Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 21: Tìm Lỗi 3
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
Lúc này, Thẩm bà tử vốn im lặng lên tiếng, cho Thẩm Ninh một ánh mắt, ý bảo nàng ta ngậm miệng.
Lại nhìn sang Tô Vũ Loan, vẻ mặt cứng đờ nói: “Vũ Loan, mặc dù lời nói của Ninh tỷ nhi không thuận tai, nhưng có một điều con bé nói đúng, hiện tại con đã chính thức là tức phụ của Thẩm gia, có bổn phận chăm phu quân, nuôi dưỡng hài tử, lo liệu việc nhà.”
Tô Vũ Loan giễu cợt trong lòng.
Kiếp trước, để báo đáp ơn cứu mạng của Thẩm gia, nàng đã siêng năng hầu hạ cả nhà, dậy sớm và làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng kết cục cuối cùng lại khốn khổ như thế.
Nàng được sống lại một đời, lại vẫn muốn nàng tiếp tục làm trâu làm ngựa hầu hạ tiếp ư?
Đừng có mơ!
Tô Vũ Loan cười nhạt: “Bởi vì từ bây giờ ta chính là thức phụ Thẩm gia, cho nên ta sẽ tập trung toàn bộ sức lực vào việc quan trọng nhất, chính là kiếm bạc.
Hai năm này việc làm ăn kinh doanh dần trở nên khó khăn, nếu như ta tiếp tục lãng phí tâm tư vào những việc tầm thường như giặt đồ hay rửa bát đĩa thì sẽ không kiếm được nhiều tiền.
Chúng ta ăn đói mặc rách cũng không sao, nhưng đầu xuân năm tới tướng công ta sẽ đi kinh thành, sẽ phải gặp gỡ với những nhân vật có địa vị và uy vọng ở đó, đương nhiên không thể thiếu bạc được.
Nương, chẳng lẽ nương muốn tướng công đến kinh thành nhưng vì không có bạc mà không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác chứ.”
Thẩm bà tử nghe vậy, vẻ mặt biến đổi.
Sau khi suy tính cẩn thận, bà ta cảm thấy những điều Tô Vũ Loan nói rất có lý. ở một nơi phồn hoa như kinh thành, không có bạc trong người thì không thể đứng vững gót chân được.
Mặc dù trước đây triều đình có thưởng cho Tự ca nhi một trăm lượng bạc, nhưng đã cho Ninh tỷ nhi năm mươi lượng làm của hồi môn. Phần còn lại Tự ca nhi đã dùng để mua bút, giấy, mực và sách, lễ vật cho phu tử và người đứng đầu thư viện.
Quả thực trong tay không còn bao nhiêu bạc.
Đầu xuân tới, lộ phí vào kinh vẫn phải dựa vào Tô Vũ Loan.
Nghĩ đến đây, mắt Thẩm mẫu sáng lên, vẻ mặt hòa nhã thấy rõ: “Vũ Loan, những lời con nói đều đúng cả, kiếm bạc là quan trọng nhất, sau này con cứ việc tập trung vào việc làm ăn, còn việc nhà... cứ để cho Ninh tỷ nhi làm là được.”
Lại nhìn sang Tô Vũ Loan, vẻ mặt cứng đờ nói: “Vũ Loan, mặc dù lời nói của Ninh tỷ nhi không thuận tai, nhưng có một điều con bé nói đúng, hiện tại con đã chính thức là tức phụ của Thẩm gia, có bổn phận chăm phu quân, nuôi dưỡng hài tử, lo liệu việc nhà.”
Tô Vũ Loan giễu cợt trong lòng.
Kiếp trước, để báo đáp ơn cứu mạng của Thẩm gia, nàng đã siêng năng hầu hạ cả nhà, dậy sớm và làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng kết cục cuối cùng lại khốn khổ như thế.
Nàng được sống lại một đời, lại vẫn muốn nàng tiếp tục làm trâu làm ngựa hầu hạ tiếp ư?
Đừng có mơ!
Tô Vũ Loan cười nhạt: “Bởi vì từ bây giờ ta chính là thức phụ Thẩm gia, cho nên ta sẽ tập trung toàn bộ sức lực vào việc quan trọng nhất, chính là kiếm bạc.
Hai năm này việc làm ăn kinh doanh dần trở nên khó khăn, nếu như ta tiếp tục lãng phí tâm tư vào những việc tầm thường như giặt đồ hay rửa bát đĩa thì sẽ không kiếm được nhiều tiền.
Chúng ta ăn đói mặc rách cũng không sao, nhưng đầu xuân năm tới tướng công ta sẽ đi kinh thành, sẽ phải gặp gỡ với những nhân vật có địa vị và uy vọng ở đó, đương nhiên không thể thiếu bạc được.
Nương, chẳng lẽ nương muốn tướng công đến kinh thành nhưng vì không có bạc mà không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác chứ.”
Thẩm bà tử nghe vậy, vẻ mặt biến đổi.
Sau khi suy tính cẩn thận, bà ta cảm thấy những điều Tô Vũ Loan nói rất có lý. ở một nơi phồn hoa như kinh thành, không có bạc trong người thì không thể đứng vững gót chân được.
Mặc dù trước đây triều đình có thưởng cho Tự ca nhi một trăm lượng bạc, nhưng đã cho Ninh tỷ nhi năm mươi lượng làm của hồi môn. Phần còn lại Tự ca nhi đã dùng để mua bút, giấy, mực và sách, lễ vật cho phu tử và người đứng đầu thư viện.
Quả thực trong tay không còn bao nhiêu bạc.
Đầu xuân tới, lộ phí vào kinh vẫn phải dựa vào Tô Vũ Loan.
Nghĩ đến đây, mắt Thẩm mẫu sáng lên, vẻ mặt hòa nhã thấy rõ: “Vũ Loan, những lời con nói đều đúng cả, kiếm bạc là quan trọng nhất, sau này con cứ việc tập trung vào việc làm ăn, còn việc nhà... cứ để cho Ninh tỷ nhi làm là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.