Làm Giàu Nhanh Rất Khó? Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!
Chương 19:
Cầm Chỉ
16/10/2024
Phó Thần An tỏ vẻ hiểu ý, hẹn sẽ quay lại vào giữa trưa để nghe kết quả, rồi chuẩn bị cáo từ. Nhưng khi nhìn thấy gói mì ăn liền trên giá, anh dừng chân: "Lần trước cô cho tôi hai thùng, hương vị rất ngon. Thứ này bán thế nào?"
Tiêu Doanh Xuân mỉm cười: gia vị của mì ăn liền quả là tuyệt kỹ của công nghệ, làm sao người cổ đại có thể chống lại sức hấp dẫn này được?!
"Nếu anh thích, tôi tặng thêm cho anh hai thùng nữa. Còn nếu anh muốn mua, thì năm lượng bạc mười thùng."
Loại này là mì gói lớn, một thùng có hai mươi bốn gói, giá nhập cũng gần sáu mươi tệ. Năm lượng bạc tương đương sáu nghìn tệ, như vậy cô chỉ lời chín lần, cũng khá phải chăng.
Phó Thần An đưa cho cô một thỏi bạc mười lượng.
Tiêu Doanh Xuân cười thầm: "Chỗ này không đủ hai mươi thùng, tôi sẽ điều hàng sau, còn trước mắt anh cứ lấy hai thùng mang đi, coi như tôi tặng."
Thỏi bạc mười lượng chỉ bán được một vạn tệ, chênh lệch chưa đến chín lần, xem ra cô hơi lỗ.
Phó Thần An không khách sáo, ôm hai thùng mì ăn liền chuẩn bị ra về. Tiêu Doanh Xuân còn đưa cho anh hai gói lớn xúc xích bột khoai.
"Thứ này, anh bóc vỏ ra, rồi bỏ vào nấu chung với mì, ăn rất ngon. Anh thử đi."
Phó Thần An gật đầu, ánh mắt anh lại rơi vào những chai rượu nhị oa đầu trên kệ dưới.
"Lần trước cô cho tôi rượu mạnh, các binh sĩ đều nói hương vị rất ngon, nhưng đại phu Ngưu nhất quyết giữ lại để khử trùng vết thương, không cho uống. Binh sĩ chúng tôi vừa giành chiến thắng, muốn uống rượu ăn mừng. Cô có thể bán thêm chút rượu cho tôi không?"
Tiêu Doanh Xuân không chút do dự: "Được chứ!"
Hai bên đã quá quen thuộc, Tiêu Doanh Xuân hẹn anh quay lại vào giữa trưa để lấy rượu và mì ăn liền, sau đó Phó Thần An mới rời đi, có chút luyến tiếc khi bước ra cửa sau.
Ở quân doanh, đại phu Ngưu đã chờ sẵn ở cửa lều. Thấy Phó Thần An ôm thùng trở về, ông lập tức hào hứng chạy tới: "Lại là mì ăn liền sao? Còn cái này là gì?"
Phó Thần An đáp: "Cô Tiêu nói đây là xúc xích bột khoai, bóc vỏ ra là có thể ăn ngay."
"Ngon không? À không, để tôi thử xem có độc không đã." Đại phu Ngưu nói, rồi nhanh chóng nhận lấy mì và xúc xích, cầm đũa chuẩn bị "thử độc".
Hương thơm của mì ăn liền lan tỏa khiến vô số ánh mắt đổ dồn về phía ông, nước miếng như muốn rơi.
Ai nấy đều ganh tỵ khi đại phu Ngưu được "thử độc"…
...
Nhìn Phó Thần An rời đi, Tiêu Doanh Xuân ngẩn ngơ vài giây, sau đó như sực tỉnh, cô liền thu lại những món trang sức vào hộp, rồi cất vào két sắt.
Hơn hai mươi năm rồi, lần đầu tiên có người đàn ông tặng cho cô trang sức bằng vàng và đá quý!
Vì điều này, cô quyết tâm làm cho vụ kinh doanh này thật suôn sẻ!
Ra ngoài! Ăn sáng thôi!
Tiêu Doanh Xuân ghé vào quán bún thường ngày, phía trước xếp hàng dài, bên trong cũng chật kín người.
Cô nhanh chóng tìm thấy người mình muốn gặp: chủ nhà thuốc Xuân Thiên, Diệp Ngọc Bân.
Sáng sớm, bên cạnh bát bún của Diệp Ngọc Bân là một chai bia lạnh. Ông ta nhẩn nha vừa ăn bún vừa uống bia.
Xác nhận chai bia còn hơn nửa, Tiêu Doanh Xuân cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Chẳng bao lâu, cô bưng bát bún đến ngồi trước mặt Diệp Ngọc Bân: "Chú Diệp, chú ăn sáng à?"
Diệp Ngọc Bân nhìn cô một cái: "Tiểu Xuân, nghe nói cháu vừa làm một vụ buôn bán lớn?"
Tiêu Doanh Xuân cười rạng rỡ, không phủ nhận. Ở trong làng này, chuyện hôm qua xảy ra, hôm nay ai cũng biết.
Khi thấy Diệp Ngọc Bân uống xong chai bia và gần ăn hết bát bún, Tiêu Doanh Xuân cũng vội vàng ăn hết bát bún của mình và theo bước ông.
