Chương 29: CHƯƠNG 29
Âu Tĩnh
18/12/2013
Rất nhanh, kỳ thi mùa xuân đã đến gần.
Vốn dĩ kỳ thi mùa xuân phải thi tại nguyên quán, nhưng những gia đình quan lại sẽ có nhiều hơn một quan tịch để lựa chọn. Quan lại ở kinh thành, bình thường sẽ đưa con em về nguyên quán để thi. Dù sao thi cử ở Đại Yên triều, thân thế chiếm sáu phần, năng lực chiếm bốn phần. Kinh thành có cái gì là nhiều nhất? Quan lớn là nhiều nhất! Chẳng những nhiều quan lớn, hoàng thân quốc thích, huân quý thế gia còn nhiều hơn!
Lễ Bộ Thượng Thư Tạ đại nhân là quan chính nhị phẩm, người đứng đầu Lễ bộ, nghe có vẻ rất lớn đúng không? Nhưng ở Kinh Thành, chỉ là người gia thế thường thường. Trong kinh thành, con cháu quý môn ai lại không muốn thi chút công danh để mạ vàng*? Cho nên kinh đô và các vùng lân cận có kỳ thi mùa xuân khó khăn nhất, trừ phi trong bụng thật sự có kiến thức mới được.
(*) lấy danh tiếng
Đây cũng là lý do tại sao Tạ Thượng Thư lại đưa Tứ gia về chỗ Thái lão gia, ở đó cơ hội thi đậu tú tài chắc chắn hơn. Dù sao Thái lão gia ở Hàng Châu, cộng thêm hắn là nhị phẩm, thân thế như vậy cũng coi như là quý hiếm.
Nhưng hắn thật sự không dám đưa Nhị gia khiến hắn nhức đầu, rất dễ dàng khiến cả nhà rơi đầu về quê thi. . . Đúng, thiếu chút nữa chết qua một lần rồi. . . Đừng quên chuyện hắn suýt nữa gây ra tội tự tạo quân giới khiến cả nhà bị sao trảm* đó! Núi cao đường xa, ai biết hắn lần này có thể lại làm ra tai họa tru di cửu tộc hay không? Thi theo quan tịch, ở kinh thành thi là tốt rồi! Dù sao cũng không trông cậy vào việc hắn đỗ, có tâm thi cử tiến đến tận đây đã là tổ phần bốc khói xanh** rồi.
(*) tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội
(**) cái này như kiểu tổ tiên phù hộ đó
Về phần tiểu Ngũ, đến lễ mừng năm mới thì mười ba. Đỗ mới là lạ. Chỉ cần hiểu được kỳ thi mùa xuân là như thế nào, cảm thụ một chút không khí, biết mình còn thiếu sót cái gì, có chút kinh nghiệm, vậy là được rồi. Hàng năm đều có kỳ thi mùa xuân, cũng không vội chuyện chậm một hai năm. Lớn thêm một chút càng nắm chắc, đưa hắn về quê thi là tốt rồi.
Không sợ thi không đậu, phụ thân bọn chúng vẫn còn tráng niên, chờ được. Hai đứa bé có thể dụng công cố gắng đến trình độ này, hắn đã rất hài lòng!
Tạ phu nhân không biểu đạt tình thương của nương, nhưng tất cả chùa miếu ở kinh thành đều đi một lần, bùa hộ thân, Phật châu, tượng Phật gì đó có một đống lớn, dĩ nhiên đều là cho Nhị gia. Anh ca nhi cũng nhận lấy, tiện tay chuyển cho Cố Lâm ném vào khố phòng, cứng rắn bị ép một chén nước phép, cũng may chỉ đau bụng nửa ngày, không có xảy ra chuyện lớn gì.
Quản ca nhi ngược lại vui vẻ, "Hiện tại phát hiện không có nương thật cũng không phải hoàn toàn xấu." Khiến cho hắn bị nhị ca đuổi theo khắp sân đánh cho mấy cái.
Cố Lâm chuẩn bị từng món một cho vào khảo lam*, còn phải chuẩn bị hai phần. Tạ phu nhân chỉ chuẩn bị có một phần. . . Cũng có thể ném đi. Đừng nói hơn phân nửa là thứ không được mang vào trong trường thi, lại còn có những món ngon tinh mỹ: tổ yến vây cá , sau một đêm cũng thiu rồi, sau đó lấy cái gì để ăn?
