Làm Giàu Nhanh Rất Khó? Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!
Chương 20:
Cầm Chỉ
16/10/2024
Tiêu Doanh Xuân cười hì hì: "Ngày đó cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."
Diệp Ngọc Bân nhắc lại chuyện hồi nhỏ của Tiêu Doanh Xuân. Khi còn bé, cô dậy sớm và thấy Diệp Ngọc Bân nằm gục bên cạnh tiệm tạp hóa, nôn đầy người. Tiêu Doanh Xuân tưởng ông ta đã chết, sợ quá mà khóc toáng lên.
Cha của cô chạy đến xem, rồi đưa Diệp Ngọc Bân vào bệnh viện để rửa ruột và truyền dịch, cứu ông ta một mạng.
Sau lần đó, mỗi khi gặp lại Diệp Ngọc Bân, Tiêu Doanh Xuân luôn tránh xa.
Diệp Ngọc Bân đi dép lê, giẫm lên cửa cuốn, dùng chìa khóa mở khóa rồi kéo cửa lên, kéo ghế nhựa cho cô ngồi, rồi mới hỏi.
"Cháu muốn hỏi gì?"
Tiêu Doanh Xuân cười hì hì: "Có một người bạn của cháu muốn mua thuốc, vì số lượng khá lớn nên nhờ cháu hỏi thử chú xem trong trường hợp này nên làm thế nào?"
Diệp Ngọc Bân hỏi qua loa: "Số lượng bao nhiêu?"
Tiêu Doanh Xuân lấy tờ danh sách ra đưa.
Khi nhìn thấy số lượng trên danh sách, mắt ông lập tức mở to: "Nhiều thế này sao? Họ định làm gì vậy?"
Tiêu Doanh Xuân cười gượng: "Một công ty lớn chuẩn bị tổ chức dã ngoại, nghe nói cường độ cao nên chuẩn bị sẵn thuốc. Cháu cũng không hiểu rõ, chỉ biết trả tiền và giao hàng là được…"
Diệp Ngọc Bân bừng tỉnh: "Vậy ra vụ buôn bán lớn mà cháu làm trước đây cũng là do công ty này mua?"
Tiêu Doanh Xuân gật đầu.
Diệp Ngọc Bân chần chừ một chút, rồi khuyên nhủ: "Cháu nên hỏi rõ xem công ty này làm gì? Đừng để sau này xảy ra chuyện gì thì cháu cũng bị vướng vào."
"Chú biết sau khi bố mẹ cháu qua đời, cuộc sống không dễ dàng. Nếu thực sự thiếu tiền, chú còn có mười mấy vạn đây, cháu cứ cầm mà dùng…"
Nói rồi, ông rút điện thoại ra, định chuyển khoản thật sự.
Tiêu Doanh Xuân xúc động, nhanh chóng ngăn lại: "Cháu biết chú lo cho cháu, nhưng cháu không cần tiền."
"Người cần thuốc là bên bộ phận mua sắm của công ty, họ tổ chức hoạt động cho khoảng một vạn người."
"Vốn dĩ họ có thể tự liên hệ công ty dược phẩm, nhưng vì có quan hệ tốt với cháu nên muốn cháu cũng kiếm được chút tiền…"
Sau một hồi giải thích, cuối cùng cô cũng thuyết phục được Diệp Ngọc Bân cất điện thoại và đồng ý cung cấp thuốc.
Ông lại nhìn danh sách một lần nữa.
Danh sách chủ yếu gồm các loại thuốc thông dụng, chủ yếu để kháng viêm và chữa vết thương ngoài da. Nếu là cho một vạn người thì số lượng này cũng không có gì lạ...
Diệp Ngọc Bân hiếm khi nghiêm túc, sau khi cân nhắc kỹ, cuối cùng gật đầu: "Những loại thuốc này chú có thể nhập cho cháu, nhanh nhất cũng phải ba ngày, cháu thấy thế nào?"
Tiêu Doanh Xuân lập tức đồng ý: "Được ạ!"
Diệp Ngọc Bân thấy đã thỏa thuận xong, thở dài: "Nếu là người khác, chú đã bán ngay rồi, nhưng cháu thì không giống như vậy..."
Tiêu Doanh Xuân biết ông muốn nói gì, liền cảm kích nở nụ cười: "Cảm ơn chú Diệp đã lo lắng cho cháu
."
"Cháu gái này, nếu chú không giúp cháu, thì chắc cháu cũng sẽ tìm cách khác để mua thôi, phải không?"
Thấy cô cười trông có vẻ rất biết điều, Diệp Ngọc Bân không hài lòng, chỉ ra nguy cơ: "Thuốc mà mua đắt còn đỡ, lỡ mua phải thuốc giả, xảy ra chuyện chết người, có khi cháu sẽ bị bắt giam..."
Tiêu Doanh Xuân gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, chỉ cần chú chịu giúp, mọi điều chú nói đều đúng."
Còn về chuyện chết người ư?
