[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 44:
Trương Tảo Canh
04/12/2023
----
Lương Cẩm Tú rất hiểu mẹ, xua tay bảo:
“Bắt đầu từ hôm nay, con trao quyền cho mẹ làm người đại diện của con, giá cả, thời gian, toàn bộ đều do mẹ định đoạt.”
Đương nhiên là nói giỡn.
Hàng xóm láng giềng mấy chục năm sao có thể thu phí.
Chợ lúc này đã náo nhiệt hơn, những người bán bóng bay, kẹo bông gòn, thuốc diệt chuột, thuốc cao tổ truyền trước cửa, tràn đầy khói lửa nhân gian.
Xe ba bánh chạy bằng điện đậu ở khu trái cây, họ lấy cân điện tử ra và bắt đầu bán.
Mấy năm gần đây, chính phủ đã cấm nhiều khu chợ vì lý do sức khỏe và các lý do khác mặc kệ đúng sai. Tuy nhiên độ phổ biến của các khu chợ còn lại đã tăng vọt. Nhiều người dân thành phố đến đây vì giá cả rẻ và để cảm nhận được bầu không khí đã lâu không thấy.
Mơ của Lương gia là loại mơ Mặt Trời Đỏ tương đối được ưa chuộng hiện nay, nó có vẻ ngoài màu đỏ, rất đẹp và to, đương nhiên còn có công lao của Lương Cẩm Tú, giữa một đám người có làn da ngăm đen thì cho dù nàng không rửa mặt cũng rất nổi bật, hấp dẫn không ít người trẻ tuổi.
Chưa đầy hai tiếng đã bán được hai phần ba.
Lại có một người đi tới trước sạp.
Một chị gái hơn ba mươi, mặc bộ váy liền áo màu sắc rực rỡ, theo tiêu chuẩn thời thượng ở nông thôn, mộc mạc ở thành thị.
Cô ấy đang ôm một chú chó Bichon Frisé trắng như mây, lông xù, chân cạo trọc, mắt đen lúng lính. Vì trời nóng nên nó thè cái lưỡi nhỏ màu đỏ ra, đáng yêu không chịu nổi.
Lương Cẩm Tú không thể rời mắt khỏi con chó, mặc dù cô có thể giao tiếp với động vật nhưng đến bây giờ cũng không có nổi một con thú cưng.
Nhân lúc Trịnh Phương đang chào hỏi, Lương Cẩm Tú nhịn không được đã đưa tay ra, muốn sờ cho đã ghiền. Tuy nhiên tay vừa duỗi được một nửa, con chó đã nhanh nhẹn né tránh và không kiên nhẫn rống lên:
“Gâu gâu, thôn nữ, đừng chạm vào ta.”
Lương Cẩm Tú: “…”
Bị một con chó kêu thôn nữ?
Chủ nhân của Bichon nghe thấy liền xoay người, nhẹ nhàng gỡ dây xích của nó ra:
“Địch Địch, ngoan nha, không được hung dữ với người khác.”
Bichon càng hăng hái hơn, nhảy lên nhảy xuống: “Thôn nữ, thôn nữ, thôn nữ xấu xí.”
Lương Cẩm Tú: “…”
Còn thêm hai chữ xấu xí nữa !!!
Thừa dịp chủ nhân chọn mơ, Lương Cẩm Tú hạ giọng hung tợn phản kích: “Mày là con chó đực yếu đuối, không có hai hòn bi.”
Cô đã thấy vết sẹo do triệt sản của nó.
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch trần khuyết điểm, chó Bichon tức giận hét lên:
“Gâu gâu, cô mới không có bi, cô mới yếu đuối.”
Lương Cẩm Tú dương dương đắc ý gật đầu:
“ Đúng vậy, tôi là con gái, con gái không có bi mới là bình thường.”
Trịnh Phương sắp bán mơ không nổi nữa.
Chủ nhân của chó quay người hỏi thăm:
“Bé cưng của tôi đang nói gì vậy, tôi thấy hai người trò chuyện khá vui vẻ.”
Lương Cẩm Tú liếc mắt:
“Nó gọi em đây là thôn nữ xấu xí.”