(*) cái làn thí sinh mang đi thi
1720115r4u3l53rnlbw75c
Nàng đã từng nhìn tổ mẫu chuẩn bị khảo lam cho tiểu thúc thúc, sợ lâu ngày đã quên, cho nên nàng đã viết thư cho đệ đệ muội muội từ rất sớm, hỏi những thứ nên chuẩn bị. Nhiều người sức lớn, có nhiều đề nghị thật sự rất hay.
Mặc dù cảm thấy rất khổ, còn phải chuẩn bị lương khô có thể để lâu. Giấy, bút, nghiên mực có nhiều cũng không thấy ít. Đủ loại những thứ linh tinh khác cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ. Cuộc sống nơi trạch môn, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận, cho nên không tùy tiện chế dược cho người khác.
Hiện tại cũng không phải lúc nàng giấu tài. Cho nên chuẩn bị đủ loại đan dược, còn tốn nhiều tiền nhờ cố nhân chuẩn bị bình thủy tinh nhỏ, là loại để người khác vừa nhìn sẽ hiểu ngay, biết bên trong đựng thuốc, không thể giấu cái gì khác.
Mỗi một dạng nàng đều dặn dò cẩn thận, bình thủy tinh nhỏ có khắc chữ, nhìn một cái cũng biết là thuốc gì. Cũng có loại Hương Tân đan lúc trước đã cho, cùng Bảo Ninh hoàn trị đau bụng tiêu chảy, còn có Nhân Mã Bình An tán trị ngất xỉu. Mỗi người một túi thơm, bên trong là lá bạc hà cắt nhỏ, khử uế ác*.
(*) dơ bẩn chắc như kiểu khử trùng
Hai phần khảo lam cơ hồ giống như nhau, chỉ có của Anh ca nhi nhiều hơn mấy bình thủy tinh nhỏ. Hắn vẫn còn phải dùng thuốc đã được cải chế thành thuốc viên, tương đối khó khăn chính là chịu khổ hơn châm cứu tiêu độc một chút, dùng thuốc không tránh được phải nôn máu đen, rất đau đớn.
Dặn dò hai huynh đệ, bản thân nàng cũng cảm thấy mình nhiều lời. Kết quả một lớn một nhỏ lại yên lặng nghe nàng càu nhàu, một chữ cũng không nói. Nàng càng nói càng thấy lòng chua xót, hốc mắt dần dần sáp.
Nghe nói người đi thi rất nhiều, ngủ chân còn không được duỗi thẳng. Ăn uống vệ sinh đều ở bên trong. Mỗi năm đều có thí sinh ở kỳ thi mùa xuân bị bệnh, còn có người chết.
Quản ca nhi từ nhỏ đã chịu khổ, hiện tại mới lớn như vậy nhưng đã từng trải nhiều khó khăn. Anh ca nhi bệnh còn chưa hết, ngày ngày lại phải uống thuốc nôn ra máu. . . Có thể sống được sao?
"Nương, " Quản ca nhi nghẹn ngào, "Không phải, tẩu tẩu. Ta sẽ chiếu cố nhị ca."
"Để đệ chiếu cố ta thì thảm." Anh ca nhi miễn cưỡng cười cười, "Được rồi. Ta sợ nhất là nàng khóc. . . Chẳng lẽ là khóc chia ly sao? Ta còn muốn cho nàng được Cáo Mệnh đó, còn có bao nhiêu việc nữa? Đây mới là cửa đầu thôi mà."
Anh ca nhi lôi kéo Quản ca nhi, một người một khảo lam, Anh ca nhi dắt Quản ca nhi lên xe ngựa, nhỏ giọng nói vài lời, cả hai cùng nhau bày ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, hướng về phía Cố Lâm vẫy tay.
Cố Lâm vẫn luôn bình tĩnh ung dung cuối cùng cũng đạt được tu vi cao nhất, lộ ra một nụ cười rất đẹp, nhưng xe ngựa vừa đi xa, nước mắt đã thi nhau không ngừng lăn xuống.
Nàng cũng rất muốn hiểu rõ, mình rốt cuộc là khóc vì cái gì. Nói không chừng nàng đã đọc hiểu kinh thư và lão Trang.
