[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 26: Ở Rể Và Gả Con Gái Cũng Đều Giống Nhau Thôi
Yêu Sủng
05/07/2024
Đôi môi hắn ta run rẩy: “Lạc Hi! Thay mận đổi đào, chưa nói đến thị trưởng có giáng tội hay không nhưng chỉ một ông lão nhà họ Cố thôi là không cần nói cũng đã biết sau này sẽ liều mạng với nhà chúng ta rồi!
Đánh ngất Cố Trì, thứ đại tai họa này rõ ràng là muốn đưa người thay này tới ở rễ nhà thị trưởng.
Nàng, vậy mà, dám, làm thật!
Lúc đi ngang qua nhau Lạc Hi mỉm cười với đối phương, nàng dùng giọng nói đùa cợt bảo: "Chú và hắn ta... Hôm nay nhất định phải đi tới đó, chú tự mình chọn đi!"
Nghĩ tới nàng béo mập mạp ác độc nhà thị trưởng kia, hắn ta mà đi thì chỉ sợ sống không nổi qua đêm tân hôn, lại nhìn Cố Trì đang bất tỉnh nhân sự ở trên đất một hồi…
Hắn ta cắn răng, hạ quyết tâm: “Sống chết kệ bạn, mình sống là được. Cố tú tài… Tự cầu nhiều phúc đi.”
Ông Lạc vẫn giữ nguyên quyết định cũ, giữa người trong nhà và Cố Trì thì ông ta quyết đoán tự bảo vệ mình.
Cộng thêm dưới sự cưỡng ép của tên ma quỷ Lạc Hi này, bọn họ bận rộn giúp nhau.
Bọn họ tìm lại khoăn voan đỏ lúc trước khi Mai thị thành thân che mặt Cố Trì lại, đỡ hắn đến dưới tàng cây của cây hoa quế dựa vào đó.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy Mai thị đi loanh quanh trong viện, thỉnh thoảng lại thường liếc mắt nhìn ra ngoài sân, ánh mắt trêu chọc của Lạc Hi đặt lên người nàng ta, môi nhếch lên mỉa mai.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén tựa như xuyên thấu mọi thứ của Lạc Hi, Mai thị cắn môi quay vào phòng không nói một lời.
“...”
Sắc trời dần tối, hai chiếc xe ngựa khiêm tốn một trước một sau lần lượt đi vào thôn rồi dừng ở ngoài viện nhà họ Lạc.
Vương bà tử gặp ngày hôm đó bước vào cửa với nụ cười rạng rỡ.
Nhìn mấy người nhà họ Lạc vẻ mặt cứng ngắc thì chỉ cho rằng nghĩ ít nhiều gì họ luyến tiếc khi phải chia tay cháu nội.
Bà ấy không để ý nhiều mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào cậu thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh ở dưới gốc cây.
Ve vẩy chiếc khăn tay, bà ấy đi vòng quanh thiếu niên đội khăn voan trùm đầu màu đỏ. Như cảm thấy thú vị, bà ấy đưa tay ra muốn cởi khăn voan trùm đầu ra nhìn một cái.
Nhưng được nửa thì lại bị vẻ mặt cứng ngắc của bà lão Lạc ngăn lại: “À thì thím này, ta cảm thấy ở rể hay là gả con gái gì cũng như nhau ấy mà.”
“Khăn voan trùm đầu phải vào động phòng cho người bên gối gỡ lên mới hợp lễ nghĩa.”
Đánh ngất Cố Trì, thứ đại tai họa này rõ ràng là muốn đưa người thay này tới ở rễ nhà thị trưởng.
Nàng, vậy mà, dám, làm thật!
Lúc đi ngang qua nhau Lạc Hi mỉm cười với đối phương, nàng dùng giọng nói đùa cợt bảo: "Chú và hắn ta... Hôm nay nhất định phải đi tới đó, chú tự mình chọn đi!"
Nghĩ tới nàng béo mập mạp ác độc nhà thị trưởng kia, hắn ta mà đi thì chỉ sợ sống không nổi qua đêm tân hôn, lại nhìn Cố Trì đang bất tỉnh nhân sự ở trên đất một hồi…
Hắn ta cắn răng, hạ quyết tâm: “Sống chết kệ bạn, mình sống là được. Cố tú tài… Tự cầu nhiều phúc đi.”
Ông Lạc vẫn giữ nguyên quyết định cũ, giữa người trong nhà và Cố Trì thì ông ta quyết đoán tự bảo vệ mình.
Cộng thêm dưới sự cưỡng ép của tên ma quỷ Lạc Hi này, bọn họ bận rộn giúp nhau.
Bọn họ tìm lại khoăn voan đỏ lúc trước khi Mai thị thành thân che mặt Cố Trì lại, đỡ hắn đến dưới tàng cây của cây hoa quế dựa vào đó.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy Mai thị đi loanh quanh trong viện, thỉnh thoảng lại thường liếc mắt nhìn ra ngoài sân, ánh mắt trêu chọc của Lạc Hi đặt lên người nàng ta, môi nhếch lên mỉa mai.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén tựa như xuyên thấu mọi thứ của Lạc Hi, Mai thị cắn môi quay vào phòng không nói một lời.
“...”
Sắc trời dần tối, hai chiếc xe ngựa khiêm tốn một trước một sau lần lượt đi vào thôn rồi dừng ở ngoài viện nhà họ Lạc.
Vương bà tử gặp ngày hôm đó bước vào cửa với nụ cười rạng rỡ.
Nhìn mấy người nhà họ Lạc vẻ mặt cứng ngắc thì chỉ cho rằng nghĩ ít nhiều gì họ luyến tiếc khi phải chia tay cháu nội.
Bà ấy không để ý nhiều mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào cậu thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh ở dưới gốc cây.
Ve vẩy chiếc khăn tay, bà ấy đi vòng quanh thiếu niên đội khăn voan trùm đầu màu đỏ. Như cảm thấy thú vị, bà ấy đưa tay ra muốn cởi khăn voan trùm đầu ra nhìn một cái.
Nhưng được nửa thì lại bị vẻ mặt cứng ngắc của bà lão Lạc ngăn lại: “À thì thím này, ta cảm thấy ở rể hay là gả con gái gì cũng như nhau ấy mà.”
“Khăn voan trùm đầu phải vào động phòng cho người bên gối gỡ lên mới hợp lễ nghĩa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.