Trịnh Phương bật cười.
Lương Cẩm Tú rất hiểu mẹ, xua tay bảo:
“Bắt đầu từ hôm nay, con trao quyền cho mẹ làm người đại diện của con, giá cả, thời gian, toàn bộ đều do mẹ định đoạt.”
Đương nhiên là nói giỡn.
Hàng xóm láng giềng mấy chục năm sao có thể thu phí.
Chợ lúc này đã náo nhiệt hơn, những người bán bóng bay, kẹo bông gòn, thuốc diệt chuột, thuốc cao tổ truyền trước cửa, tràn đầy khói lửa nhân gian.
Xe ba bánh chạy bằng điện đậu ở khu trái cây, họ lấy cân điện tử ra và bắt đầu bán.
Mấy năm gần đây, chính phủ đã cấm nhiều khu chợ vì lý do sức khỏe và các lý do khác mặc kệ đúng sai. Tuy nhiên độ phổ biến của các khu chợ còn lại đã tăng vọt. Nhiều người dân thành phố đến đây vì giá cả rẻ và để cảm nhận được bầu không khí đã lâu không thấy.
Mơ của Lương gia là loại mơ Mặt Trời Đỏ tương đối được ưa chuộng hiện nay, nó có vẻ ngoài màu đỏ, rất đẹp và to, đương nhiên còn có công lao của Lương Cẩm Tú, giữa một đám người có làn da ngăm đen thì cho dù nàng không rửa mặt cũng rất nổi bật, hấp dẫn không ít người trẻ tuổi.
Chưa đầy hai tiếng đã bán được hai phần ba.
Lại có một người đi tới trước sạp.
Một chị gái hơn ba mươi, mặc bộ váy liền áo màu sắc rực rỡ, theo tiêu chuẩn thời thượng ở nông thôn, mộc mạc ở thành thị.
Cô ấy đang ôm một chú chó Bichon Frisé trắng như mây, lông xù, chân cạo trọc, mắt đen lúng lính. Vì trời nóng nên nó thè cái lưỡi nhỏ màu đỏ ra, đáng yêu không chịu nổi.
Lương Cẩm Tú không thể rời mắt khỏi con chó, mặc dù cô có thể giao tiếp với động vật nhưng đến bây giờ cũng không có nổi một con thú cưng.
Nhân lúc Trịnh Phương đang chào hỏi, Lương Cẩm Tú nhịn không được đã đưa tay ra, muốn sờ cho đã ghiền. Tuy nhiên tay vừa duỗi được một nửa, con chó đã nhanh nhẹn né tránh và không kiên nhẫn rống lên:
“Gâu gâu, thôn nữ, đừng chạm vào ta.”
Lương Cẩm Tú: “…”
Bị một con chó kêu thôn nữ?
Chủ nhân của Bichon nghe thấy liền xoay người, nhẹ nhàng gỡ dây xích của nó ra:
“Địch Địch, ngoan nha, không được hung dữ với người khác.”
Bichon càng hăng hái hơn, nhảy lên nhảy xuống: “Thôn nữ, thôn nữ, thôn nữ xấu xí.”
Lương Cẩm Tú: “…”
Còn thêm hai chữ xấu xí nữa !!!
Thừa dịp chủ nhân chọn mơ, Lương Cẩm Tú hạ giọng hung tợn phản kích: “Mày là con chó đực yếu đuối, không có hai hòn bi.”
Cô đã thấy vết sẹo do triệt sản của nó.
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch trần khuyết điểm, chó Bichon tức giận hét lên:
“Gâu gâu, cô mới không có bi, cô mới yếu đuối.”
Lương Cẩm Tú dương dương đắc ý gật đầu:
“ Đúng vậy, tôi là con gái, con gái không có bi mới là bình thường.”
Trịnh Phương sắp bán mơ không nổi nữa.
Chủ nhân của chó quay người hỏi thăm:
“Bé cưng của tôi đang nói gì vậy, tôi thấy hai người trò chuyện khá vui vẻ.”
Lương Cẩm Tú liếc mắt:
“Nó gọi em đây là thôn nữ xấu xí.”
Trịnh Phương bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.