[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 21: Đùi To, Ngươi Có Lạnh Không? 2
Thần Âm
13/04/2024
Dương Y Khánh lại cúi người chào: “Vâng, vấn an tam cô nương. Thiếp thân mạo muội tới tìm người, thật sự là bất đắc dĩ. Chuyện Vệ Thiêm ca ca thoái hôn quả đúng là lỗi của Dương gia, thiếp thân xin được tạ lỗi với tam cô nương tại đây, mong tam cô nương đừng trách tôi Vệ Thiêm ca ca, đều là do thiếp thân không tốt…”
Lò sưởi đã đưa cho cổ phiếu chất lượng có khả năng tăng giá trị rồi, Kỷ Vân Tịch càng lạnh hơn.
Nàng ngắt lời đối phương: “Nói chuyện chính đi.”
Dương Y Khánh khựng lại, sắc mặt trắng bệch: “Lòng tốt của tam cô nương trước kia đối với Vệ Thiêm ca ca và Dương gia rõ như ban ngày, trong lòng Dương gia vô cùng biết ơn…”
Kỷ Vân Tịch có chút mệt mỏi: “Ta nói rồi, vào chuyện chính đi.”
Sao mà nói chuyện tử tế lại khó như vậy chứ.
Sao cứ phải nói nhiều như vậy, rất lãng phí thời gian đấy, muội muội à.
Sắc mặt nữ tử trước mặt có hơi thiếu kiên nhẫn.
Khuôn mặt của Kỷ Vân Tịch vốn dĩ đã khó gần, lúc này khuôn mặt lại càng hùng hùng hổ hổ.
Cộng thêm giọng nói của Kỷ Vân Tịch cũng không phải kiểu dịu dàng nữ tính, âm sắc lạnh lùng, phát âm bình tĩnh tao nhã.
Khiến người ta trông có vẻ như nàng đang đơn phương bắt nạt một cô gái yếu ớt vậy.
Vẻ mặt của Dương Y Khánh rất khó xử, dáng người càng mảnh khảnh hơn trong gió tuyết, khiến người ta vô cùng đau lòng: “Ba năm nay tam cô nương tặng cho Vệ Thiêm ca ca và Dương gia các loại đồ vật, Dương gia nhất định sẽ trả lại hết. Chỉ là tam cô nương có điều không biết, trưởng bối trong nhà đều là người tâm thiện, mấy năm nay phát cháo cứu tế tốn không ít tiền bạc. Thiếp thân nghe nói tam cô nương phẩm hạnh cao quý, cô nương nhất định cũng có thể hiểu. Và cả sự thanh liêm của trưởng bối Dương gia…”
Kỷ Vân Tịch hiểu rồi, giúp đối phương đúc kết mục đích: “Hôm nay ngươi tới tìm ta là vì chuyện ta yêu cần Dương gia trả lại tiền đúng không?”
Dương Y Khánh khựng lại, không muốn kết thúc cuộc trò chuyện: “Đúng nhưng cũng không đúng…”
Kỷ Vân Tịch: “?”
Kỷ Vân Tịch: “Thế rốt cuộc là có đúng hay không?”
Trông Dương Y Khánh như sắp muốn khóc: “Xin tam cô nương nguôi giận, thiếp thân không có ý gì khác. Thiếp thân chỉ là thấy trong nhà khó khăn, vì thế hôm nay nhìn thấy tam cô nương thì không nhịn được mà nói vài lời. Chuyện thoái hôn quả thật là Dương gia không phải, một vài món đồ nhỏ mà Dương gia tặng tam cô nương mấy năm nay, mong tam cô nương hãy nhận, Kỷ gia không cần phải trả lại. Những thứ mà tam cô nương tặng Dương gia, Vệ Thiên ca ca sẽ nghĩ cách để trả lại.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lò sưởi đã đưa cho cổ phiếu chất lượng có khả năng tăng giá trị rồi, Kỷ Vân Tịch càng lạnh hơn.
Nàng ngắt lời đối phương: “Nói chuyện chính đi.”
Dương Y Khánh khựng lại, sắc mặt trắng bệch: “Lòng tốt của tam cô nương trước kia đối với Vệ Thiêm ca ca và Dương gia rõ như ban ngày, trong lòng Dương gia vô cùng biết ơn…”
Kỷ Vân Tịch có chút mệt mỏi: “Ta nói rồi, vào chuyện chính đi.”
Sao mà nói chuyện tử tế lại khó như vậy chứ.
Sao cứ phải nói nhiều như vậy, rất lãng phí thời gian đấy, muội muội à.
Sắc mặt nữ tử trước mặt có hơi thiếu kiên nhẫn.
Khuôn mặt của Kỷ Vân Tịch vốn dĩ đã khó gần, lúc này khuôn mặt lại càng hùng hùng hổ hổ.
Cộng thêm giọng nói của Kỷ Vân Tịch cũng không phải kiểu dịu dàng nữ tính, âm sắc lạnh lùng, phát âm bình tĩnh tao nhã.
Khiến người ta trông có vẻ như nàng đang đơn phương bắt nạt một cô gái yếu ớt vậy.
Vẻ mặt của Dương Y Khánh rất khó xử, dáng người càng mảnh khảnh hơn trong gió tuyết, khiến người ta vô cùng đau lòng: “Ba năm nay tam cô nương tặng cho Vệ Thiêm ca ca và Dương gia các loại đồ vật, Dương gia nhất định sẽ trả lại hết. Chỉ là tam cô nương có điều không biết, trưởng bối trong nhà đều là người tâm thiện, mấy năm nay phát cháo cứu tế tốn không ít tiền bạc. Thiếp thân nghe nói tam cô nương phẩm hạnh cao quý, cô nương nhất định cũng có thể hiểu. Và cả sự thanh liêm của trưởng bối Dương gia…”
Kỷ Vân Tịch hiểu rồi, giúp đối phương đúc kết mục đích: “Hôm nay ngươi tới tìm ta là vì chuyện ta yêu cần Dương gia trả lại tiền đúng không?”
Dương Y Khánh khựng lại, không muốn kết thúc cuộc trò chuyện: “Đúng nhưng cũng không đúng…”
Kỷ Vân Tịch: “?”
Kỷ Vân Tịch: “Thế rốt cuộc là có đúng hay không?”
Trông Dương Y Khánh như sắp muốn khóc: “Xin tam cô nương nguôi giận, thiếp thân không có ý gì khác. Thiếp thân chỉ là thấy trong nhà khó khăn, vì thế hôm nay nhìn thấy tam cô nương thì không nhịn được mà nói vài lời. Chuyện thoái hôn quả thật là Dương gia không phải, một vài món đồ nhỏ mà Dương gia tặng tam cô nương mấy năm nay, mong tam cô nương hãy nhận, Kỷ gia không cần phải trả lại. Những thứ mà tam cô nương tặng Dương gia, Vệ Thiên ca ca sẽ nghĩ cách để trả lại.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.