[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 7:
Trương Tảo Canh
28/11/2023
----
"Người yêu cũng không có, thất gì chứ mẹ."
Lương Cẩm Tú nháy mắt cảm giác quả đào không ngọt nữa, rầu rĩ hỏi:
"Mẹ, bà Lý rất yêu ông Lý sao?"
Trịnh Phương mờ mịt: "A, sao bỗng nhiên con lại hỏi chuyện này?"
Lương Cẩm Tú buồn bực nói:
"Đừng hỏi nguyên nhân, mẹ cứ nói cho ta biết có phải rất yêu hay không?"
Trịnh Phương nhún nhún vai: "Mẹ nào biết, chuyện mấy chục năm trước, khi đó mẹ còn chưa gả tới đây, con phải hỏi ba con kìa."
Lương Mộc Lâm thuộc người có tính cách chính trực truyền thống, bình thường không nghị luận chuyện riêng tư của trưởng bối, nhưng bởi vì con gái hơn một năm không về nhà, ông không nỡ từ chối, yên lặng một lúc mới nói:
"Bà Lý của con vì ông ấy mà nhảy giếng."
Hai mẹ con liền khiếp sợ hỏi lại:
"A, nhảy giếng, không có sao chứ."
Lương Mộc Lâm rất muốn châm chọc: "Hai người không có đầu óc sao, hiện tại đang sống rất tốt, có thể có chuyện gì?"
Nếu không phải hôm nay con gái hỏi tới thì ông cũng nhanh quên rồi.
Năm ấy thu hoạch lúa mạch, ba ông bị bệnh, là con trai trong nhà, ông thay ba canh lúa mạch.
Khoảng một hai giờ sáng, ông bị tiếng bước chân dồn dập đánh thức.
Có người từ làng chạy ra.
Tốc độ vô cùng nhanh, mơ hồ nhìn là một người phụ nữ.
Lương Mộc Lâm ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết chuyện gì, lúc này có một người phụ nữ phía sau hô to:
"Mau ngăn cản cô ấy, cô ấy muốn nhảy giếng."
Cánh đồng lúa mì nằm sát một cái giếng, một cái giếng lớn.
Nước sinh hoạt trong thôn đến từ hai cái giếng là chủ yếu, phía bắc một cái, phía nam một cái, không thể so với giếng đào trong đất, hai cái giếng này có thể bỏ hai con trâu vào, cũng rất sâu.
Lương Mộc Lâm bị dọa tỉnh ngủ, nhanh chóng đón lấy nhưng đối phương tựa như lợn rừng chạy nước rút, ông không ngăn được nhưng thấy rõ người này, chính là bà Lý.
Bà Lý không chút do dự trực tiếp nhảy xuống giếng.
Tiếng bọt nước bắn lên làm Lương Mộc Lâm sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Tiếp theo, ba bà Lý chạy thụt mạng tới nơi kêu thảm thiết:
"Cứu người, cứu mạng, có người nhảy xuống giếng."
Tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, tất cả mọi người đều tỉnh giấc chạy tới, có người phản ứng nhanh mang theo dây.
Cứ như vậy, một đám người lôi kéo một thôn dân có khả năng bơi không tệ xuống giếng cứu bà Lý lên.
Sau này Lương Mộc Lâm nghe người nhà nói mới biết được bà Lý nhảy giếng bởi vì trong nhà phản đối hôn sự của bà và ông Lý.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Trịnh Phương thở dài:
"Không ngờ bà Lý lại mãnh liệt như vậy."
Thời đại trước kia quá để ý xuất thân, bà Lý thuộc loại tốt nhất, ba đời bần nông, hơn nữa ông chú là một lão quân nhân từng ra chiến trường.
Ông Lý hoàn toàn ngược lại, xuất thân từ địa chủ.
"Người yêu cũng không có, thất gì chứ mẹ."
Lương Cẩm Tú nháy mắt cảm giác quả đào không ngọt nữa, rầu rĩ hỏi:
"Mẹ, bà Lý rất yêu ông Lý sao?"
Trịnh Phương mờ mịt: "A, sao bỗng nhiên con lại hỏi chuyện này?"
Lương Cẩm Tú buồn bực nói:
"Đừng hỏi nguyên nhân, mẹ cứ nói cho ta biết có phải rất yêu hay không?"
Trịnh Phương nhún nhún vai: "Mẹ nào biết, chuyện mấy chục năm trước, khi đó mẹ còn chưa gả tới đây, con phải hỏi ba con kìa."
Lương Mộc Lâm thuộc người có tính cách chính trực truyền thống, bình thường không nghị luận chuyện riêng tư của trưởng bối, nhưng bởi vì con gái hơn một năm không về nhà, ông không nỡ từ chối, yên lặng một lúc mới nói:
"Bà Lý của con vì ông ấy mà nhảy giếng."
Hai mẹ con liền khiếp sợ hỏi lại:
"A, nhảy giếng, không có sao chứ."
Lương Mộc Lâm rất muốn châm chọc: "Hai người không có đầu óc sao, hiện tại đang sống rất tốt, có thể có chuyện gì?"
Nếu không phải hôm nay con gái hỏi tới thì ông cũng nhanh quên rồi.
Năm ấy thu hoạch lúa mạch, ba ông bị bệnh, là con trai trong nhà, ông thay ba canh lúa mạch.
Khoảng một hai giờ sáng, ông bị tiếng bước chân dồn dập đánh thức.
Có người từ làng chạy ra.
Tốc độ vô cùng nhanh, mơ hồ nhìn là một người phụ nữ.
Lương Mộc Lâm ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết chuyện gì, lúc này có một người phụ nữ phía sau hô to:
"Mau ngăn cản cô ấy, cô ấy muốn nhảy giếng."
Cánh đồng lúa mì nằm sát một cái giếng, một cái giếng lớn.
Nước sinh hoạt trong thôn đến từ hai cái giếng là chủ yếu, phía bắc một cái, phía nam một cái, không thể so với giếng đào trong đất, hai cái giếng này có thể bỏ hai con trâu vào, cũng rất sâu.
Lương Mộc Lâm bị dọa tỉnh ngủ, nhanh chóng đón lấy nhưng đối phương tựa như lợn rừng chạy nước rút, ông không ngăn được nhưng thấy rõ người này, chính là bà Lý.
Bà Lý không chút do dự trực tiếp nhảy xuống giếng.
Tiếng bọt nước bắn lên làm Lương Mộc Lâm sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Tiếp theo, ba bà Lý chạy thụt mạng tới nơi kêu thảm thiết:
"Cứu người, cứu mạng, có người nhảy xuống giếng."
Tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, tất cả mọi người đều tỉnh giấc chạy tới, có người phản ứng nhanh mang theo dây.
Cứ như vậy, một đám người lôi kéo một thôn dân có khả năng bơi không tệ xuống giếng cứu bà Lý lên.
Sau này Lương Mộc Lâm nghe người nhà nói mới biết được bà Lý nhảy giếng bởi vì trong nhà phản đối hôn sự của bà và ông Lý.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Trịnh Phương thở dài:
"Không ngờ bà Lý lại mãnh liệt như vậy."
Thời đại trước kia quá để ý xuất thân, bà Lý thuộc loại tốt nhất, ba đời bần nông, hơn nữa ông chú là một lão quân nhân từng ra chiến trường.
Ông Lý hoàn toàn ngược lại, xuất thân từ địa chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.