[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 22: Đùi To, Ngươi Có Lạnh Không? 3
Thần Âm
13/04/2024
Nói rồi, nàng ta ngừng lại như thể là đang đợi Kỷ Vân Tịch trả lời vậy.
Ngọc Phúc nghe xong không nhịn được mà lớn tiếng lầu nhầu: “Tặng mấy cái kẹp tóc khó coi đấy sao? Tiểu thư chưa bao giờ dùng lấy một lần. Ai mà thèm chứ.”
Dương Y Khánh nhẹ giọng nói: “Quả thật không phải là thứ gì đáng tiền, nhưng đều là tấm lòng của Vệ Thiêm ca ca. Cũng giống như kẹo hồ lô mà Kỷ phủ tặng, Dương gia cũng khắc ghi trong lòng.”
Kỷ Vân Tịch gật đầu: “Vậy thì cảm ơn.”
Dương Y Khánh khựng lại: “?”
“Ý của ngươi, ta hiểu rồi.” Hai tay Kỷ Vân Tịch thu vào trong áo choàng, cảm thấy là vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thôi: “Tổ tiên Dương gia nổi danh khắp thiên hạ, Dương gia nhất định sẽ không mắc nợ Kỷ gia ta khoản tiền này, nhất định sẽ trả, không sai đúng không?”
Dương Y Khánh gật đầu: “Tất nhiên là sẽ trả, chỉ là…”
Kỷ Vân Tịch: “Thế thì tốt, nếu đã như vậy rồi thì cô nương hà cớ gì mà phải tìm ta?”
Dương Y Khánh: “Tam cô nương, quả thực là…”
“À, nhớ ra rồi.” Kỷ Vân Tịch ngước mắt lên, ngắt lời nàng ta: “Ngươi vừa nói cái gì mà trong nhà khó khăn là ý chỉ số tiền này có hơi lớn, Dương gia nhất thời sẽ không có đủ để trả, đúng không?”
Dương Y Khánh cảm thấy câu nói này không dễ trả lời.
Nhưng không trả lời thì càng không được: “Đúng, nhưng….”
“Không sao.” Kỷ Vân Tịch khách khí nói: “Ngươi nói sớm có phải tốt không. Vốn dĩ là yêu cần các người gom đủ trong vòng ba ngày, nếu đã như vậy thì ta sẽ thư thả cho các người vài ngày, bảy ngày gom đủ đi.”
Mặt của Dương Y Khánh trắng bệch, trắng còn hơn cả tuyết.
Vừa hay Kỷ Minh Song ở cách đó không xa đi tới.
Kỷ Vân Tịch ngắt lời tiểu thư Dương gia: “Ta còn có chút chuyện phải về phủ trước, cô nương không cần cảm ơn ta, dựa vào giao tình của hai nhà chúng ta thì không cần phải khách khí.”
Vừa dứt lời, nàng liền rời đi.
Thẳng thắn mà nói nàng hoàn toàn không quan tâm sau khi cảnh tượng ngày xảy ra, trong kinh thành lại đặt điều như thế nào về Kỷ Vân Tịch nàng.
Phía sau, Ngô Duy An đang co ro bên cạnh nhị đệ khẽ vuốt ve chiếc lò sưởi ở trong tay.
Trông có vẻ không phải là cho không.
Có thể là phải trả lại.
Về đến Thanh Viễn Hầu phủ không lâu thì Kỷ Minh Hỉ cũng trở về, còn mang về một vạn lượng bạc trắng.
Hôm nay cũng vừa hay là ngày thứ 3 Dương gia hoàn trả lại tiền, sau khi hạ triều, Dương thị lang đích thân giao cho Kỷ Minh Hỉ trước mặt toàn bộ văn võ bá quan.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngọc Phúc nghe xong không nhịn được mà lớn tiếng lầu nhầu: “Tặng mấy cái kẹp tóc khó coi đấy sao? Tiểu thư chưa bao giờ dùng lấy một lần. Ai mà thèm chứ.”
Dương Y Khánh nhẹ giọng nói: “Quả thật không phải là thứ gì đáng tiền, nhưng đều là tấm lòng của Vệ Thiêm ca ca. Cũng giống như kẹo hồ lô mà Kỷ phủ tặng, Dương gia cũng khắc ghi trong lòng.”
Kỷ Vân Tịch gật đầu: “Vậy thì cảm ơn.”
Dương Y Khánh khựng lại: “?”
“Ý của ngươi, ta hiểu rồi.” Hai tay Kỷ Vân Tịch thu vào trong áo choàng, cảm thấy là vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thôi: “Tổ tiên Dương gia nổi danh khắp thiên hạ, Dương gia nhất định sẽ không mắc nợ Kỷ gia ta khoản tiền này, nhất định sẽ trả, không sai đúng không?”
Dương Y Khánh gật đầu: “Tất nhiên là sẽ trả, chỉ là…”
Kỷ Vân Tịch: “Thế thì tốt, nếu đã như vậy rồi thì cô nương hà cớ gì mà phải tìm ta?”
Dương Y Khánh: “Tam cô nương, quả thực là…”
“À, nhớ ra rồi.” Kỷ Vân Tịch ngước mắt lên, ngắt lời nàng ta: “Ngươi vừa nói cái gì mà trong nhà khó khăn là ý chỉ số tiền này có hơi lớn, Dương gia nhất thời sẽ không có đủ để trả, đúng không?”
Dương Y Khánh cảm thấy câu nói này không dễ trả lời.
Nhưng không trả lời thì càng không được: “Đúng, nhưng….”
“Không sao.” Kỷ Vân Tịch khách khí nói: “Ngươi nói sớm có phải tốt không. Vốn dĩ là yêu cần các người gom đủ trong vòng ba ngày, nếu đã như vậy thì ta sẽ thư thả cho các người vài ngày, bảy ngày gom đủ đi.”
Mặt của Dương Y Khánh trắng bệch, trắng còn hơn cả tuyết.
Vừa hay Kỷ Minh Song ở cách đó không xa đi tới.
Kỷ Vân Tịch ngắt lời tiểu thư Dương gia: “Ta còn có chút chuyện phải về phủ trước, cô nương không cần cảm ơn ta, dựa vào giao tình của hai nhà chúng ta thì không cần phải khách khí.”
Vừa dứt lời, nàng liền rời đi.
Thẳng thắn mà nói nàng hoàn toàn không quan tâm sau khi cảnh tượng ngày xảy ra, trong kinh thành lại đặt điều như thế nào về Kỷ Vân Tịch nàng.
Phía sau, Ngô Duy An đang co ro bên cạnh nhị đệ khẽ vuốt ve chiếc lò sưởi ở trong tay.
Trông có vẻ không phải là cho không.
Có thể là phải trả lại.
Về đến Thanh Viễn Hầu phủ không lâu thì Kỷ Minh Hỉ cũng trở về, còn mang về một vạn lượng bạc trắng.
Hôm nay cũng vừa hay là ngày thứ 3 Dương gia hoàn trả lại tiền, sau khi hạ triều, Dương thị lang đích thân giao cho Kỷ Minh Hỉ trước mặt toàn bộ văn võ bá quan.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.