[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 8:
Trương Tảo Canh
29/11/2023
----
Lương Cẩm Tú tiêu hóa rất gian nan, cô không dám nghĩ tới, phải yêu sâu đậm bao nhiêu mới có thể vì một người mà nhảy giếng, cái giếng kia sâu thẳm sâu thẳm, mọc đầy rêu xanh, bình thường cô đi ngang đều cẩn thận từng li từng tí vòng qua.
Lương Cẩm Tú lại hỏi:
"Vậy ông Lý yêu bà Lý sao?"
Hy vọng duy nhất còn sót lại của cô - - giống như một vị đại minh tinh từng nói, ông Lý cũng yêu bà Lý sâu sắc, chẳng qua không khống chế được nửa người dưới, phạm vào sai lầm mà đàn ông trên đời đều có thể phạm phải.
Lương Mộc Lâm suy nghĩ một hồi lâu, không chắc lắm:
"Cái gì yêu hay không yêu, hai vợ chồng có thể sống tốt là được."
Khi đó ông chính là tuổi chó chê người phiền, trong đầu toàn là tìm chuyện vui chơi, căn bản không quan tâm thế giới của người lớn.
Trong ấn tượng của ông, sau khi hai người kết hôn, chưa từng nghe nói cãi nhau.
Tính tình bà Lý tốt như vậy, muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ nổi.
Trịnh Phương bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
"Rốt cục nói ra lời trong lòng ông rồi, kết hôn chính là kiếm sống qua ngày đúng không, Lương Mộc Lâm, nếu ông thấy phiền thì cứ nói thẳng, Cẩm Tú đã tốt nghiệp đại học, tôi cho ông tự do."
Lương Mộc Lâm biết mình nói sai, rụt cổ nhìn về phía con gái cầu cứu, xong đời rồi.
Thời điểm này không thể biện giải, nói gì cũng thành sai.
"Đồng chí Trịnh Phương, có thể đổi thời gian thể hiện tình cảm được không? "
Lương Cẩm Tú vô lực cầu xin, kéo đề tài trở lại.
"Hai người ai còn biết nhiều chuyện về ông Lý và bà Lý thì nói cho con nghe đi."
Lúc này cô sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, dự định làm rõ ràng trước rồi mới quyết định tiếp đến nên làm gì.
Trịnh Phương trừng mắt nhìn Lương Mộc Lâm, linh hồn buôn chuyện trong bà bỗng nhiên thức tỉnh, ánh mắt bà sáng ngời.
Rõ ràng bốn phía không có ai nhưng bà vẫn hạ giọng nói nhỏ, làm ra vẻ thần bí.
"Mẹ cũng biết một chuyện, đoạn thời gian trước mẹ nghe nói, Lao Lực và bà Lý đính hôn từ nhỏ."
Ông Lao là một lão độc thân trong thôn.
Lương Cẩm Tú nghĩ mình phải nhìn kỹ thôn nhỏ nuôi dưỡng mình, hoặc là thế hệ trước trước trong thôn một lần nữa, cô khiếp sợ nói:
"Thật sao?"
Ấn tượng của cô đối với ông Lao vô cùng tốt, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, mùa hè ông ấy ít mặc, có thể nhìn thấy cơ ngực cơ bụng, lúc còn trẻ tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai.
Người bản địa thuần chủng Lương Mộc Lâm nhíu mày:
"Sao tôi chưa từng nghe nói."
Lương Cẩm Tú có được đáp án nhưng lại như không có được, cô càng thấy khó chịu hơn.
Cũng may có bằng hữu có thể nói lời trong lòng.
Lương Cẩm Tú tiêu hóa rất gian nan, cô không dám nghĩ tới, phải yêu sâu đậm bao nhiêu mới có thể vì một người mà nhảy giếng, cái giếng kia sâu thẳm sâu thẳm, mọc đầy rêu xanh, bình thường cô đi ngang đều cẩn thận từng li từng tí vòng qua.
Lương Cẩm Tú lại hỏi:
"Vậy ông Lý yêu bà Lý sao?"
Hy vọng duy nhất còn sót lại của cô - - giống như một vị đại minh tinh từng nói, ông Lý cũng yêu bà Lý sâu sắc, chẳng qua không khống chế được nửa người dưới, phạm vào sai lầm mà đàn ông trên đời đều có thể phạm phải.
Lương Mộc Lâm suy nghĩ một hồi lâu, không chắc lắm:
"Cái gì yêu hay không yêu, hai vợ chồng có thể sống tốt là được."
Khi đó ông chính là tuổi chó chê người phiền, trong đầu toàn là tìm chuyện vui chơi, căn bản không quan tâm thế giới của người lớn.
Trong ấn tượng của ông, sau khi hai người kết hôn, chưa từng nghe nói cãi nhau.
Tính tình bà Lý tốt như vậy, muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ nổi.
Trịnh Phương bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
"Rốt cục nói ra lời trong lòng ông rồi, kết hôn chính là kiếm sống qua ngày đúng không, Lương Mộc Lâm, nếu ông thấy phiền thì cứ nói thẳng, Cẩm Tú đã tốt nghiệp đại học, tôi cho ông tự do."
Lương Mộc Lâm biết mình nói sai, rụt cổ nhìn về phía con gái cầu cứu, xong đời rồi.
Thời điểm này không thể biện giải, nói gì cũng thành sai.
"Đồng chí Trịnh Phương, có thể đổi thời gian thể hiện tình cảm được không? "
Lương Cẩm Tú vô lực cầu xin, kéo đề tài trở lại.
"Hai người ai còn biết nhiều chuyện về ông Lý và bà Lý thì nói cho con nghe đi."
Lúc này cô sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, dự định làm rõ ràng trước rồi mới quyết định tiếp đến nên làm gì.
Trịnh Phương trừng mắt nhìn Lương Mộc Lâm, linh hồn buôn chuyện trong bà bỗng nhiên thức tỉnh, ánh mắt bà sáng ngời.
Rõ ràng bốn phía không có ai nhưng bà vẫn hạ giọng nói nhỏ, làm ra vẻ thần bí.
"Mẹ cũng biết một chuyện, đoạn thời gian trước mẹ nghe nói, Lao Lực và bà Lý đính hôn từ nhỏ."
Ông Lao là một lão độc thân trong thôn.
Lương Cẩm Tú nghĩ mình phải nhìn kỹ thôn nhỏ nuôi dưỡng mình, hoặc là thế hệ trước trước trong thôn một lần nữa, cô khiếp sợ nói:
"Thật sao?"
Ấn tượng của cô đối với ông Lao vô cùng tốt, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, mùa hè ông ấy ít mặc, có thể nhìn thấy cơ ngực cơ bụng, lúc còn trẻ tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai.
Người bản địa thuần chủng Lương Mộc Lâm nhíu mày:
"Sao tôi chưa từng nghe nói."
Lương Cẩm Tú có được đáp án nhưng lại như không có được, cô càng thấy khó chịu hơn.
Cũng may có bằng hữu có thể nói lời trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.