"Chú Diệp, cháu có chuyện muốn hỏi chú."
Diệp Ngọc Bân cười ý nhị: "Chú biết mà, nếu cháu không có chuyện gì thì chắc chắn sẽ không tìm chú!"
Tiêu Doanh Xuân mỉm cười: gia vị của mì ăn liền quả là tuyệt kỹ của công nghệ, làm sao người cổ đại có thể chống lại sức hấp dẫn này được?!
"Nếu anh thích, tôi tặng thêm cho anh hai thùng nữa. Còn nếu anh muốn mua, thì năm lượng bạc mười thùng."
Loại này là mì gói lớn, một thùng có hai mươi bốn gói, giá nhập cũng gần sáu mươi tệ. Năm lượng bạc tương đương sáu nghìn tệ, như vậy cô chỉ lời chín lần, cũng khá phải chăng.
Phó Thần An đưa cho cô một thỏi bạc mười lượng.
Tiêu Doanh Xuân cười thầm: "Chỗ này không đủ hai mươi thùng, tôi sẽ điều hàng sau, còn trước mắt anh cứ lấy hai thùng mang đi, coi như tôi tặng."
Thỏi bạc mười lượng chỉ bán được một vạn tệ, chênh lệch chưa đến chín lần, xem ra cô hơi lỗ.
Phó Thần An không khách sáo, ôm hai thùng mì ăn liền chuẩn bị ra về. Tiêu Doanh Xuân còn đưa cho anh hai gói lớn xúc xích bột khoai.
"Thứ này, anh bóc vỏ ra, rồi bỏ vào nấu chung với mì, ăn rất ngon. Anh thử đi."
Phó Thần An gật đầu, ánh mắt anh lại rơi vào những chai rượu nhị oa đầu trên kệ dưới.
"Lần trước cô cho tôi rượu mạnh, các binh sĩ đều nói hương vị rất ngon, nhưng đại phu Ngưu nhất quyết giữ lại để khử trùng vết thương, không cho uống. Binh sĩ chúng tôi vừa giành chiến thắng, muốn uống rượu ăn mừng. Cô có thể bán thêm chút rượu cho tôi không?"
Tiêu Doanh Xuân không chút do dự: "Được chứ!"
Hai bên đã quá quen thuộc, Tiêu Doanh Xuân hẹn anh quay lại vào giữa trưa để lấy rượu và mì ăn liền, sau đó Phó Thần An mới rời đi, có chút luyến tiếc khi bước ra cửa sau.
Ở quân doanh, đại phu Ngưu đã chờ sẵn ở cửa lều. Thấy Phó Thần An ôm thùng trở về, ông lập tức hào hứng chạy tới: "Lại là mì ăn liền sao? Còn cái này là gì?"
Phó Thần An đáp: "Cô Tiêu nói đây là xúc xích bột khoai, bóc vỏ ra là có thể ăn ngay."
"Ngon không? À không, để tôi thử xem có độc không đã." Đại phu Ngưu nói, rồi nhanh chóng nhận lấy mì và xúc xích, cầm đũa chuẩn bị "thử độc".
Hương thơm của mì ăn liền lan tỏa khiến vô số ánh mắt đổ dồn về phía ông, nước miếng như muốn rơi.
Ai nấy đều ganh tỵ khi đại phu Ngưu được "thử độc"…
...
Nhìn Phó Thần An rời đi, Tiêu Doanh Xuân ngẩn ngơ vài giây, sau đó như sực tỉnh, cô liền thu lại những món trang sức vào hộp, rồi cất vào két sắt.
Hơn hai mươi năm rồi, lần đầu tiên có người đàn ông tặng cho cô trang sức bằng vàng và đá quý!
Vì điều này, cô quyết tâm làm cho vụ kinh doanh này thật suôn sẻ!
Ra ngoài! Ăn sáng thôi!
Tiêu Doanh Xuân ghé vào quán bún thường ngày, phía trước xếp hàng dài, bên trong cũng chật kín người.
Cô nhanh chóng tìm thấy người mình muốn gặp: chủ nhà thuốc Xuân Thiên, Diệp Ngọc Bân.
Sáng sớm, bên cạnh bát bún của Diệp Ngọc Bân là một chai bia lạnh. Ông ta nhẩn nha vừa ăn bún vừa uống bia.
Xác nhận chai bia còn hơn nửa, Tiêu Doanh Xuân cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Chẳng bao lâu, cô bưng bát bún đến ngồi trước mặt Diệp Ngọc Bân: "Chú Diệp, chú ăn sáng à?"
Diệp Ngọc Bân nhìn cô một cái: "Tiểu Xuân, nghe nói cháu vừa làm một vụ buôn bán lớn?"
Tiêu Doanh Xuân cười rạng rỡ, không phủ nhận. Ở trong làng này, chuyện hôm qua xảy ra, hôm nay ai cũng biết.
Khi thấy Diệp Ngọc Bân uống xong chai bia và gần ăn hết bát bún, Tiêu Doanh Xuân cũng vội vàng ăn hết bát bún của mình và theo bước ông.
"Chú Diệp, cháu có chuyện muốn hỏi chú."
Diệp Ngọc Bân cười ý nhị: "Chú biết mà, nếu cháu không có chuyện gì thì chắc chắn sẽ không tìm chú!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.