[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 45:
Trương Tảo Canh
04/12/2023
----
Lại một giờ trôi qua, trên cơ bản đã bán hết mơ, chỉ còn lại những quả có chất lượng không tốt mà khách hàng để lại.
Trịnh Phương quyết định kết thúc công việc, giao một đống tiền thu nhập hôm nay cho Lương Cẩm Tú gửi ngân hàng, cô và Lương Mộc Lâm chuẩn bị đi dạo, mua chút đồ dùng cần thiết.
Thanh toán điện tử còn chưa thâm nhập vào thôn hoàn toàn, thế hệ trước vẫn thích cảm giác thỏa mãn khi cầm tiền mặt trong tay hơn.
Bên cạnh chợ có ngân hàng đang đông kín hết chỗ, Lương Cẩm Tú cảm giác đến lượt mình ít nhất cũng một, hai giờ bèn xoay người đi đến một ngân hàng khác.
Bên cạnh khu phố có một cái, không có chỗ đậu xe bên đường nên vào những ngày nắng nóng không có ai muốn đến đó cả.
Cửa kính ngân hàng đột nhiên mở ra, lại còn nhìn thấy một con chó quen thuộc.
Cái con chó gọi cô là thôn nữ kia đang ngồi xổm trên bật thang đầy nhu thuận.
Kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt, Lương Cẩm Tú chủ động khiêu khích:
“Ô, xin chào, chó đực nhỏ yếu đuối.”
Chó Bichon ngay lập tức đuổi theo, sủa:
“Thôn nữ, thôn nữ, thôn nữ xấu xí.”
Lương Cẩm Tú xua tay: “Ngân hàng không cho chó vào, cẩn thận bảo vệ đá mông cậu ra.”
Khi vào trong thì nhận ra điều hòa bị hỏng, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, cũng không có nhiều người ở đây.
Chủ nhân của nó đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng sủa liền quay lại vẫy tay:
“Địch Địch, con không được vào đây, ra ngoài đợi mẹ đi.”
Bị mắng, mắt nó đỏ lên không chịu nghe, vây quanh Lương Cẩm Tú xoay vòng.
Bác bảo vệ là một ông chú hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền hòa nói:
“Không có việc gì, giờ này không có nhiều người, để nó đợi cháu đi.”
Ngân hàng tổng cộng có ba cái cửa sổ, trong đó có hai cửa sổ đang mở, nhân viên giao dịch làm việc rất nhiệt tình và hiệu quả, chẳng mấy chốc đã đến lượt Lương Cẩm Tú, đúng lúc này có một người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang đi tới.
Không ai chú ý đến người này, bác bảo vệ cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Dù dịch bệnh đã qua nhưng vẫn còn rất nhiều người giữ thói quen mang khẩu trang.
Về phần khả năng gặp cướp bóc, tỷ lệ quá ít, đặc biệt là trong thời đại thanh toán điện tử này chỗ nào cũng có camera giám sát, ăn cướp cũng giống như tự tìm đường chết vậy.
Thế nhưng chuyện cướp lại thực sự xảy ra.
Người đàn ông đeo kính râm đợi chủ nhân của chú chó làm xong việc thì ngay lập tức bắt lấy cánh tay của cô ấy vặn ra sau lưng, đồng thời lấy dao găm đặt lên cổ cô ấy:
“Cướp đây, không được nhúc nhích.”
Lương Cẩm Tú cho rằng cô đang nghe nhầm: “…”
Không chỉ mình cô, nhân viên ngân hàng cũng sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.
Sau đó còn trùng hợp hơn.
Ngoài cửa có một cảnh sát, vừa vào cửa liền ngẩng đầu theo bản năng hô to:
“Bỏ dao xuống, không được nhúc nhích.”
“Đi ra ngoài, nếu không tao lập tức giết cô ta!”
Lại một giờ trôi qua, trên cơ bản đã bán hết mơ, chỉ còn lại những quả có chất lượng không tốt mà khách hàng để lại.
Trịnh Phương quyết định kết thúc công việc, giao một đống tiền thu nhập hôm nay cho Lương Cẩm Tú gửi ngân hàng, cô và Lương Mộc Lâm chuẩn bị đi dạo, mua chút đồ dùng cần thiết.
Thanh toán điện tử còn chưa thâm nhập vào thôn hoàn toàn, thế hệ trước vẫn thích cảm giác thỏa mãn khi cầm tiền mặt trong tay hơn.
Bên cạnh chợ có ngân hàng đang đông kín hết chỗ, Lương Cẩm Tú cảm giác đến lượt mình ít nhất cũng một, hai giờ bèn xoay người đi đến một ngân hàng khác.
Bên cạnh khu phố có một cái, không có chỗ đậu xe bên đường nên vào những ngày nắng nóng không có ai muốn đến đó cả.
Cửa kính ngân hàng đột nhiên mở ra, lại còn nhìn thấy một con chó quen thuộc.
Cái con chó gọi cô là thôn nữ kia đang ngồi xổm trên bật thang đầy nhu thuận.
Kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt, Lương Cẩm Tú chủ động khiêu khích:
“Ô, xin chào, chó đực nhỏ yếu đuối.”
Chó Bichon ngay lập tức đuổi theo, sủa:
“Thôn nữ, thôn nữ, thôn nữ xấu xí.”
Lương Cẩm Tú xua tay: “Ngân hàng không cho chó vào, cẩn thận bảo vệ đá mông cậu ra.”
Khi vào trong thì nhận ra điều hòa bị hỏng, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, cũng không có nhiều người ở đây.
Chủ nhân của nó đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng sủa liền quay lại vẫy tay:
“Địch Địch, con không được vào đây, ra ngoài đợi mẹ đi.”
Bị mắng, mắt nó đỏ lên không chịu nghe, vây quanh Lương Cẩm Tú xoay vòng.
Bác bảo vệ là một ông chú hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền hòa nói:
“Không có việc gì, giờ này không có nhiều người, để nó đợi cháu đi.”
Ngân hàng tổng cộng có ba cái cửa sổ, trong đó có hai cửa sổ đang mở, nhân viên giao dịch làm việc rất nhiệt tình và hiệu quả, chẳng mấy chốc đã đến lượt Lương Cẩm Tú, đúng lúc này có một người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang đi tới.
Không ai chú ý đến người này, bác bảo vệ cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Dù dịch bệnh đã qua nhưng vẫn còn rất nhiều người giữ thói quen mang khẩu trang.
Về phần khả năng gặp cướp bóc, tỷ lệ quá ít, đặc biệt là trong thời đại thanh toán điện tử này chỗ nào cũng có camera giám sát, ăn cướp cũng giống như tự tìm đường chết vậy.
Thế nhưng chuyện cướp lại thực sự xảy ra.
Người đàn ông đeo kính râm đợi chủ nhân của chú chó làm xong việc thì ngay lập tức bắt lấy cánh tay của cô ấy vặn ra sau lưng, đồng thời lấy dao găm đặt lên cổ cô ấy:
“Cướp đây, không được nhúc nhích.”
Lương Cẩm Tú cho rằng cô đang nghe nhầm: “…”
Không chỉ mình cô, nhân viên ngân hàng cũng sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.
Sau đó còn trùng hợp hơn.
Ngoài cửa có một cảnh sát, vừa vào cửa liền ngẩng đầu theo bản năng hô to:
“Bỏ dao xuống, không được nhúc nhích.”
“Đi ra ngoài, nếu không tao lập tức giết cô ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.