Chương 30
Âu Tĩnh
20/12/2013
Có thể khiến cho Tạ Thượng Thư xúc động muốn ngất hơn nữa chính là hoàng thượng triệu kiến hắn.
Khó có khi thấy được hoàng thượng bí hiểm, không dùng tâm thuật đế vương để đùa bỡn, bày ra vẻ mặt tươi cười. Đại Yên triều còn chưa lưu hành lễ quỳ, thấy Hoàng đế liền xướng cá phì nặc (eo rất khom, vái rất sâu), hơn nữa chuyện Hoàng đế ban thưởng ghế ngồi là rất bình thường, không phải là ân điển đặc biệt to tát gì.
Dù sao lúc này Đại Yên triều đã khai quốc trăm năm có thừa, còn trải qua 3 đời Thái Tổ uy Hoàng đế, Cao Tổ, Cao Tông cố gắng mới có thiên hạ thái bình. Nhiệm vụ của Hoàng đế hiện tại, hiệu Ninh Đế, là hướng về dẫn dắt thiên hạ, bảo vệ yên bình. Khai quốc không tính là lâu, nhuệ khí vẫn còn, sẽ không quá hà khắc, coi thần dân làm nô lệ.
Hoàng thượng tâm tình rất tốt, thật sự rất tốt. Đối với Lễ Bộ Thượng Thư Tạ đại nhân trước mặt này cũng càng nhìn càng hài lòng. Người này ở vị trí nào, nên làm chuyện gì cũng đều không hề mê muội, chỉ muốn làm một trung thần chính trực lưu danh thiên cổ.
Trước kia, lúc Lễ Bộ Thượng Thư còn chưa phải là Tạ đại nhân, hắn thật sự bị đám tử lão đầu trong Lễ bộ kia làm tức chết. Ngươi nói xem, Hoàng Lăng nhỏ một chút, có quan hệ gì sao? Không phải chỉ là phần mộ sao, mọi người đều nói chết rồi thì làm được cái gì nữa? Lễ nghi Tế Tự đơn giản một chút thì sao? Hoàng đế đỡ tốn sức, bách quan bớt lo lắng, còn có thể tiết kiệm chút tiền, cái này không phải rất tốt sao? Còn có một đống lông gà vỏ tỏi khác, làm hoàng đế không ngờ tới, mấy thư sinh cổ hủ này thật sự là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Kết quả thì sao? Một đám hồ đồ khốn kiếp, luôn miệng nói Tổ chế, ngôn ngôn từ từ lễ phép, hoàng thượng chau mày, còn chưa nói không, liền như sợ bị rớt lại chạy đi đâm đầu vào cột... Các ngươi không cần đầu, nhưng hoàng đế ta đây đau lòng vì phải tu sửa cột đó! Cột ở kim loan điện bị các ngươi làm hỏng sắp không đứng được rồi! Mấy cây cột đó rất quý đấy!
Vì việc đó Hoàng đế thật là lòng xót xa, đau lòng đến không chịu được. Thật đúng là không thể để cho đám lão đầu kia đụng cột được, chỉ đành phải phái một đống thái giám, thị vệ trông chừng mấy cây cột, như vậy tối thiểu còn có thể kịp thời cản lại, đúng không?
May mắn hắn đã cất nhắc Tạ đại nhân lên làm thủ lĩnh Lễ bộ. Vị Lễ Bộ Thượng Thư cẩn thận chặt chẽ này khiến vị hoàng đế như hắn đây thực sự hiểu được, một người đứng đầu một bộ như thế làm cả bộ đều đáng tin cậy a. Tạ Thượng Thư không đâm đầu vào cột, Hoàng đế muốn tiết kiệm tiền, hắn còn giúp tìm tổ chế. . . Tổ chế thời Thái Tổ uy Hoàng đế là khó khăn nhất đó! Mấy cái bói toán kia có thể so sánh với tổ chế sao, có thể hợp lễ pháp hơn sao?
Rốt cuộc a rốt cuộc, Lễ bộ cũng có một thủ lĩnh anh minh hiểu lý lẽ rồi. Phải biết quốc khố không phải rừng vàng biển bạc, không thể vì sĩ diện mà bên trong không mặc áo để khoe khoang ở bên ngoài a!
