[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 9:
Trương Tảo Canh
29/11/2023
----
Cô giấu chuyện có thể nghe hiểu tiếng động vật, nói cho mấy người trong nhóm chat ký túc xá biết chuyện.
"Trời đất, vậy mà còn có loại chuyện này?"
"Mau nói cho bà Lý đáng thương biết đi, có gì mà phải do dự."
"Đúng vậy, Lương Cẩm Tú, nếu cậu không tiện thì đưa phương thức liên lạc cho tôi, tôi sẽ nói giúp cho."
Lương Cẩm Tú giải thích:
"Mọi người bình tĩnh một chút được không, bà Lý hơn sáu mươi tuổi rồi."
Cô sợ bà Lý không chịu nổi đả kích, tới lúc đó muốn làm chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu.
Cô còn nghĩ cho dù nói ra cũng có thể thay đổi gì đâu, người đã không còn, đào thi thể lên sao?
Hơn nữa chồng bà Lý còn là một anh hùng vì cứu người mà hy sinh.
Nhóm ký túc xá rơi vào yên lặng.
Một hồi lâu mới sống lại.
"Ai, nói cũng phải, mấy chục năm rồi, chân tướng tới quá muộn."
"Nếu không thì đừng nói nữa, người ta có câu gì đó, 'nếu muốn lừa gạt, xin hãy lừa gạt cả đời', bà ấy không biết gì hết có lẽ là tốt nhất rồi."
"Tôi cẩn thận phân tích thì thấy không nên nói."
Lương Cẩm Tú phát điên:
"Các cậu có thể có chủ kiến chút hay không, đừng có hướng theo tôi chứ, bây giờ tôi đang là người lạc đường cần chỉ dẫn đó?"
Nhóm ký túc xá:
"Hiểu hiểu hiểu."
Đều là sinh viên chưa rành thế sự vừa tốt nghiệp, mỗi người một nơi, giao tiếp qua internet, đều rối rắm giống nhau.
Cuối cùng, lão đại ký túc xá trịnh trọng nói một câu:
"Cẩm Tú, dù sao cũng không phải người chúng ta quen biết, thế nào cũng không sao cả, em tự hỏi mình xem có thể che giấu bí mật mà không nói sao?"
Một câu như thể hồ quán đính, đánh thức Lương Cẩm Tú.
Đúng vậy, cô có thể không nói sao?
Câu trả lời là không thể làm được.
Tựa như rùa cỏ nói, cô không thể nào trơ mắt nhìn bà Lý cứ mơ mơ hồ hồ, cho dù có tàn nhẫn thì bà ấy có quyền biết chuyện.
Giấu diếm là sự bất công lớn nhất với bà ấy.
Qua giờ cơm tối, thôn dân ít khi ở nhà, không phải tiết kiệm chút tiền điều hòa mà vì bên ngoài mát mẻ thoải mái hơn.
Lương Cẩm Tú đã nhìn thấy bà Lý từ xa.
Thời gian thay đổi, bà già rồi nhưng hình ảnh lại phảng phất vĩnh viễn dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.
Bà vẫn ngồi trên ghế xếp, nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ cũ, bóng đêm làm cho bà trở nên mơ hồ mông lung.
Cô giấu chuyện có thể nghe hiểu tiếng động vật, nói cho mấy người trong nhóm chat ký túc xá biết chuyện.
"Trời đất, vậy mà còn có loại chuyện này?"
"Mau nói cho bà Lý đáng thương biết đi, có gì mà phải do dự."
"Đúng vậy, Lương Cẩm Tú, nếu cậu không tiện thì đưa phương thức liên lạc cho tôi, tôi sẽ nói giúp cho."
Lương Cẩm Tú giải thích:
"Mọi người bình tĩnh một chút được không, bà Lý hơn sáu mươi tuổi rồi."
Cô sợ bà Lý không chịu nổi đả kích, tới lúc đó muốn làm chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu.
Cô còn nghĩ cho dù nói ra cũng có thể thay đổi gì đâu, người đã không còn, đào thi thể lên sao?
Hơn nữa chồng bà Lý còn là một anh hùng vì cứu người mà hy sinh.
Nhóm ký túc xá rơi vào yên lặng.
Một hồi lâu mới sống lại.
"Ai, nói cũng phải, mấy chục năm rồi, chân tướng tới quá muộn."
"Nếu không thì đừng nói nữa, người ta có câu gì đó, 'nếu muốn lừa gạt, xin hãy lừa gạt cả đời', bà ấy không biết gì hết có lẽ là tốt nhất rồi."
"Tôi cẩn thận phân tích thì thấy không nên nói."
Lương Cẩm Tú phát điên:
"Các cậu có thể có chủ kiến chút hay không, đừng có hướng theo tôi chứ, bây giờ tôi đang là người lạc đường cần chỉ dẫn đó?"
Nhóm ký túc xá:
"Hiểu hiểu hiểu."
Đều là sinh viên chưa rành thế sự vừa tốt nghiệp, mỗi người một nơi, giao tiếp qua internet, đều rối rắm giống nhau.
Cuối cùng, lão đại ký túc xá trịnh trọng nói một câu:
"Cẩm Tú, dù sao cũng không phải người chúng ta quen biết, thế nào cũng không sao cả, em tự hỏi mình xem có thể che giấu bí mật mà không nói sao?"
Một câu như thể hồ quán đính, đánh thức Lương Cẩm Tú.
Đúng vậy, cô có thể không nói sao?
Câu trả lời là không thể làm được.
Tựa như rùa cỏ nói, cô không thể nào trơ mắt nhìn bà Lý cứ mơ mơ hồ hồ, cho dù có tàn nhẫn thì bà ấy có quyền biết chuyện.
Giấu diếm là sự bất công lớn nhất với bà ấy.
Qua giờ cơm tối, thôn dân ít khi ở nhà, không phải tiết kiệm chút tiền điều hòa mà vì bên ngoài mát mẻ thoải mái hơn.
Lương Cẩm Tú đã nhìn thấy bà Lý từ xa.
Thời gian thay đổi, bà già rồi nhưng hình ảnh lại phảng phất vĩnh viễn dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.
Bà vẫn ngồi trên ghế xếp, nhẹ nhàng phe phẩy quạt hương bồ cũ, bóng đêm làm cho bà trở nên mơ hồ mông lung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.