[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 20: Đùi To, Ngươi Có Lạnh Không? 1
Thần Âm
13/04/2024
Ngô Duy An liếc nhìn một cái, vội cúi đầu xuống rồi lại co rụt về phía đệ đệ.
Ngọc Phúc xị mặt, không nói không rằng lấy đi chiếc lò sưởi xấu xí của Ngô Duy An.
Bàn tay Ngô Duy An trống không, vẫn giữ nguyên tư thế năm ngón tay cầm nắm.
Ngọc Phúc nhìn một lúc rồi nhét lò sưởi của Kỷ Vân Tịch vào tay hắn.
Cảm giác đầu tiên khi tay chạm vào là ấm áp như thể mùa xuân, còn mang theo hương thơm thoang thoảng của nữ tử.
Đương nhiên điều khiến người ta động lòng nhất là vô số hạt phỉ thúy, ngọc thạch được tô điểm ở phía trên.
Ngô Duy An bất giác nắm chặt.
Đôi mắt Kỷ Vân Tịch trong suốt, nói với hắn: “Cái này của ta ấm hơn một chút.”
Dáng vè của Ngô Duy An giống như là bị bắt ép, không dám từ chối, giọng nói yếu ớt: “Tạ, tạ ơn tam, tam cô nương.”
“Công tử khách khí rồi.” Kỷ Vân Tịch tới để tặng quà, tặng quà xong liền định rời đi.
Dù sao thì trời thật sự rất lạnh.
Đám con cháu thế gia này, bình thường quen sống cuộc sống sung sướng rồi, căn phòng ấm áp như mùa xuân thì không ở lại thích ra ngoài hóng gió lạnh, ngâm thơ.
Dở hơi.
Nhưng chưa kịp quay người lại thì phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt của một nữ tử: “Là, là Kỷ tam cô nương đúng không?”
Giọng điệu tương tự Ngô Duy An.
Kỷ Vân Tịch quay người lại nhìn.
Người này là một nữ tử dáng người mảnh khảnh, mặc áo xiêm màu xanh là cây trong trận tuyết mùa đông, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú mềm yếu động lòng người.
Chưa từng nhìn thấy.
Ngọc Phúc hỏi: “Tiểu thư nhà ta đúng là Kỷ tam cô nương, ngươi là ai vậy?”
Nữ tử cúi người chào Kỷ Vân Tịch: “Tam cô nương, thiếp thân là Đan Quận Dương Y Khánh.”
Ôi chao!
Một tiểu thư biết chuyện đang hóng chuyện ở bên cạnh nhỏ giọng kích động: “Đan Quận Dương Y Khánh! Chính là người là Dương Vệ Thiêm muốn lấy!”
Ngọc Phúc từ trước đến giờ luôn biết rõ về nhưng tin đồn ở trong kinh thành.
Sắc mặt nàng ấy lập tức trở nên khó coi, sợ rằng đối phương tới để ra oai: “Tiểu thư nhà ta có việc phải hồi phủ.”
Ẩn ý là ngươi cút đi, không có thời gian quan tâm đến ngươi.
Nhưng dáng vẻ của Dương Y Khánh này tỏ rõ là có lời muốn nói, sẽ không dễ dàng để cho bọn họ rời đi.
Kỷ Vân Tịch trước nay không phải là người sợ phiền hà, nàng chẳng những không rời đi thuận theo ý của Ngọc Phúc mà ngược lại lên tiếng hỏi: “Ngươi tìm ta có việc sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngọc Phúc xị mặt, không nói không rằng lấy đi chiếc lò sưởi xấu xí của Ngô Duy An.
Bàn tay Ngô Duy An trống không, vẫn giữ nguyên tư thế năm ngón tay cầm nắm.
Ngọc Phúc nhìn một lúc rồi nhét lò sưởi của Kỷ Vân Tịch vào tay hắn.
Cảm giác đầu tiên khi tay chạm vào là ấm áp như thể mùa xuân, còn mang theo hương thơm thoang thoảng của nữ tử.
Đương nhiên điều khiến người ta động lòng nhất là vô số hạt phỉ thúy, ngọc thạch được tô điểm ở phía trên.
Ngô Duy An bất giác nắm chặt.
Đôi mắt Kỷ Vân Tịch trong suốt, nói với hắn: “Cái này của ta ấm hơn một chút.”
Dáng vè của Ngô Duy An giống như là bị bắt ép, không dám từ chối, giọng nói yếu ớt: “Tạ, tạ ơn tam, tam cô nương.”
“Công tử khách khí rồi.” Kỷ Vân Tịch tới để tặng quà, tặng quà xong liền định rời đi.
Dù sao thì trời thật sự rất lạnh.
Đám con cháu thế gia này, bình thường quen sống cuộc sống sung sướng rồi, căn phòng ấm áp như mùa xuân thì không ở lại thích ra ngoài hóng gió lạnh, ngâm thơ.
Dở hơi.
Nhưng chưa kịp quay người lại thì phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt của một nữ tử: “Là, là Kỷ tam cô nương đúng không?”
Giọng điệu tương tự Ngô Duy An.
Kỷ Vân Tịch quay người lại nhìn.
Người này là một nữ tử dáng người mảnh khảnh, mặc áo xiêm màu xanh là cây trong trận tuyết mùa đông, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú mềm yếu động lòng người.
Chưa từng nhìn thấy.
Ngọc Phúc hỏi: “Tiểu thư nhà ta đúng là Kỷ tam cô nương, ngươi là ai vậy?”
Nữ tử cúi người chào Kỷ Vân Tịch: “Tam cô nương, thiếp thân là Đan Quận Dương Y Khánh.”
Ôi chao!
Một tiểu thư biết chuyện đang hóng chuyện ở bên cạnh nhỏ giọng kích động: “Đan Quận Dương Y Khánh! Chính là người là Dương Vệ Thiêm muốn lấy!”
Ngọc Phúc từ trước đến giờ luôn biết rõ về nhưng tin đồn ở trong kinh thành.
Sắc mặt nàng ấy lập tức trở nên khó coi, sợ rằng đối phương tới để ra oai: “Tiểu thư nhà ta có việc phải hồi phủ.”
Ẩn ý là ngươi cút đi, không có thời gian quan tâm đến ngươi.
Nhưng dáng vẻ của Dương Y Khánh này tỏ rõ là có lời muốn nói, sẽ không dễ dàng để cho bọn họ rời đi.
Kỷ Vân Tịch trước nay không phải là người sợ phiền hà, nàng chẳng những không rời đi thuận theo ý của Ngọc Phúc mà ngược lại lên tiếng hỏi: “Ngươi tìm ta có việc sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.