Văn võ cả triều, muốn làm một người trung trinh không hai lòng hoàn toàn đứng ở bên Hoàng đế, còn không bầy không đảng, lại không tổn thương hòa khí với bách quan, một bề tôi độc lập bất hiển sơn bất lộ thủy*, cần phải trải qua rất nhiều khó khăn đó. Lễ bộ là ngành vừa vụn vặt, lại không thể thiếu. . . Bên trong còn quản lý cả việc thi cử đấy. Hắn thật sự rất muốn thưởng cho vị công thần khiêm tốn hiếm có này một chút, muốn cho hắn được thăng quan. . . Nhưng hắn đem toàn bộ danh sách tuyển chọn nhìn từ đầu tới đuôi, chỉ cảm thấy bi quan, nếu đổi người đảm đương Lễ Bộ Thượng Thư, mấy cây cột ở Kim loan điện chỉ có thể tiếp tục không ngừng tu sửa thôi.
(*) biết giấu những điều trọng yếu
Ngẫm nghĩ một lát, Hoàng đế liền uyển chuyển biểu đạt hắn nhiều năm ở Lễ bộ càng vất vả, công lao càng lớn, cũng mơ hồ tiết lộ không tìm được người nào có thể làm Lễ Bộ Thượng Thư tốt hơn, nếu không thật sự hắn phải được thăng quan có địa vị cực cao. . .
Lễ Bộ Thượng Thư Tạ đại nhân là nhân vật nào? Đại thần xảo quyệt đến không thể xảo quyệt hơn nữa. Lập tức khiêm tốn cảm tạ không ngừng, làm việc cho Hoàng đế, nơi nào không phải là nơi để làm việc? Lại nói cha hắn Tạ lão thái gia từng là thầy giáo của Hoàng đế khi còn là Thái Tử, nói sâu xa một chút, hắn và Hoàng đế còn miễn cưỡng coi như có quan hệ sư huynh đệ đó. Tiến cử vẫn phải là tránh thân thích a, hiện tại Tạ gia đã vinh sủng quá đáng rồi, không thể khiến hoàng đế mới có chút anh danh chịu một chút tỳ vết nào.
Trong lòng Hoàng đế thoải mái a, thật là quá thoải mái. Không thăng quan cho vị trung thần trung hậu này đã có chút sơ sót rồi. Nhưng người ta chẳng những không oán, còn trải bậc thang lót thảm cho hắn đi xuống nha.
Tâm tình buông lỏng, nụ cười thì càng thịnh, trực tiếp vào chủ đề, "Tạ khanh có nhi tử rất tốt a, nhất bảng hai tú ở kinh thanh, không dễ dàng đâu."
Tạ Thượng Thư cười khổ, "Hoàng thượng yêu quý, đều là do hai nhi tử bất hảo của thần may mắn."
"Quá khiêm tốn rồi, Tạ khanh. Ấu tử Tạ Tử Quản năm nay vừa mới 13, suýt nữa đã đoạt đầu bảng. . . Khiến cho mấy lão phu tử chấm thi ầm ĩ hồi lâu mới ra kết quả cuối cùng đó. Tương lai sẽ là không thể lường được rồi."
"Nhờ lời chúc của hoàng thượng." Tạ Thượng Thư kính cẩn trả lời, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương.
"Khiến trẫm không ngờ tới nhất lại là Tạ Tử Anh." Hoàng thượng mỉm cười, "Đây cũng là Tiểu Tam nguyên đó. . . Chẳng lẽ thật sự là con hư biết nghĩ quý hơn vàng?"
Tạ Thượng Thư mặt mo đỏ bừng. Cái gọi là Tiểu Tam nguyên, chính là đồng sinh, thi Hương, thi viện liên tiếp đoạt giải quán quân, cho nên xưng là Tiểu Tam nguyên. Nhưng đây là Tiểu tam nguyên đếm ngược. . . Quả thực, Anh ca nhi nhà hắn tử thủ vị trí thứ nhất đếm ngược, một tia không lùi, một chút cũng không tiến.
Chỉ là nghe cái danh Tiểu Tam nguyên đếm ngược này. . . Thật sự là quá khôi hài rồi.
"Tạ khanh cần gì phải ngượng ngùng? Ban đầu Tử Anh bị thương nặng, vẫn còn bệnh án chỗ thái y viện đó. Ngay cả ngôn ngữ cũng không hiểu, trẫm làm sao không biết? Bây giờ có thể tự nhiên tỉnh ngộ, quyết chí tự cường đến mức này, có thể thấy được việc do con người quyết định, Tạ khanh phải thấy vừa lòng chứ."