Chiến tranh nào mà không có người chết?
Làm sao có thể đổ hết tội lên đầu mình được chứ?
Diệp Ngọc Bân nhắc lại chuyện hồi nhỏ của Tiêu Doanh Xuân. Khi còn bé, cô dậy sớm và thấy Diệp Ngọc Bân nằm gục bên cạnh tiệm tạp hóa, nôn đầy người. Tiêu Doanh Xuân tưởng ông ta đã chết, sợ quá mà khóc toáng lên.
Cha của cô chạy đến xem, rồi đưa Diệp Ngọc Bân vào bệnh viện để rửa ruột và truyền dịch, cứu ông ta một mạng.
Sau lần đó, mỗi khi gặp lại Diệp Ngọc Bân, Tiêu Doanh Xuân luôn tránh xa.
Diệp Ngọc Bân đi dép lê, giẫm lên cửa cuốn, dùng chìa khóa mở khóa rồi kéo cửa lên, kéo ghế nhựa cho cô ngồi, rồi mới hỏi.
"Cháu muốn hỏi gì?"
Tiêu Doanh Xuân cười hì hì: "Có một người bạn của cháu muốn mua thuốc, vì số lượng khá lớn nên nhờ cháu hỏi thử chú xem trong trường hợp này nên làm thế nào?"
Diệp Ngọc Bân hỏi qua loa: "Số lượng bao nhiêu?"
Tiêu Doanh Xuân lấy tờ danh sách ra đưa.
Khi nhìn thấy số lượng trên danh sách, mắt ông lập tức mở to: "Nhiều thế này sao? Họ định làm gì vậy?"
Tiêu Doanh Xuân cười gượng: "Một công ty lớn chuẩn bị tổ chức dã ngoại, nghe nói cường độ cao nên chuẩn bị sẵn thuốc. Cháu cũng không hiểu rõ, chỉ biết trả tiền và giao hàng là được…"
Diệp Ngọc Bân bừng tỉnh: "Vậy ra vụ buôn bán lớn mà cháu làm trước đây cũng là do công ty này mua?"
Tiêu Doanh Xuân gật đầu.
Diệp Ngọc Bân chần chừ một chút, rồi khuyên nhủ: "Cháu nên hỏi rõ xem công ty này làm gì? Đừng để sau này xảy ra chuyện gì thì cháu cũng bị vướng vào."
"Chú biết sau khi bố mẹ cháu qua đời, cuộc sống không dễ dàng. Nếu thực sự thiếu tiền, chú còn có mười mấy vạn đây, cháu cứ cầm mà dùng…"
Nói rồi, ông rút điện thoại ra, định chuyển khoản thật sự.
Tiêu Doanh Xuân xúc động, nhanh chóng ngăn lại: "Cháu biết chú lo cho cháu, nhưng cháu không cần tiền."
"Người cần thuốc là bên bộ phận mua sắm của công ty, họ tổ chức hoạt động cho khoảng một vạn người."
"Vốn dĩ họ có thể tự liên hệ công ty dược phẩm, nhưng vì có quan hệ tốt với cháu nên muốn cháu cũng kiếm được chút tiền…"
Sau một hồi giải thích, cuối cùng cô cũng thuyết phục được Diệp Ngọc Bân cất điện thoại và đồng ý cung cấp thuốc.
Ông lại nhìn danh sách một lần nữa.
Danh sách chủ yếu gồm các loại thuốc thông dụng, chủ yếu để kháng viêm và chữa vết thương ngoài da. Nếu là cho một vạn người thì số lượng này cũng không có gì lạ...
Diệp Ngọc Bân hiếm khi nghiêm túc, sau khi cân nhắc kỹ, cuối cùng gật đầu: "Những loại thuốc này chú có thể nhập cho cháu, nhanh nhất cũng phải ba ngày, cháu thấy thế nào?"
Tiêu Doanh Xuân lập tức đồng ý: "Được ạ!"
Diệp Ngọc Bân thấy đã thỏa thuận xong, thở dài: "Nếu là người khác, chú đã bán ngay rồi, nhưng cháu thì không giống như vậy..."
Tiêu Doanh Xuân biết ông muốn nói gì, liền cảm kích nở nụ cười: "Cảm ơn chú Diệp đã lo lắng cho cháu
."
"Cháu gái này, nếu chú không giúp cháu, thì chắc cháu cũng sẽ tìm cách khác để mua thôi, phải không?"
Thấy cô cười trông có vẻ rất biết điều, Diệp Ngọc Bân không hài lòng, chỉ ra nguy cơ: "Thuốc mà mua đắt còn đỡ, lỡ mua phải thuốc giả, xảy ra chuyện chết người, có khi cháu sẽ bị bắt giam..."
Tiêu Doanh Xuân gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, chỉ cần chú chịu giúp, mọi điều chú nói đều đúng."
Còn về chuyện chết người ư?
Chiến tranh nào mà không có người chết?
Làm sao có thể đổ hết tội lên đầu mình được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.