô Đồng viện đợi, còn phái hai ma ma cao lớn vạm vỡ đến bảo vệ viện, chẳng khác gì giam lỏng.

Cố Lâm ngược lại không có chút ngoài ý muốn nào, hơn nữa tâm bình khí hòa trở về viện tưới hoa chép kinh, nhưng Nhị gia không hiểu rõ đầu đuôi lại đuổi theo hỏi, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Cố Lâm không hề ngẩng đầu tiếp tục chép kinh, Nhị gia nửa ngày không có tiếng gì, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Nhị gia cau mày khổ sở suy nghĩ, cảm thấy có mấy phần buồn cười.

"Khó có khi có chút thời gian, không bằng ta dạy Nhị gia tập viết chữ lại?"

"Anh ca nhi." Nhị gia bất mãn nhắc nhở.

"Được rồi, Anh ca nhi. Ngươi ngay cả cầm bút cũng quên rồi hả ? Không sao, lời nói cũng có thể học lại, cầm bút viết chữ không có gì khó cả."

Tự tay dạy cầm bút, thấy vẻ mặt Nhị gia tương đối bình thản, nàng ôn thanh nói, "Thật ra thì, Anh ca nhi. Vương di nương chịu khổ nhiều như vậy. . . Ngươi nên đi thăm nàng một chút mới tốt."

Nhị gia cứng đờ, trầm mặc cố chấp viết hai chữ.". . . Ta lại không biết nàng."

Ông trời, trên thực tế là ta không muốn nhận khoản nợ đó a! Ta có thể không nhận sao? Có thể không? Có thể không? !

Cố Lâm lại có điểm khó hiểu. Nàng biết Nhị gia tính tình lạnh bạc, sau khi bị ngốc mặc dù có thành thật hơn một chút. . . Nhưng bây giờ lại cảm thấy hình như cũng vẫn lạnh bạc như trước. Đối với nàng tốt hơn một chút, cũng chỉ là bởi vì sau khi ngốc đều là do nàng hầu hạ chăm sóc thôi.

". . . Hài nhi là vô tội."

Nàng đang suy nghĩ có nên mạnh mẽ ép buộc Nhị gia đi thăm một chút, lại cảm thấy nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cũng cách được thật xa tất cả không liên quan rồi, nếu như lại bị vu oan, nói thật ra nàng cũng thấy phiền.

"Chữ ta cũng không phải rất tốt, công phu hạ bút không đủ." Cố Lâm vòng vo đề tài, có chút áy náy mà nói, "Ngày mai ta giúp ngươi tìm bản chữ mẫu, từ từ học nâng lên thôi. Anh ca nhi, ngươi về sau vẫn phải ra ngoài đối nhân xử thế, viết chữ ít nhất cũng phải hợp quy tắc."

Cổ nhân rất xem trọng thư pháp, hắn đây ngược lại không biết. Cho nên Nhị gia rất thuận theo gật đầu một cái, "Nếu như có thể, giúp ta tìm một lão sư có được hay không?"

"Đợi cha chồng rỗi rãnh, ta sẽ đề nghị mời." Có thể thêm một thời gian nữa, cha chồng cũng sẽ không còn tức giận với Nhị gia nữa.

Đáng tiếc thời khắc ấm áp bình hòa như vậy không diễn ra lâu dài, một đoàn hòa thượng đạo sĩ vọt vào Ngô Đồng viện, còn có cả bà đồng gọi thần nhảy rất mạnh mẽ.



Đây là đang làm gì?

Lữ ma ma đi từ từ đến, có chút gian nan mở miệng, nói Vương di nương khó sanh rồi, đoán là do cùng thiếu nãi nãi khắc mệnh. . . Những hòa thượng đạo sĩ và bà đồng này là tới để Trấn Tà ma .

Giả bộ làm kẻ ngu lâu như vậy, đi loanh quanh mấy tháng, Nhị gia cuối cùng là tương đối hiểu một ít mánh khóe bên trong trạch viện. Mặc kệ là hậu cung hoàng đế, hay là trạch viện thế gia, chỉ cần có liên lụy đến Vu Cổ chính là xong đời.

Hắn cũng biết, mấy tháng này Cố Lâm đi sớm về muộn chăm sóc hắn, vẫn luôn ở Ngô Đồng viện, hắn còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì đem nàng đưa trở về Hạo Hãn hiên ở cùng nhau. . . Không cùng phòng cũng tạm thời không sao cả, chỉ cần nàng không phải khổ cực chạy tới chạy lui như vậy? Một chuyến nửa tiếng đó!