"Tạ ơn hoàng thượng dạy bảo, " Tạ Thượng Thư đứng dậy khom người, "Nghịch tử cùng người tranh phong cơ hồ tới chết, tất cả đều do thần dạy bảo không nghiêm, cũng là do nghịch tử này tự tìm tử lộ. . . nhờ Hoàng thượng ban thái y, mới có thể sống lại làm người. Có thể có chút tiến bộ, cũng đều do hoàng thượng ban tặng. . ."
Hoàng thượng khoát tay áo, ý bảo hắn ngồi xuống, bản thân lại đứng lên bước đi thong thả mấy bước. Hắn biết, Tạ Thượng Thư cũng nhất định biết, ban đầu quát tháo đánh vỡ đầu Tạ Tử Anh đúng là nhị hoàng tử, con trai của hoàng đế. Cũng không phải là do tranh giành tình nhân gì đó. . . Tạ Tử Anh mặc dù buôn bán xuân dược, lại chết sống không dám bán cho hoàng tử, lúc này mới gây ra họa sát thân.
Lúc hắn biết được, thiếu chút nữa bị tức giận đến chết, lập tức cấm túc nhị hoàng tử nửa năm, phạt bổng lộc ba năm, còn tự mình tới đánh hắn một trận. Hoàng đế rất rõ ràng, Tạ Tử Anh không phải là thứ tốt lành gì, nhưng đồ xấu xa cũng là người linh hoạt, làm chuyện xấu cũng rất có chừng mực. Hoàng đế không sửa trị hắn, ngoại trừ sợ đập chuột (Tạ Tử Anh) làm vỡ bình ngọc ( Tạ Thượng Thư ), còn có rất nhiều duyên cớ khác.
Thật lòng mà nói, Hoàng đế cũng có mấy phần thưởng thức Tạ Nhị gia gan lớn tâm đen, tỉ mỉ lại cơ trí này. Tiểu tư hư hỏng này, xuân dược đông cung chỉ là do thuận tiện thu mua, tài nghệ chân chính có rất nhiều, giỏi về thu tập tình báo, kế sách cũng rất đa dạng. Một tiểu gia hỏa có thể tìm được tình báo mà một điểm cũng không dính vào người, dám cả gan mua bán hoa mầu còn ở trong ruộng chưa nảy mầm, vừa nhìn đã chuẩn xác, lỗ ít lãi nhiều, đây cũng là một người rất cường hãn đó!
Do Anh ca nhi đã thay đổi bên trong không có ở đây, nếu biết, đại khái hắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, vỗ án hô to một tiếng, "Mẹ nó! Cổ đại đã có người bán lương thực trước kỳ hạn kiêm tổ chức mạng lưới tình báo! Không phải bản thân lúc trước cũng là người xuyên không chứ?!"
Thật ra thì đúng là không phải. Cái tên Tạ Nhị gia đó thực sự là người ở đây, hoàn toàn là người của Đại Yên triều, chính là do trời sinh thông minh nên mới nghĩ đến việc giở trò bán lương thực trước kỳ hạn, kiêm thu mua các hàng hóa quý hiếm.
Nhưng việc này ở Đại Yên triều đã là quá kinh thế hãi tục, là sáng ý mới mẻ độc đáo rồi. Cho nên Hoàng đế thật sự thưởng thức, vẫn thờ ơ quan sát mấy năm, định đem tên tiểu tử lòng dạ hiểm độc này thu vào tay. Kết quả lão Nhị phế vật của hoàng thất thiếu chút nữa một gậy đánh chết thủ lĩnh Ám bộ tương lai này.
Kết quả nghe Thái Y Viện báo cáo, Hoàng đế vừa vui mừng, lại như đưa đám. Một người điên khùng, lời nói cũng không thể nghe hiểu, thủ lĩnh Ám Bộ tương lai cứ như vậy mất rồi. Cô thần rất vừa ý lại rất coi trọng kia mà nháo lên, mấy cây cột trong Kim loan điện có phải hay không lại phải rơi vào tình trạng tu sửa lâu dài. . .
Kết quả Tạ Thượng Thư căn bản không hỏi tới, coi như không có chuyện này, kiên quyết áp chế xuống. Trong lòng Hoàng đế biết rõ, lại càng áy náy, chỉ là hắn cũng không thể một gậy đánh vỡ đầu nhi tử của mình được.