Nàng cũng chỉ như những nữ nhân bình thường trên thế gian, chỉ muốn coi chừng nhà, có phu có tử, vì bọn họ vui, vì bọn họ lo lắng.
Thật là vô dụng. Uổng phí công sức tổ mẫu khổ tâm dạy bảo nàng. Mấy ngày diễn ra kỳ thi mùa xuân đó, Điềm Bạch rất u buồn.
Bởi vì thiếu phu nhân luôn chỉ động mấy đũa liền hạ, khuyên như thế nào đều vô dụng. Dược phòng cũng không đi, sách cũng không nhìn. Nhiều lắm chỉ nói bản thân ra hồ sen tưới nước cho mấy chậu lan bảo bối. Chuyện thích làm nhất, chính là mở cửa sổ, xõa tóc đi chân trần ngồi trên giường La Hán, nhìn bầu trời mà ngẩn người.
Từ trước đến giờ đều là Gia và Ngũ gia dính thiếu phu nhân, cũng không thấy thiếu phu nhân để ý. Tại sao họ vừa đi thi, mấy ngày không thấy, thiếu phu nhân ngay cả hồn cũng mất rồi?
Nếu không phải là kỳ thi mùa xuân chỉ có ba ngày, Điềm Bạch có cảm giác bản thân cũng sắp u buồn thành bệnh rồi.
Kết quả, Nhị gia vừa dắt Ngũ Gia đi vào liền kêu la muốn đi tắm, Điềm Bạch bị dọa không nhẹ. Khó trách thiếu phu nhân giống như mất hồn. . . Đây là đã chịu khổ rất nhiều sao? Mới ba ngày, Nhị gia và Ngũ gia đã gầy đi một vòng, một thân bốc mùi, khuôn mặt vàng vọt.
Thiếu phu nhân nhìn thấy bọn họ thì đã khóc, mỗi tay nắm một người, hại nàng cũng cảm thấy mắt ê ẩm.
Cũng may là nàng còn nhớ rõ bản thân là đại soái tâm phúc của thiếu phu nhân, cứng rắn đem nước mắt nghẹn trở về, lên tiếng thu xếp nước nóng và cơm canh.
Sau khi sảng khoái tắm rửa gội đầu, hai người vừa lau tóc khô một nửa, liền cười hì hì chen chúc cùng Cố Lâm nói ngắn nói dài. Nhưng hỏi thế nào, hai người này cắn chết cũng đều nói thi cử không dọa người như vậy, tất cả đều tốt. Thuốc đã chuẩn bị cho bọn họ cũng không cần dùng tới, nhưng có phân phát cho người khác, cứu mấy kẻ đáng thương từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng.
Cố Lâm còn muốn hỏi tiếp, nhưng hai người này cùng nhất chí kêu đói, ăn như hổ đói, giành nhau từng món, đông lạp tây xả đem đề tài này gạt đi.
Sau đó kết quả cuộc thi khiến phụ thân bọn họ Tạ Thượng Thư phải tìm mỏi mắt, rất nhiều người trong kinh thành làm đổ ly trà.
Quản ca nhi tự mình đi nhìn bảng, đến khi trở lại cười nghiêng trước ngã sau, nói đứt quãng, "Tẩu, tẩu tẩu. . . Thứ hạng của ca tìm rất dễ. . . Số một!" Lại cuồng tiếu một lúc lâu, "Đếm ngược là được. . ."
Thuốc viên rốt cuộc cũng không bằng thuốc sắc, lại dùng thuốc ép máu ra, Anh ca nhi mấy ngày nay bệnh thoi thóp, vẫn phải nằm điều dưỡng, bản thân không có sức đi xem bảng, dùng sức cốc Quản ca nhi một cái, gằn giọng hung dữ nói, "Dầu gì ta đã thi đậu! Ngươi thì sao? Đừng nói là sau ta chứ?"
Quản ca nhi dương dương đắc ý, cố tình giả mạo khiêm tốn, "Sao có thể chứ? Tên của đệ đệ cũng rất khó tìm. . . thứ 15. Khiến ta tìm một lúc lâu. . . Đương nhiên là từ trên đếm xuống!"
Tạ Thượng Thư được chúc mừng đến hoang mang. Không thể chứ? Hai tiểu tử nhà ông có bao nhiêu cân lượng sao ông lại không biết? Tiên sinh đã viết thư cho hắn khen ngợi Quản ca nhi rất chăm chỉ, ngày sau sẽ có thành công lớn. . . Nhưng đó là ngày sau a! Quản ca nhi mới bao nhiêu? Đây là thi cử ở kinh thành đó.
Anh ca nhi càng không cần phải nhắc tới rồi. . . Mới không lâu trước đây còn là hoàn khố bá chủ một phương ở kinh thành, không chuyện ác nào không làm, còn cùng người khác tranh giành tình nhân bị đánh vỡ đầu đến mức điên khùng. Mới ra sức đi học còn chưa tới một năm đâu, mà chữ . . . Hắn phải ngượng ngùng thừa nhận là con trai mình. Dù là thứ nhất đếm ngược. . . Đó cũng là thi đậu đồng sinh đó!
Nhưng khiến tạ Thượng Thư càng hoang mang hơn chính là chuyện ở phía sau. Sau khi Đồng sinh còn có thi Hương, thi Viện, kinh thành chính là nơi khó khăn nhất, tự nhiên không cần phải nhắc tới. Hai đứa con trai kia, người bệnh vẫn bệnh, kẻ nhỏ vẫn còn nhỏ, dắt tay cùng đi thi. Quản ca nhi còn nhỏ mà thế như chẻ tre, thi Viện thiếu chút nữa đã lấy được vị trí đầu, nuốt hận lui lại vị trí thứ hai. Anh ca nhi bệnh tật, thi Hương, thi Viện đều cố thủ ở vị trí thứ nhất đếm ngược, cứng rắn chen lên thi Viện.
Nói cách khác, hai đứa con trai này của hắn, toàn bộ đều thành tú tài. Còn là nơi thi khó khăn nhất nước, thi tú tài kinh thành.
Ông sững sờ nhìn các đồng liêu đang chúc mừng mình, thật lâu không tìm được âm thanh của bản thân. Hung hăng nhéo đùi một cái, đau muốn chết, ông mới xác định đây không phải là đang nằm mơ.
Vốn dĩ kỳ thi mùa xuân phải thi tại nguyên quán, nhưng những gia đình quan lại sẽ có nhiều hơn một quan tịch để lựa chọn. Quan lại ở kinh thành, bình thường sẽ đưa con em về nguyên quán để thi. Dù sao thi cử ở Đại Yên triều, thân thế chiếm sáu phần, năng lực chiếm bốn phần. Kinh thành có cái gì là nhiều nhất? Quan lớn là nhiều nhất! Chẳng những nhiều quan lớn, hoàng thân quốc thích, huân quý thế gia còn nhiều hơn!
Lễ Bộ Thượng Thư Tạ đại nhân là quan chính nhị phẩm, người đứng đầu Lễ bộ, nghe có vẻ rất lớn đúng không? Nhưng ở Kinh Thành, chỉ là người gia thế thường thường. Trong kinh thành, con cháu quý môn ai lại không muốn thi chút công danh để mạ vàng*? Cho nên kinh đô và các vùng lân cận có kỳ thi mùa xuân khó khăn nhất, trừ phi trong bụng thật sự có kiến thức mới được.
(*) lấy danh tiếng
Đây cũng là lý do tại sao Tạ Thượng Thư lại đưa Tứ gia về chỗ Thái lão gia, ở đó cơ hội thi đậu tú tài chắc chắn hơn. Dù sao Thái lão gia ở Hàng Châu, cộng thêm hắn là nhị phẩm, thân thế như vậy cũng coi như là quý hiếm.
Nhưng hắn thật sự không dám đưa Nhị gia khiến hắn nhức đầu, rất dễ dàng khiến cả nhà rơi đầu về quê thi. . . Đúng, thiếu chút nữa chết qua một lần rồi. . . Đừng quên chuyện hắn suýt nữa gây ra tội tự tạo quân giới khiến cả nhà bị sao trảm* đó! Núi cao đường xa, ai biết hắn lần này có thể lại làm ra tai họa tru di cửu tộc hay không? Thi theo quan tịch, ở kinh thành thi là tốt rồi! Dù sao cũng không trông cậy vào việc hắn đỗ, có tâm thi cử tiến đến tận đây đã là tổ phần bốc khói xanh** rồi.
(*) tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội
(**) cái này như kiểu tổ tiên phù hộ đó
Về phần tiểu Ngũ, đến lễ mừng năm mới thì mười ba. Đỗ mới là lạ. Chỉ cần hiểu được kỳ thi mùa xuân là như thế nào, cảm thụ một chút không khí, biết mình còn thiếu sót cái gì, có chút kinh nghiệm, vậy là được rồi. Hàng năm đều có kỳ thi mùa xuân, cũng không vội chuyện chậm một hai năm. Lớn thêm một chút càng nắm chắc, đưa hắn về quê thi là tốt rồi.
Không sợ thi không đậu, phụ thân bọn chúng vẫn còn tráng niên, chờ được. Hai đứa bé có thể dụng công cố gắng đến trình độ này, hắn đã rất hài lòng!
Tạ phu nhân không biểu đạt tình thương của nương, nhưng tất cả chùa miếu ở kinh thành đều đi một lần, bùa hộ thân, Phật châu, tượng Phật gì đó có một đống lớn, dĩ nhiên đều là cho Nhị gia. Anh ca nhi cũng nhận lấy, tiện tay chuyển cho Cố Lâm ném vào khố phòng, cứng rắn bị ép một chén nước phép, cũng may chỉ đau bụng nửa ngày, không có xảy ra chuyện lớn gì.
Quản ca nhi ngược lại vui vẻ, "Hiện tại phát hiện không có nương thật cũng không phải hoàn toàn xấu." Khiến cho hắn bị nhị ca đuổi theo khắp sân đánh cho mấy cái.
Cố Lâm chuẩn bị từng món một cho vào khảo lam*, còn phải chuẩn bị hai phần. Tạ phu nhân chỉ chuẩn bị có một phần. . . Cũng có thể ném đi. Đừng nói hơn phân nửa là thứ không được mang vào trong trường thi, lại còn có những món ngon tinh mỹ: tổ yến vây cá , sau một đêm cũng thiu rồi, sau đó lấy cái gì để ăn?
(*) cái làn thí sinh mang đi thi
1720115r4u3l53rnlbw75c
Nàng đã từng nhìn tổ mẫu chuẩn bị khảo lam cho tiểu thúc thúc, sợ lâu ngày đã quên, cho nên nàng đã viết thư cho đệ đệ muội muội từ rất sớm, hỏi những thứ nên chuẩn bị. Nhiều người sức lớn, có nhiều đề nghị thật sự rất hay.
Mặc dù cảm thấy rất khổ, còn phải chuẩn bị lương khô có thể để lâu. Giấy, bút, nghiên mực có nhiều cũng không thấy ít. Đủ loại những thứ linh tinh khác cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ. Cuộc sống nơi trạch môn, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận, cho nên không tùy tiện chế dược cho người khác.
Hiện tại cũng không phải lúc nàng giấu tài. Cho nên chuẩn bị đủ loại đan dược, còn tốn nhiều tiền nhờ cố nhân chuẩn bị bình thủy tinh nhỏ, là loại để người khác vừa nhìn sẽ hiểu ngay, biết bên trong đựng thuốc, không thể giấu cái gì khác.
Mỗi một dạng nàng đều dặn dò cẩn thận, bình thủy tinh nhỏ có khắc chữ, nhìn một cái cũng biết là thuốc gì. Cũng có loại Hương Tân đan lúc trước đã cho, cùng Bảo Ninh hoàn trị đau bụng tiêu chảy, còn có Nhân Mã Bình An tán trị ngất xỉu. Mỗi người một túi thơm, bên trong là lá bạc hà cắt nhỏ, khử uế ác*.
(*) dơ bẩn chắc như kiểu khử trùng
Hai phần khảo lam cơ hồ giống như nhau, chỉ có của Anh ca nhi nhiều hơn mấy bình thủy tinh nhỏ. Hắn vẫn còn phải dùng thuốc đã được cải chế thành thuốc viên, tương đối khó khăn chính là chịu khổ hơn châm cứu tiêu độc một chút, dùng thuốc không tránh được phải nôn máu đen, rất đau đớn.
Dặn dò hai huynh đệ, bản thân nàng cũng cảm thấy mình nhiều lời. Kết quả một lớn một nhỏ lại yên lặng nghe nàng càu nhàu, một chữ cũng không nói. Nàng càng nói càng thấy lòng chua xót, hốc mắt dần dần sáp.
Nghe nói người đi thi rất nhiều, ngủ chân còn không được duỗi thẳng. Ăn uống vệ sinh đều ở bên trong. Mỗi năm đều có thí sinh ở kỳ thi mùa xuân bị bệnh, còn có người chết.
Quản ca nhi từ nhỏ đã chịu khổ, hiện tại mới lớn như vậy nhưng đã từng trải nhiều khó khăn. Anh ca nhi bệnh còn chưa hết, ngày ngày lại phải uống thuốc nôn ra máu. . . Có thể sống được sao?
"Nương, " Quản ca nhi nghẹn ngào, "Không phải, tẩu tẩu. Ta sẽ chiếu cố nhị ca."
"Để đệ chiếu cố ta thì thảm." Anh ca nhi miễn cưỡng cười cười, "Được rồi. Ta sợ nhất là nàng khóc. . . Chẳng lẽ là khóc chia ly sao? Ta còn muốn cho nàng được Cáo Mệnh đó, còn có bao nhiêu việc nữa? Đây mới là cửa đầu thôi mà."
Anh ca nhi lôi kéo Quản ca nhi, một người một khảo lam, Anh ca nhi dắt Quản ca nhi lên xe ngựa, nhỏ giọng nói vài lời, cả hai cùng nhau bày ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, hướng về phía Cố Lâm vẫy tay.
Cố Lâm vẫn luôn bình tĩnh ung dung cuối cùng cũng đạt được tu vi cao nhất, lộ ra một nụ cười rất đẹp, nhưng xe ngựa vừa đi xa, nước mắt đã thi nhau không ngừng lăn xuống.
Nàng cũng rất muốn hiểu rõ, mình rốt cuộc là khóc vì cái gì. Nói không chừng nàng đã đọc hiểu kinh thư và lão Trang.
Nàng cũng chỉ như những nữ nhân bình thường trên thế gian, chỉ muốn coi chừng nhà, có phu có tử, vì bọn họ vui, vì bọn họ lo lắng.
Thật là vô dụng. Uổng phí công sức tổ mẫu khổ tâm dạy bảo nàng. Mấy ngày diễn ra kỳ thi mùa xuân đó, Điềm Bạch rất u buồn.
Bởi vì thiếu phu nhân luôn chỉ động mấy đũa liền hạ, khuyên như thế nào đều vô dụng. Dược phòng cũng không đi, sách cũng không nhìn. Nhiều lắm chỉ nói bản thân ra hồ sen tưới nước cho mấy chậu lan bảo bối. Chuyện thích làm nhất, chính là mở cửa sổ, xõa tóc đi chân trần ngồi trên giường La Hán, nhìn bầu trời mà ngẩn người.
Từ trước đến giờ đều là Gia và Ngũ gia dính thiếu phu nhân, cũng không thấy thiếu phu nhân để ý. Tại sao họ vừa đi thi, mấy ngày không thấy, thiếu phu nhân ngay cả hồn cũng mất rồi?
Nếu không phải là kỳ thi mùa xuân chỉ có ba ngày, Điềm Bạch có cảm giác bản thân cũng sắp u buồn thành bệnh rồi.
Kết quả, Nhị gia vừa dắt Ngũ Gia đi vào liền kêu la muốn đi tắm, Điềm Bạch bị dọa không nhẹ. Khó trách thiếu phu nhân giống như mất hồn. . . Đây là đã chịu khổ rất nhiều sao? Mới ba ngày, Nhị gia và Ngũ gia đã gầy đi một vòng, một thân bốc mùi, khuôn mặt vàng vọt.
Thiếu phu nhân nhìn thấy bọn họ thì đã khóc, mỗi tay nắm một người, hại nàng cũng cảm thấy mắt ê ẩm.
Cũng may là nàng còn nhớ rõ bản thân là đại soái tâm phúc của thiếu phu nhân, cứng rắn đem nước mắt nghẹn trở về, lên tiếng thu xếp nước nóng và cơm canh.
Sau khi sảng khoái tắm rửa gội đầu, hai người vừa lau tóc khô một nửa, liền cười hì hì chen chúc cùng Cố Lâm nói ngắn nói dài. Nhưng hỏi thế nào, hai người này cắn chết cũng đều nói thi cử không dọa người như vậy, tất cả đều tốt. Thuốc đã chuẩn bị cho bọn họ cũng không cần dùng tới, nhưng có phân phát cho người khác, cứu mấy kẻ đáng thương từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng.
Cố Lâm còn muốn hỏi tiếp, nhưng hai người này cùng nhất chí kêu đói, ăn như hổ đói, giành nhau từng món, đông lạp tây xả đem đề tài này gạt đi.
Sau đó kết quả cuộc thi khiến phụ thân bọn họ Tạ Thượng Thư phải tìm mỏi mắt, rất nhiều người trong kinh thành làm đổ ly trà.
Quản ca nhi tự mình đi nhìn bảng, đến khi trở lại cười nghiêng trước ngã sau, nói đứt quãng, "Tẩu, tẩu tẩu. . . Thứ hạng của ca tìm rất dễ. . . Số một!" Lại cuồng tiếu một lúc lâu, "Đếm ngược là được. . ."
Thuốc viên rốt cuộc cũng không bằng thuốc sắc, lại dùng thuốc ép máu ra, Anh ca nhi mấy ngày nay bệnh thoi thóp, vẫn phải nằm điều dưỡng, bản thân không có sức đi xem bảng, dùng sức cốc Quản ca nhi một cái, gằn giọng hung dữ nói, "Dầu gì ta đã thi đậu! Ngươi thì sao? Đừng nói là sau ta chứ?"
Quản ca nhi dương dương đắc ý, cố tình giả mạo khiêm tốn, "Sao có thể chứ? Tên của đệ đệ cũng rất khó tìm. . . thứ 15. Khiến ta tìm một lúc lâu. . . Đương nhiên là từ trên đếm xuống!"
Tạ Thượng Thư được chúc mừng đến hoang mang. Không thể chứ? Hai tiểu tử nhà ông có bao nhiêu cân lượng sao ông lại không biết? Tiên sinh đã viết thư cho hắn khen ngợi Quản ca nhi rất chăm chỉ, ngày sau sẽ có thành công lớn. . . Nhưng đó là ngày sau a! Quản ca nhi mới bao nhiêu? Đây là thi cử ở kinh thành đó.
Anh ca nhi càng không cần phải nhắc tới rồi. . . Mới không lâu trước đây còn là hoàn khố bá chủ một phương ở kinh thành, không chuyện ác nào không làm, còn cùng người khác tranh giành tình nhân bị đánh vỡ đầu đến mức điên khùng. Mới ra sức đi học còn chưa tới một năm đâu, mà chữ . . . Hắn phải ngượng ngùng thừa nhận là con trai mình. Dù là thứ nhất đếm ngược. . . Đó cũng là thi đậu đồng sinh đó!
Nhưng khiến tạ Thượng Thư càng hoang mang hơn chính là chuyện ở phía sau. Sau khi Đồng sinh còn có thi Hương, thi Viện, kinh thành chính là nơi khó khăn nhất, tự nhiên không cần phải nhắc tới. Hai đứa con trai kia, người bệnh vẫn bệnh, kẻ nhỏ vẫn còn nhỏ, dắt tay cùng đi thi. Quản ca nhi còn nhỏ mà thế như chẻ tre, thi Viện thiếu chút nữa đã lấy được vị trí đầu, nuốt hận lui lại vị trí thứ hai. Anh ca nhi bệnh tật, thi Hương, thi Viện đều cố thủ ở vị trí thứ nhất đếm ngược, cứng rắn chen lên thi Viện.
Nói cách khác, hai đứa con trai này của hắn, toàn bộ đều thành tú tài. Còn là nơi thi khó khăn nhất nước, thi tú tài kinh thành.
Ông sững sờ nhìn các đồng liêu đang chúc mừng mình, thật lâu không tìm được âm thanh của bản thân. Hung hăng nhéo đùi một cái, đau muốn chết, ông mới xác định đây không phải là đang nằm mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.