Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 12: Suýt Thiêu Rụi Căn Phòng 1
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
“Ninh tỷ nhi, hôm nay là ngày vui cả đại ca con, con gào ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì.” Thẩm mẫu răn dạy liếc nhìn Thẩm Ninh, sau đó nhìn sang Thẩm Tự nói: “Con bé cũng đã đến tuổi nghị thân nên tức giận cũng không có gì là lạ, nếu như không có của hồi môn dày một chút thì sao có thể chọn được gia đình như ý.”
Vẻ mặt Thẩm Tự khó xử: “Nhưng con đã hứa với Tô Vũ Loan rồi.”
“Huynh hứa, không phải ta!.”
Thẩm Ninh nói xong tức giận xoay người ra khỏi phòng khách chạy về phòng phía đông.
Thẩm mẫu đau đầu, lo lắng mọi chuyện trở nên ầm ĩ nên vội vàng kêu Thẩm Tự nhanh chóng đuổi theo.
Căn phòng phía đông.
Tô Vũ Loan ngồi yên lặng trên mép giường cưới, đột nhiên cửa bị đá văng, Thẩm Ninh tức giận bước vào.
“Tô Vũ Loan, ngươi biết năm mươi lượng bạc kia là của hồi môn của ta, ngươi đánh cái chủ ý gì?”
Vẻ mặt Tô Vũ Loan bình tĩnh, dường như nàng đã đoán trước được Thẩm Ninh sẽ bực tức xông vào tra hỏi nàng.
Trong những năm qua, bạc trong nhà đều được tiết kiệm chu cấp cho việc học hành của Thẩm Tự, vì thế hôn sự của Thẩm Ninh bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Hiện tại nàng ta chỉ trông chờ vào năm mươi lượng bạc này để chọn lựa một gia đình có điều kiện tốt, nếu năm mươi lượng bạc không còn, với tính khí kiêu ngạo của nàng ta, nhất định sẽ làm ầm ĩ.
Sở dĩ Tô Vũ Loan tranh thủ hố Thẩm Tự năm mươi lượng chính là khiến cho Thẩm Ninh đến gây chuyện...
Nàng nhàn nhã đứng dậy, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Trữ mắng: “Ninh muội không biết hôm nay là ngày gì sao, vừa bước vào cửa đã quát tháo ầm ĩ, quả thực không có giáo dưỡng.”
“Ngươi!.”
Thẩm Ninh giận dữ, giơ tay tát vào mặt Tô Vũ Loan.”
“Ninh nhi!.”
Đúng lúc này, Thẩm Tự bước vào ngăn nàng ta lại.
“Muội vào đây làm gì?”
“Đại ca, muội...”
Thẩm Ninh thu tay về, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Vũ Loan: “Muội chỉ muốn cảnh cáo nàng ta không nên đánh chủ ý tới của hồi môn của muội.”
Khóe môi Tô Vũ Loan khẽ cong, nàng mỉm cười nói: “Nếu như ta nhớ không lầm năm mươi lượng bạc này là do triều đình ban cho tướng công, xử lý nó như thế nào đương nhiên phải do tướng công quyết định mới được.”
Vẻ mặt Thẩm Tự khó xử: “Nhưng con đã hứa với Tô Vũ Loan rồi.”
“Huynh hứa, không phải ta!.”
Thẩm Ninh nói xong tức giận xoay người ra khỏi phòng khách chạy về phòng phía đông.
Thẩm mẫu đau đầu, lo lắng mọi chuyện trở nên ầm ĩ nên vội vàng kêu Thẩm Tự nhanh chóng đuổi theo.
Căn phòng phía đông.
Tô Vũ Loan ngồi yên lặng trên mép giường cưới, đột nhiên cửa bị đá văng, Thẩm Ninh tức giận bước vào.
“Tô Vũ Loan, ngươi biết năm mươi lượng bạc kia là của hồi môn của ta, ngươi đánh cái chủ ý gì?”
Vẻ mặt Tô Vũ Loan bình tĩnh, dường như nàng đã đoán trước được Thẩm Ninh sẽ bực tức xông vào tra hỏi nàng.
Trong những năm qua, bạc trong nhà đều được tiết kiệm chu cấp cho việc học hành của Thẩm Tự, vì thế hôn sự của Thẩm Ninh bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Hiện tại nàng ta chỉ trông chờ vào năm mươi lượng bạc này để chọn lựa một gia đình có điều kiện tốt, nếu năm mươi lượng bạc không còn, với tính khí kiêu ngạo của nàng ta, nhất định sẽ làm ầm ĩ.
Sở dĩ Tô Vũ Loan tranh thủ hố Thẩm Tự năm mươi lượng chính là khiến cho Thẩm Ninh đến gây chuyện...
Nàng nhàn nhã đứng dậy, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Trữ mắng: “Ninh muội không biết hôm nay là ngày gì sao, vừa bước vào cửa đã quát tháo ầm ĩ, quả thực không có giáo dưỡng.”
“Ngươi!.”
Thẩm Ninh giận dữ, giơ tay tát vào mặt Tô Vũ Loan.”
“Ninh nhi!.”
Đúng lúc này, Thẩm Tự bước vào ngăn nàng ta lại.
“Muội vào đây làm gì?”
“Đại ca, muội...”
Thẩm Ninh thu tay về, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Vũ Loan: “Muội chỉ muốn cảnh cáo nàng ta không nên đánh chủ ý tới của hồi môn của muội.”
Khóe môi Tô Vũ Loan khẽ cong, nàng mỉm cười nói: “Nếu như ta nhớ không lầm năm mươi lượng bạc này là do triều đình ban cho tướng công, xử lý nó như thế nào đương nhiên phải do tướng công quyết định mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.