May mắn tiểu tử này cũng từ từ khỏe lên. Hoàng đế có chút dương dương đắc ý, ánh mắt của hắn là rất chính xác, đã kiếm cho Tạ gia một thê tử tốt. Nhìn xem, nhìn xem. Nhà ai lại có thể có phụ nhân trung nghĩa không xa không rời như vậy, tiểu tử hư hỏng này ban đầu còn dám không vừa ý...
Khụ khụ, nghĩ đến quá lạc đề rồi.
"Tạ khanh, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng." Hoàng đế từ trên bàn lấy ra ba bài thi đưa cho tạ Thượng Thư, "Nhìn một chút, tài văn chương của nhi tử mình."
Tạ Thượng Thư cung kính nhận lấy, đọc thật kỹ từng trang, từng trang một. Đọc một lát liền phát ngốc, lại cẩn thận đọc lại lần nữa.
. . . Tiểu tử này chết qua một lần liền đổi đầu?
"Sống vì gian khổ, chết bởi an nhạc a." Hoàng đế rất cảm thán, "Mới qua mấy năm yên bình, văn nhân cũng đều thành cái gối thêu hoa sắc màu rực rỡ, nhìn như văn chương hoa mỹ, thật ra thì trống rỗng không có gì. Tiểu tử quên hết chuyện trước kia, ngược lại lại thông suốt tất cả, ý tưởng từng cái từng cái đều rất chất phác! Nếu trẫm là giám khảo, nhất định cho làm Tiểu Tam nguyên!" Hắn có chút áy náy nhìn Tạ Thượng Thư đang sững sờ, "Đáng tiếc, chữ của hắn. . . Thật sự quá khó nhìn. Chỉ có thể làm . . . Tiểu Tam nguyên đếm ngược."
( chết cười mất, Tạ nhị gia vì chữ xấu mà mất ngôi đầu bảng thành cuối bảng. Qua cái này chính là nhắc nhở chúng ta đi thi phải viết chữ cho đẹp vào ~~)
Mắt Tạ Thượng Thư giật giật hai cái, không biết nên vui mừng cất tiếng cười to, hay là nên xấu hổ che mặt mà khóc đây.
Khó có khi thấy được hoàng thượng bí hiểm, không dùng tâm thuật đế vương để đùa bỡn, bày ra vẻ mặt tươi cười. Đại Yên triều còn chưa lưu hành lễ quỳ, thấy Hoàng đế liền xướng cá phì nặc (eo rất khom, vái rất sâu), hơn nữa chuyện Hoàng đế ban thưởng ghế ngồi là rất bình thường, không phải là ân điển đặc biệt to tát gì.
Dù sao lúc này Đại Yên triều đã khai quốc trăm năm có thừa, còn trải qua 3 đời Thái Tổ uy Hoàng đế, Cao Tổ, Cao Tông cố gắng mới có thiên hạ thái bình. Nhiệm vụ của Hoàng đế hiện tại, hiệu Ninh Đế, là hướng về dẫn dắt thiên hạ, bảo vệ yên bình. Khai quốc không tính là lâu, nhuệ khí vẫn còn, sẽ không quá hà khắc, coi thần dân làm nô lệ.
Hoàng thượng tâm tình rất tốt, thật sự rất tốt. Đối với Lễ Bộ Thượng Thư Tạ đại nhân trước mặt này cũng càng nhìn càng hài lòng. Người này ở vị trí nào, nên làm chuyện gì cũng đều không hề mê muội, chỉ muốn làm một trung thần chính trực lưu danh thiên cổ.
Trước kia, lúc Lễ Bộ Thượng Thư còn chưa phải là Tạ đại nhân, hắn thật sự bị đám tử lão đầu trong Lễ bộ kia làm tức chết. Ngươi nói xem, Hoàng Lăng nhỏ một chút, có quan hệ gì sao? Không phải chỉ là phần mộ sao, mọi người đều nói chết rồi thì làm được cái gì nữa? Lễ nghi Tế Tự đơn giản một chút thì sao? Hoàng đế đỡ tốn sức, bách quan bớt lo lắng, còn có thể tiết kiệm chút tiền, cái này không phải rất tốt sao? Còn có một đống lông gà vỏ tỏi khác, làm hoàng đế không ngờ tới, mấy thư sinh cổ hủ này thật sự là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Kết quả thì sao? Một đám hồ đồ khốn kiếp, luôn miệng nói Tổ chế, ngôn ngôn từ từ lễ phép, hoàng thượng chau mày, còn chưa nói không, liền như sợ bị rớt lại chạy đi đâm đầu vào cột... Các ngươi không cần đầu, nhưng hoàng đế ta đây đau lòng vì phải tu sửa cột đó! Cột ở kim loan điện bị các ngươi làm hỏng sắp không đứng được rồi! Mấy cây cột đó rất quý đấy!
