[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 25: Chủ Mưu Của Mưu Kế Xảo Quyệt
Yêu Sủng
25/08/2024
Sau đó Lạc Hi nhìn chằm chằm vào bàn tay
phải dùng để đọc và viết của đối phương với ánh mắt âm u: “Tứ thúc à, thúc biết thủ đoạn của con rồi đó."
“Không muốn tay phải của mình bị chặt đứt với không thể cầm bút viết được nữa từ đó trở thành một kẻ tàn phế thì đợi chốc nữa thông minh hơn một chút, có hiểu chưa hả!"
Tứ thúc Lạc đang sửa sang lại bản thân cho ổn thỏa để chuẩn bị ra cửa rất muốn khóc.
“Tổ tông ơi cuối cùng ngài muốn làm cái gì, có thể hiểu lòng người một chút để cho ta chuẩn bị tâm lý thật tốt không?”
Trả lời lại hắn ta chính là… bị một bàn chân mạnh bạo đá ra cửa viện.
“...”
Tứ thúc Lạc bị Lạc Hi một chân đá ra cửa đang loạng choạng đi tới gõ cửa nhà họ Cố ở phía Tây.
Trên đường đi hắn ta đã nghĩ ra câu từ để nói, thấy Cố Trì đi đến mở cửa thì mở miệng nói vội: “Ngài thị trưởng cho người tới, kêu ngươi qua đó một chuyến.”
Cố Trì nhíu mày, giọng nói trộn lẫn sự không vui: “Không phải việc này toàn bộ giao cho ngươi sao, đã nói ta không ra mặt mà.”
Tứ thúc Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội xua tay: “Kêu ngươi qua đó là ý của người tới.”
Cố Trì trầm tư nửa ngày nhưng không từ chối, hắn ta quay đầu khép lại cửa viện đi theo tứ thúc Lạc rời khỏi đó.
Vừa đi vừa như vô tình hỏi: “Lạc Hi… như thế nào rồi?”
Tứ thúc Lạc cười ha hả: “Yên tâm đi! Nó ăn phải thuốc mê nên ngủ như lợn chết rồi.”
Lúc này trong đầu Cố Trì tất cả đều là chuyện thị trưởng tìm hắn ta có chuyện gì nên không nghe ra được sự chột dạ trong lòng lời của tứ thúc Lạc.
Hai người một đường quay về bên ngoài viện nhà họ Lạc: “Này ai ở bên trong đó, mang người về cho ngươi rồi đây.”
Dứt lời hắn chui vào trong viện nhanh như chớp.
Cố Trì đối với hành động la to gọi nhỏ này của tứ thúc Lạc vô cùng bất mãn, hắn ta đen mặt, một chân vừa mới bước vào cửa viện thì bỗng dưng ở ngay chỗ truyền tới một cơn đau đớn…
Trước mắt hắn ta tối sầm rồi ngã quỵ xuống đó.
Lạc Hi lật ngược cây gậy gỗ lại bước ra khỏi bóng tối, nàng nhìn nhà họ Lạc đang kinh hãi rồi ra lệnh cho tứ thúc Lạc: “Nâng người vào đi.”
Dù sao thì hắn ta cũng là người đã từng đi học mấy năm và có danh tiếng học thức trong người từ nhỏ.
Lúc này đây tứ thúc Lạc không còn hiểu đứa cháu trai lớn của mình muốn làm gì nữa, hắn ta đúng là một kẻ ngốc mà.
“Không muốn tay phải của mình bị chặt đứt với không thể cầm bút viết được nữa từ đó trở thành một kẻ tàn phế thì đợi chốc nữa thông minh hơn một chút, có hiểu chưa hả!"
Tứ thúc Lạc đang sửa sang lại bản thân cho ổn thỏa để chuẩn bị ra cửa rất muốn khóc.
“Tổ tông ơi cuối cùng ngài muốn làm cái gì, có thể hiểu lòng người một chút để cho ta chuẩn bị tâm lý thật tốt không?”
Trả lời lại hắn ta chính là… bị một bàn chân mạnh bạo đá ra cửa viện.
“...”
Tứ thúc Lạc bị Lạc Hi một chân đá ra cửa đang loạng choạng đi tới gõ cửa nhà họ Cố ở phía Tây.
Trên đường đi hắn ta đã nghĩ ra câu từ để nói, thấy Cố Trì đi đến mở cửa thì mở miệng nói vội: “Ngài thị trưởng cho người tới, kêu ngươi qua đó một chuyến.”
Cố Trì nhíu mày, giọng nói trộn lẫn sự không vui: “Không phải việc này toàn bộ giao cho ngươi sao, đã nói ta không ra mặt mà.”
Tứ thúc Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội xua tay: “Kêu ngươi qua đó là ý của người tới.”
Cố Trì trầm tư nửa ngày nhưng không từ chối, hắn ta quay đầu khép lại cửa viện đi theo tứ thúc Lạc rời khỏi đó.
Vừa đi vừa như vô tình hỏi: “Lạc Hi… như thế nào rồi?”
Tứ thúc Lạc cười ha hả: “Yên tâm đi! Nó ăn phải thuốc mê nên ngủ như lợn chết rồi.”
Lúc này trong đầu Cố Trì tất cả đều là chuyện thị trưởng tìm hắn ta có chuyện gì nên không nghe ra được sự chột dạ trong lòng lời của tứ thúc Lạc.
Hai người một đường quay về bên ngoài viện nhà họ Lạc: “Này ai ở bên trong đó, mang người về cho ngươi rồi đây.”
Dứt lời hắn chui vào trong viện nhanh như chớp.
Cố Trì đối với hành động la to gọi nhỏ này của tứ thúc Lạc vô cùng bất mãn, hắn ta đen mặt, một chân vừa mới bước vào cửa viện thì bỗng dưng ở ngay chỗ truyền tới một cơn đau đớn…
Trước mắt hắn ta tối sầm rồi ngã quỵ xuống đó.
Lạc Hi lật ngược cây gậy gỗ lại bước ra khỏi bóng tối, nàng nhìn nhà họ Lạc đang kinh hãi rồi ra lệnh cho tứ thúc Lạc: “Nâng người vào đi.”
Dù sao thì hắn ta cũng là người đã từng đi học mấy năm và có danh tiếng học thức trong người từ nhỏ.
Lúc này đây tứ thúc Lạc không còn hiểu đứa cháu trai lớn của mình muốn làm gì nữa, hắn ta đúng là một kẻ ngốc mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.