Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 11: Cố Ý Khiêu Khích 3
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
Trong phòng chính, Thẩm mẫu và Thẩm Ninh vẫn chưa ngủ.
Trước bữa tối, Thẩm Trữ còn phải giặt một chậu quần áo, mười ngón tay trắng bệch, nàng ta đang lải nhải phàn nàn với mẫu thân mình.
Nhìn thấy Thẩm Tự đi vào, lời phàn nàn của nàng ta im bặt.
Thẩm mẫu cảm thấy ngạc nhiên: ‘Tự ca nhi, sao con lại đến đây?”
Thẩm Tự suy đi tính lại cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nương, lúc trước con đưa cho ngài năm mươi lạng bạc, giờ nương đưa cho con dùng trước.”
“Huynh lấy tiền để làm gì?”
Vẻ mặt Thẩm Ninh không vui.
Đã nói rõ số bạc này là để dành làm của hồi môn cho nàng ta.
Trong tương lai, đại ca sẽ làm quan tại kinh thành, nàng ta sẽ thành muội muội của mệnh quan triều đình, của hồi môn không thể quá keo kiệt.
Thẩm Tự không muốn nói chuyện Tô Vũ Loan sẽ dừng công việc buôn bán trong tay, chỉ mơ hồ nói: “Việc kinh doanh của Ngọc Mỹ gặp chút vấn đề, nàng ấy cần bạc gấp.”
“Tại sao!”
Thẩm Ninh vỗ bàn đứng dậy, trừng mắt giận dữ.
Thẩm mẫu cũng cau mày: “Có chuyện gì mà muốn năm mươi lượng bạc, sao nương chưa bao giờ nghe Vũ Loan nhắc tới?”
Nhi tử nói quá mơ hồ, bà ta không thể không tìm hiểu kĩ. Ban ngày khi bà ta khi khâu váy hỷ cho Tô Vũ Loan cũng không nghe thấy nàng nhắc đến điều này.
Tốn năm mươi lượng để trả tiền.
Biết mẫu thân lo lắng, Thẩm Tự mím môi nói: “Dù sao nương cũng lấy ra cho con trước, sau này con sẽ trả lại cho ngài.”
Thẩm mẫu còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ninh đã đứng lên từ chối: “Không, đại ca, không phải ca nói năm mươi lượng này để làm của hồi môn cho muội à?”
Thẩm Tự thấy bộ dạng lo lắng của nàng ta thì cười nói: “Đại ca không có quên, đừng lo lắng, sau này huynh sẽ chuẩn bị cho muội càng nhiều của hồi môn hơn.”
“Nhưng muội đã mười sáu rồi, nữ tử trong thôn bằng tuổi muội đều đã thành thân.” Thẩm Ninh vừa tức giận vừa khó chịu.
Thẩm Tự không còn cách nào đành phải an ủi nàng ta: “Hiện tại việc làm ăn của tẩu tử muội đang cần bạc gấp, muội hãy thông cảm một chút.”
Thẩm Ninh nghe thấy vậy, nàng ta cáu kỉnh: “Ý của huynh là công việc của Tô Vũ Loan quan trọng, còn hôn sự của muội muội huynh thì không quan trọng?”
“Cái này...” Nhất thời Thẩm Tự không biết nói thế nào.
Trước bữa tối, Thẩm Trữ còn phải giặt một chậu quần áo, mười ngón tay trắng bệch, nàng ta đang lải nhải phàn nàn với mẫu thân mình.
Nhìn thấy Thẩm Tự đi vào, lời phàn nàn của nàng ta im bặt.
Thẩm mẫu cảm thấy ngạc nhiên: ‘Tự ca nhi, sao con lại đến đây?”
Thẩm Tự suy đi tính lại cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nương, lúc trước con đưa cho ngài năm mươi lạng bạc, giờ nương đưa cho con dùng trước.”
“Huynh lấy tiền để làm gì?”
Vẻ mặt Thẩm Ninh không vui.
Đã nói rõ số bạc này là để dành làm của hồi môn cho nàng ta.
Trong tương lai, đại ca sẽ làm quan tại kinh thành, nàng ta sẽ thành muội muội của mệnh quan triều đình, của hồi môn không thể quá keo kiệt.
Thẩm Tự không muốn nói chuyện Tô Vũ Loan sẽ dừng công việc buôn bán trong tay, chỉ mơ hồ nói: “Việc kinh doanh của Ngọc Mỹ gặp chút vấn đề, nàng ấy cần bạc gấp.”
“Tại sao!”
Thẩm Ninh vỗ bàn đứng dậy, trừng mắt giận dữ.
Thẩm mẫu cũng cau mày: “Có chuyện gì mà muốn năm mươi lượng bạc, sao nương chưa bao giờ nghe Vũ Loan nhắc tới?”
Nhi tử nói quá mơ hồ, bà ta không thể không tìm hiểu kĩ. Ban ngày khi bà ta khi khâu váy hỷ cho Tô Vũ Loan cũng không nghe thấy nàng nhắc đến điều này.
Tốn năm mươi lượng để trả tiền.
Biết mẫu thân lo lắng, Thẩm Tự mím môi nói: “Dù sao nương cũng lấy ra cho con trước, sau này con sẽ trả lại cho ngài.”
Thẩm mẫu còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ninh đã đứng lên từ chối: “Không, đại ca, không phải ca nói năm mươi lượng này để làm của hồi môn cho muội à?”
Thẩm Tự thấy bộ dạng lo lắng của nàng ta thì cười nói: “Đại ca không có quên, đừng lo lắng, sau này huynh sẽ chuẩn bị cho muội càng nhiều của hồi môn hơn.”
“Nhưng muội đã mười sáu rồi, nữ tử trong thôn bằng tuổi muội đều đã thành thân.” Thẩm Ninh vừa tức giận vừa khó chịu.
Thẩm Tự không còn cách nào đành phải an ủi nàng ta: “Hiện tại việc làm ăn của tẩu tử muội đang cần bạc gấp, muội hãy thông cảm một chút.”
Thẩm Ninh nghe thấy vậy, nàng ta cáu kỉnh: “Ý của huynh là công việc của Tô Vũ Loan quan trọng, còn hôn sự của muội muội huynh thì không quan trọng?”
“Cái này...” Nhất thời Thẩm Tự không biết nói thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.