Vì việc đó Hoàng đế thật là lòng xót xa, đau lòng đến không chịu được. Thật đúng là không thể để cho đám lão đầu kia đụng cột được, chỉ đành phải phái một đống thái giám, thị vệ trông chừng mấy cây cột, như vậy tối thiểu còn có thể kịp thời cản lại, đúng không?
May mắn hắn đã cất nhắc Tạ đại nhân lên làm thủ lĩnh Lễ bộ. Vị Lễ Bộ Thượng Thư cẩn thận chặt chẽ này khiến vị hoàng đế như hắn đây thực sự hiểu được, một người đứng đầu một bộ như thế làm cả bộ đều đáng tin cậy a. Tạ Thượng Thư không đâm đầu vào cột, Hoàng đế muốn tiết kiệm tiền, hắn còn giúp tìm tổ chế. . . Tổ chế thời Thái Tổ uy Hoàng đế là khó khăn nhất đó! Mấy cái bói toán kia có thể so sánh với tổ chế sao, có thể hợp lễ pháp hơn sao?
Rốt cuộc a rốt cuộc, Lễ bộ cũng có một thủ lĩnh anh minh hiểu lý lẽ rồi. Phải biết quốc khố không phải rừng vàng biển bạc, không thể vì sĩ diện mà bên trong không mặc áo để khoe khoang ở bên ngoài a!
Văn võ cả triều, muốn làm một người trung trinh không hai lòng hoàn toàn đứng ở bên Hoàng đế, còn không bầy không đảng, lại không tổn thương hòa khí với bách quan, một bề tôi độc lập bất hiển sơn bất lộ thủy*, cần phải trải qua rất nhiều khó khăn đó. Lễ bộ là ngành vừa vụn vặt, lại không thể thiếu. . . Bên trong còn quản lý cả việc thi cử đấy. Hắn thật sự rất muốn thưởng cho vị công thần khiêm tốn hiếm có này một chút, muốn cho hắn được thăng quan. . . Nhưng hắn đem toàn bộ danh sách tuyển chọn nhìn từ đầu tới đuôi, chỉ cảm thấy bi quan, nếu đổi người đảm đương Lễ Bộ Thượng Thư, mấy cây cột ở Kim loan điện chỉ có thể tiếp tục không ngừng tu sửa thôi.
(*) biết giấu những điều trọng yếu
Ngẫm nghĩ một lát, Hoàng đế liền uyển chuyển biểu đạt hắn nhiều năm ở Lễ bộ càng vất vả, công lao càng lớn, cũng mơ hồ tiết lộ không tìm được người nào có thể làm Lễ Bộ Thượng Thư tốt hơn, nếu không thật sự hắn phải được thăng quan có địa vị cực cao. . .
Lễ Bộ Thượng Thư Tạ đại nhân là nhân vật nào? Đại thần xảo quyệt đến không thể xảo quyệt hơn nữa. Lập tức khiêm tốn cảm tạ không ngừng, làm việc cho Hoàng đế, nơi nào không phải là nơi để làm việc? Lại nói cha hắn Tạ lão thái gia từng là thầy giáo của Hoàng đế khi còn là Thái Tử, nói sâu xa một chút, hắn và Hoàng đế còn miễn cưỡng coi như có quan hệ sư huynh đệ đó. Tiến cử vẫn phải là tránh thân thích a, hiện tại Tạ gia đã vinh sủng quá đáng rồi, không thể khiến hoàng đế mới có chút anh danh chịu một chút tỳ vết nào.
Trong lòng Hoàng đế thoải mái a, thật là quá thoải mái. Không thăng quan cho vị trung thần trung hậu này đã có chút sơ sót rồi. Nhưng người ta chẳng những không oán, còn trải bậc thang lót thảm cho hắn đi xuống nha.
Tâm tình buông lỏng, nụ cười thì càng thịnh, trực tiếp vào chủ đề, "Tạ khanh có nhi tử rất tốt a, nhất bảng hai tú ở kinh thanh, không dễ dàng đâu."
Tạ Thượng Thư cười khổ, "Hoàng thượng yêu quý, đều là do hai nhi tử bất hảo của thần may mắn."
"Quá khiêm tốn rồi, Tạ khanh. Ấu tử Tạ Tử Quản năm nay vừa mới 13, suýt nữa đã đoạt đầu bảng. . . Khiến cho mấy lão phu tử chấm thi ầm ĩ hồi lâu mới ra kết quả cuối cùng đó. Tương lai sẽ là không thể lường được rồi."
"Nhờ lời chúc của hoàng thượng." Tạ Thượng Thư kính cẩn trả lời, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương.
"Khiến trẫm không ngờ tới nhất lại là Tạ Tử Anh." Hoàng thượng mỉm cười, "Đây cũng là Tiểu Tam nguyên đó. . . Chẳng lẽ thật sự là con hư biết nghĩ quý hơn vàng?"
Tạ Thượng Thư mặt mo đỏ bừng. Cái gọi là Tiểu Tam nguyên, chính là đồng sinh, thi Hương, thi viện liên tiếp đoạt giải quán quân, cho nên xưng là Tiểu Tam nguyên. Nhưng đây là Tiểu tam nguyên đếm ngược. . . Quả thực, Anh ca nhi nhà hắn tử thủ vị trí thứ nhất đếm ngược, một tia không lùi, một chút cũng không tiến.
Chỉ là nghe cái danh Tiểu Tam nguyên đếm ngược này. . . Thật sự là quá khôi hài rồi.
"Tạ khanh cần gì phải ngượng ngùng? Ban đầu Tử Anh bị thương nặng, vẫn còn bệnh án chỗ thái y viện đó. Ngay cả ngôn ngữ cũng không hiểu, trẫm làm sao không biết? Bây giờ có thể tự nhiên tỉnh ngộ, quyết chí tự cường đến mức này, có thể thấy được việc do con người quyết định, Tạ khanh phải thấy vừa lòng chứ."
"Tạ ơn hoàng thượng dạy bảo, " Tạ Thượng Thư đứng dậy khom người, "Nghịch tử cùng người tranh phong cơ hồ tới chết, tất cả đều do thần dạy bảo không nghiêm, cũng là do nghịch tử này tự tìm tử lộ. . . nhờ Hoàng thượng ban thái y, mới có thể sống lại làm người. Có thể có chút tiến bộ, cũng đều do hoàng thượng ban tặng. . ."
Hoàng thượng khoát tay áo, ý bảo hắn ngồi xuống, bản thân lại đứng lên bước đi thong thả mấy bước. Hắn biết, Tạ Thượng Thư cũng nhất định biết, ban đầu quát tháo đánh vỡ đầu Tạ Tử Anh đúng là nhị hoàng tử, con trai của hoàng đế. Cũng không phải là do tranh giành tình nhân gì đó. . . Tạ Tử Anh mặc dù buôn bán xuân dược, lại chết sống không dám bán cho hoàng tử, lúc này mới gây ra họa sát thân.
Lúc hắn biết được, thiếu chút nữa bị tức giận đến chết, lập tức cấm túc nhị hoàng tử nửa năm, phạt bổng lộc ba năm, còn tự mình tới đánh hắn một trận. Hoàng đế rất rõ ràng, Tạ Tử Anh không phải là thứ tốt lành gì, nhưng đồ xấu xa cũng là người linh hoạt, làm chuyện xấu cũng rất có chừng mực. Hoàng đế không sửa trị hắn, ngoại trừ sợ đập chuột (Tạ Tử Anh) làm vỡ bình ngọc ( Tạ Thượng Thư ), còn có rất nhiều duyên cớ khác.
Thật lòng mà nói, Hoàng đế cũng có mấy phần thưởng thức Tạ Nhị gia gan lớn tâm đen, tỉ mỉ lại cơ trí này. Tiểu tư hư hỏng này, xuân dược đông cung chỉ là do thuận tiện thu mua, tài nghệ chân chính có rất nhiều, giỏi về thu tập tình báo, kế sách cũng rất đa dạng. Một tiểu gia hỏa có thể tìm được tình báo mà một điểm cũng không dính vào người, dám cả gan mua bán hoa mầu còn ở trong ruộng chưa nảy mầm, vừa nhìn đã chuẩn xác, lỗ ít lãi nhiều, đây cũng là một người rất cường hãn đó!
Do Anh ca nhi đã thay đổi bên trong không có ở đây, nếu biết, đại khái hắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, vỗ án hô to một tiếng, "Mẹ nó! Cổ đại đã có người bán lương thực trước kỳ hạn kiêm tổ chức mạng lưới tình báo! Không phải bản thân lúc trước cũng là người xuyên không chứ?!"
Thật ra thì đúng là không phải. Cái tên Tạ Nhị gia đó thực sự là người ở đây, hoàn toàn là người của Đại Yên triều, chính là do trời sinh thông minh nên mới nghĩ đến việc giở trò bán lương thực trước kỳ hạn, kiêm thu mua các hàng hóa quý hiếm.
Nhưng việc này ở Đại Yên triều đã là quá kinh thế hãi tục, là sáng ý mới mẻ độc đáo rồi. Cho nên Hoàng đế thật sự thưởng thức, vẫn thờ ơ quan sát mấy năm, định đem tên tiểu tử lòng dạ hiểm độc này thu vào tay. Kết quả lão Nhị phế vật của hoàng thất thiếu chút nữa một gậy đánh chết thủ lĩnh Ám bộ tương lai này.
Kết quả nghe Thái Y Viện báo cáo, Hoàng đế vừa vui mừng, lại như đưa đám. Một người điên khùng, lời nói cũng không thể nghe hiểu, thủ lĩnh Ám Bộ tương lai cứ như vậy mất rồi. Cô thần rất vừa ý lại rất coi trọng kia mà nháo lên, mấy cây cột trong Kim loan điện có phải hay không lại phải rơi vào tình trạng tu sửa lâu dài. . .
Kết quả Tạ Thượng Thư căn bản không hỏi tới, coi như không có chuyện này, kiên quyết áp chế xuống. Trong lòng Hoàng đế biết rõ, lại càng áy náy, chỉ là hắn cũng không thể một gậy đánh vỡ đầu nhi tử của mình được.
May mắn tiểu tử này cũng từ từ khỏe lên. Hoàng đế có chút dương dương đắc ý, ánh mắt của hắn là rất chính xác, đã kiếm cho Tạ gia một thê tử tốt. Nhìn xem, nhìn xem. Nhà ai lại có thể có phụ nhân trung nghĩa không xa không rời như vậy, tiểu tử hư hỏng này ban đầu còn dám không vừa ý...
Khụ khụ, nghĩ đến quá lạc đề rồi.
"Tạ khanh, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng." Hoàng đế từ trên bàn lấy ra ba bài thi đưa cho tạ Thượng Thư, "Nhìn một chút, tài văn chương của nhi tử mình."
Tạ Thượng Thư cung kính nhận lấy, đọc thật kỹ từng trang, từng trang một. Đọc một lát liền phát ngốc, lại cẩn thận đọc lại lần nữa.
. . . Tiểu tử này chết qua một lần liền đổi đầu?
"Sống vì gian khổ, chết bởi an nhạc a." Hoàng đế rất cảm thán, "Mới qua mấy năm yên bình, văn nhân cũng đều thành cái gối thêu hoa sắc màu rực rỡ, nhìn như văn chương hoa mỹ, thật ra thì trống rỗng không có gì. Tiểu tử quên hết chuyện trước kia, ngược lại lại thông suốt tất cả, ý tưởng từng cái từng cái đều rất chất phác! Nếu trẫm là giám khảo, nhất định cho làm Tiểu Tam nguyên!" Hắn có chút áy náy nhìn Tạ Thượng Thư đang sững sờ, "Đáng tiếc, chữ của hắn. . . Thật sự quá khó nhìn. Chỉ có thể làm . . . Tiểu Tam nguyên đếm ngược."
( chết cười mất, Tạ nhị gia vì chữ xấu mà mất ngôi đầu bảng thành cuối bảng. Qua cái này chính là nhắc nhở chúng ta đi thi phải viết chữ cho đẹp vào ~~)
Mắt Tạ Thượng Thư giật giật hai cái, không biết nên vui mừng cất tiếng cười to, hay là nên xấu hổ che mặt mà khóc đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.