Nhìn mấy người thần côn linh tinh này vung kiếm gỗ đào và chùy kim cương hướng về phía Cố Lâm, cơn giận của hắn rốt cuộc hoàn toàn bộc phát. Còn có thể khi dễ người hơn được nữa không? !

"Điềm Bạch! Tiểu Ngũ Tử!" Hắn rống giận, "Tất cả đều lăn tới đây cho ta, thu thập hành lỹ của thiếu phu nhân các ngươi! Lập tức dọn đến Hạo Hãn hiên. . . Muốn làm phép đúng không? Đến Hạo Hãn hiên đi! Chỗ đó rộng hơn nhiều!"

Hắn một tay dắt Cố Lâm, cực kỳ tức giận đi về phía trước. Hai ma ma trông coi viện muốn ngăn cản, từng người bị hắn một cước đá trúng ngực. Cũng may thân thể hắn hư yếu, không đem người đá thành thương nặng. Chỉ là hắn gào to như vậy, giống như là Nhị gia lòng dạ hiểm độc sắc bén trước đây đã trở lại, mọi người có thể tránh liền tránh, có thể ngã xuống đất cũng tiếp tục giả vờ chết, không dám bò dậy.

". . . Anh ca nhi, mẹ chồng không lên tiếng ta không thể rời viện!" Cố Lâm nóng nảy.

"Không phải nàng rời đi, là ta ép buộc nàng rời đi!"

Lần này chuyện thật sự rắc rối to rồi. Cố Lâm trầm mặc suy nghĩ. Vương di nương mặc kệ có qua nổi cửa này không, mẹ chồng nhất định hận nàng đến tận xương tủy rồi.

Kết quả, Nhị gia đem nàng tạm thời an trí ở đông sương phòng, chờ hắn đem mấy thứ lộn xộn lung tung trong thư phòng xử lý xong, liền toàn bộ nhường cho nàng làm thư phòng và dược phòng.

Những thần côn kia vẫn còn ở Ngô Đồng viện giả thần giả quỷ, nhưng không có lá gan tới Hạo Hãn hiên làm loạn. Tạ Nhị gia là chủ nhân đặc biệt không thích nói lý. . . Huống chi hiện tại đã ngốc rồi.

Buổi tối hôm đó, Vương di nương cố gắng hết sức sinh hạ một tiểu tử béo tốt bình an, nhưng bản thân lại không vượt qua nổi. Mẹ chồng liếc mắt muốn xuyên thủng nàng, lạnh lẽo bắt nàng lập tức nhận con.

Không có chút nào ngoài ý muốn, ai. Bà bà cưng chiều Nhị gia tới cực điểm, nàng là con dâu nên có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng Nhị gia vừa tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên làm lại chính là che chở con dâu, còn là người khắc chết mẹ đẻ tôn tử, náo loạn gia đình của bà, khi đó trong lòng bà sẽ thích được sao?

Đem trả lại quyền quản gia cũng không khiến mẹ chồng vui mừng một chút xíu nào, vẫn bới móc chửi rủa như cơm bữa. Đứa bé ghi lại dưới danh nghĩa của nàng, nàng ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa nhìn thấy, mẹ chồng bảo hộ rất chặt.

Cố Lâm lường trước mẹ chồng sẽ có hậu chiêu, nhưng không biết hậu chiêu của mẹ chồng là hướng cha chồng thổi lời bên gối.



"Ngươi nói cái gì? Đem con dâu đưa tới từ đường? !" Giọng cha chồng cao lên không chỉ đến quãng tám, "Lúc nhi tử điên khùng là ai chiếu ứng*? Hay là cháu gái ngoại của bà?"

(*) chăm sóc, chiếu cố.

"Đó là chuyện nàng ta phải làm! Rõ ràng là tai họa khuấy đảo cả nhà chúng ta, tôn tử vừa sinh ra đã không có mẹ đẻ, không phải đều là do nàng ta khắc chết hay sao? Anh ca nhi gặp chuyện lớn như vậy, nhất định cũng là bởi vì mạng của nàng quá cứng. . ."

