Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 20: Tìm Lỗi 2
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
Nghe lời nói của Thẩm Ninh, ánh mắt Thẩm mẫu dường như sâu hơn một chút.
Thẩm Ninh nói tiếp: “Hơn nữa, nàng ta còn được nhà chúng ta mua về từ chỗ bọn buôn người, nàng ta thành thân không có tam môi lục sính, nàng ta nên biết thân phận của mình như thế nào.”
Thẩm bà tử càng nghe càng cảm thấy có lý, suy nghĩ đắn đo một chút, bà ta quay người đi về phía phòng của Tô Vũ Loan.
Thẩm Ninh cười đắc thắng, vội vàng chạy theo.
Trong phòng, Tô Vũ Loan vừa mới thay quần áo xong thì nghe tiếng gõ cửa.
Nàng mở cửa thì thấy Thẩm bà tử đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, Thẩm Ninh ở phía sau bà ta nhìn nàng với vẻ bất thiện.
Tô Vũ Loan khẽ cau mày hỏi: “Nương có chuyện gì sao?”
Thẩm bà tử còn chưa kịp mở miệng, Thẩm NInh đã ra oai phủ đầu nói: “Ai da, ta nói tẩu tử này, đại ca của ta còn chưa đậu Trạng Nguyên để trở thành mệnh quan triều đình đâu, thế mà tẩu đã hưởng phúc rồi?”
Tô Vũ Loan giả vờ không hiểu: “Hưởng phúc gì?”
“Còn không phải hưởng phúc thì là gì nữa, sáng bảnh mắt chưa rời giường, còn để nương làm bữa sáng. Ăn xong thì nhấc đít phủi tay không dọn dẹp bát đũa, có chỗ nào giống như làm tức phụ!.”
Thẩm Ninh nói, vẻ mặt vênh váo.
Hôm qua, Tô Vũ Loan đã lấy lý do thành thân ném một đống việc cho nàng ta, còn mượn cớ giữ gìn danh tiếng cho đại ca mà tát nàng ta nữa. Nếu hôm nay, không dạy dỗ nàng một bài học, thực sự khó mà giải tỏa được sự thù hận trong lòng nàng ta.
Tô Vũ Loan không đoán được Thẩm Ninh đang bới lông tìm vết nên bình tĩnh nói: “Muội nói thế thật không sờ lương tâm, những năm qua ta kiếm bạc nuôi gia đình, hỗ trợ đại ca của muội học hành, chưa từng có ngày nào nhàn rỗi, trừ ngày hôm nay ta không làm việc, lại bị nói rằng đang hưởng phúc.
Nhưng nếu nói người hưởng phúc nhất trong nhà này thì không ai khác ngoài Ninh tỷ nhi. Từ nhỏ đến lớn mười ngón tay của muội còn chưa từng chạm vào việc gì ngoài bưng bát cơm lên ăn.”
Thẩm Ninh tức giận nói: “Tô Vũ Loan, ngươi không phải ra vẻ ở đây, ta là nữ nhi của nương, nương yêu thương ta nên không yêu cầu ta phải đụng tay bất cứ việc gì thì có làm sao? Ngươi chính là con dâu nuôi từ bé Thẩm gia ta mua về, để ngươi làm những việc này là đương nhiên.”
“Ninh tỷ nhi!.”
Thẩm Ninh nói tiếp: “Hơn nữa, nàng ta còn được nhà chúng ta mua về từ chỗ bọn buôn người, nàng ta thành thân không có tam môi lục sính, nàng ta nên biết thân phận của mình như thế nào.”
Thẩm bà tử càng nghe càng cảm thấy có lý, suy nghĩ đắn đo một chút, bà ta quay người đi về phía phòng của Tô Vũ Loan.
Thẩm Ninh cười đắc thắng, vội vàng chạy theo.
Trong phòng, Tô Vũ Loan vừa mới thay quần áo xong thì nghe tiếng gõ cửa.
Nàng mở cửa thì thấy Thẩm bà tử đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, Thẩm Ninh ở phía sau bà ta nhìn nàng với vẻ bất thiện.
Tô Vũ Loan khẽ cau mày hỏi: “Nương có chuyện gì sao?”
Thẩm bà tử còn chưa kịp mở miệng, Thẩm NInh đã ra oai phủ đầu nói: “Ai da, ta nói tẩu tử này, đại ca của ta còn chưa đậu Trạng Nguyên để trở thành mệnh quan triều đình đâu, thế mà tẩu đã hưởng phúc rồi?”
Tô Vũ Loan giả vờ không hiểu: “Hưởng phúc gì?”
“Còn không phải hưởng phúc thì là gì nữa, sáng bảnh mắt chưa rời giường, còn để nương làm bữa sáng. Ăn xong thì nhấc đít phủi tay không dọn dẹp bát đũa, có chỗ nào giống như làm tức phụ!.”
Thẩm Ninh nói, vẻ mặt vênh váo.
Hôm qua, Tô Vũ Loan đã lấy lý do thành thân ném một đống việc cho nàng ta, còn mượn cớ giữ gìn danh tiếng cho đại ca mà tát nàng ta nữa. Nếu hôm nay, không dạy dỗ nàng một bài học, thực sự khó mà giải tỏa được sự thù hận trong lòng nàng ta.
Tô Vũ Loan không đoán được Thẩm Ninh đang bới lông tìm vết nên bình tĩnh nói: “Muội nói thế thật không sờ lương tâm, những năm qua ta kiếm bạc nuôi gia đình, hỗ trợ đại ca của muội học hành, chưa từng có ngày nào nhàn rỗi, trừ ngày hôm nay ta không làm việc, lại bị nói rằng đang hưởng phúc.
Nhưng nếu nói người hưởng phúc nhất trong nhà này thì không ai khác ngoài Ninh tỷ nhi. Từ nhỏ đến lớn mười ngón tay của muội còn chưa từng chạm vào việc gì ngoài bưng bát cơm lên ăn.”
Thẩm Ninh tức giận nói: “Tô Vũ Loan, ngươi không phải ra vẻ ở đây, ta là nữ nhi của nương, nương yêu thương ta nên không yêu cầu ta phải đụng tay bất cứ việc gì thì có làm sao? Ngươi chính là con dâu nuôi từ bé Thẩm gia ta mua về, để ngươi làm những việc này là đương nhiên.”
“Ninh tỷ nhi!.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.