"Được rồi!" Tạ Thượng Thư tức giận không nhẹ, miễn cưỡng đè nén, "Ta coi như chưa nghe bà nói những lời điên khùng này. Nghe, bà mà dám đem những lời điên khùng này nói ra ngoài, hoặc là nhắc lại lần nữa với ta . . Bà sẽ phải đi từ đường tĩnh tâm cả đời đó! Cả đời này, chuyện ta hối hận nhất chính khi Anh ca nhi sinh ra đã không đưa về chỗ lão gia!" Đoạn rắc rối này Cố Lâm không hề biết chút nào, mấy ngày nay cha chồng nghỉ cuối tuần ở nhà, lại đặc biệt hòa ái dễ gần gọi nàng đến, rất miễn cưỡng nói với nàng mấy câu, khiến cho nàng không hiểu đầu đuôi.

Nhìn cha chồng cảm xúc cũng không tệ lắm, sau khi nhìn mặt mà nói chuyện, Cố Lâm thận trọng đề nghị chuyện Nhị gia tuy nói đã tốt rồi, nhưng hắn cầm bút viết chữ không được, tuy nói ở tuổi này mà học vỡ lòng có chút ngượng ngùng, có thể tìm được một tiên sinh tính khí tốt một chút dạy hắn.

". . . Đây là ý của Tử Anh?" Tạ Thượng Thư quả thật kinh hãi đến thất sắc.Nhi tử trừ chuyện xấu cái gì cũng không biết kia của hắn lại có chủ ý này? !

"Con dâu thư pháp không tốt, không dám dạy Nhị gia. Nhị gia cũng cảm thấy tìm tiên sinh nghiêm túc học một chút thì tốt hơn."

Tạ Thượng Thư trầm mặc hồi lâu, xúc động thật lâu. Nhi tử này. . . Hắn căn bản đã hoàn toàn tuyệt vọng, nếu không sẽ không đem đứa con thứ trực tiếp đưa về chỗ lão gia. Chuyện bị thương tuy nhưng là mất thể diện, nhưng ngoài ý muốn truyền ra nhà lại danh tiếng có nghĩa.

Đây là niên đại rất trọng nghĩa khí. Người nào không biết Tạ gia Nhị gia đại danh đỉnh đỉnh ái thiếp diệt thê ? Hắn mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, mà tên tiểu tử chết tiệt kia vẫn hoành hành ngang ngược. Được rồi, lần này mạng thiếu chút nữa vứt đi, điên rồi thấy ngốc chưa? Thông gia náo tới tận cửa muốn hòa ly hắn đều phải ngượng ngùng nói không cần, kết quả con dâu xưa nay vẫn không nói một lời đã không màng chuyện xấu cũ, tự thân tự lực, toàn vẹn ân nghĩa vợ chồng.

Thật là thê từ già rồi lại hồ đồ, nhi tử vừa tốt liền đem con dâu đuổi đến từ đường. . . Hắn sẽ thành cái gì? Ngự sử Đô Sát viện có thể tha cho hắn? Thông gia có thể tha cho hắn? Ngay cả hoàng thượng cũng không tha cho mới chính là đại họa lâm đầu!

"Chỉ sợ là ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới*." Tạ Thượng Thư nghiêm mặt phê một câu, "Chỉ là nếu con dâu cũng đồng ý với hắn, ta sẽ thay hắn tìm một tiên sinh nghiêm khắc."

(*) việc làm không kiên trì, thường xuyên gián đoạn.

"Cha chồng nói rất đúng, nhưng Nhị gia thân thể thật sự không tốt lắm, vẫn cần phải từ từ điều trị. Có thể hay không. . . tìm một tiên sinh độ lượng một chút?"

Tạ Thượng Thư hơn cảm khái, "Phiền con còn suy nghĩ đến thói xấu cũ của hắn, mọi chuyện thay hắn suy nghĩ."

Đó là nhi tử của ngươi, ta không mọi chuyện suy nghĩ theo hướng tốt, mẹ chồng đã hận ta đến chết rồi, nếu còn đắc tội với cha chồng có chút biết suy nghĩ, chẳng lẽ là không muốn sống rồi sao?

Trong lòng nói thầm, trên mặt nàng vẫn cung kính, "Những chuyện ngày trước, xem như hôm qua đã xóa bỏ, chuyện về sau, xem như hôm nay bắt đầu. Vợ chồng là một thể, sao có thể suy nghĩ đến chuyện xấu ngày trước?"

Tạ Thượng Thư thật sự kích động, cực kỳ vui mừng. Sau khi rời khỏi phòng của Thượng Thư, Cố Lâm lau mồ hôi. Làm con dâu, thật là phải biết tinh tế linh hoạt, lao tâm phí sức. Hôm nay nàng phải hầm canh heo cách thủy bổ tim, Bổ Tâm đan mặc dù tốt, rốt cuộc vẫn là thuốc có 3 phần độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Giang Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook