[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 34: Đùi To Nói, Kết Cục Của Món Quà Tốt Nhất Là…6
Thần Âm
13/04/2024
“Vì thế xuất giá phải môn đăng hộ đối, gả đi rồi dễ sẽ bị hết lòng mà chẳng được báo đáp.” Kỷ Vân Tịch tổng kết lại.
Vãn Hương gật đầu tỏ ra đã hiểu: “Cảm ơn tiểu tư đã giải đáp thắc mắc.”
Ngọc Phúc không hiểu: “Nếu tiểu thư đã biết thế, vậy tại sao vẫn còn muốn gả vào Ngô gia kia?” Ngô gia kia trông có vẻ còn tệ hơn cả Dương gia.
Kỷ Vân Tịch ôm chiếc lò sưởi trong tay, rời khỏi nơi này và tới điểm tiếp theo, vừa đi vừa nói: “Ta thì khác.”
Nàng nói câu này không mang theo chút kiêu ngạo nào.
Trong giọng nói bình tĩnh còn ẩn chứa chút buồn rầu khó mà phát hiện ra được.
Kỷ Vân Tịch sống hai kiếp.
Kiếp trước nàng ở trong giới đầu tư, rất nhiều chuyện không phải vừa mới bắt đầu là đã hiểu.
Đều là những bài học rút ra qua những mất mát, vấp ngã, trên người đầy rẫy những vết thương.
Còn nữ tử chưa có quá nhiều kinh nghiệm, gả đi tất nhất vẫn nên ổn thỏa một chút.
Ngọc Phúc trước giờ đều là người ủng hộ vững vàng của tiểu thư nhà mình: “Đương nhiên, tiểu thư làm sao giống những người khác được. Đợi đã…”
Ngọc Phúc đột nhiên chỉ vào đâu đó, giọng nói bởi vì kinh ngạc mà biến điệu: “Tiểu thư mau nhìn kìa! Kia kia kia không phải là cái lò sưởi mà hôm nọ tiểu thư đưa cho thiếu gia Ngô gia kia sao?!”
Mọi người nghe thấy vậy thì cùng nhìn về phía đó, sau đó lại quay đầu nhìn cái lò sưởi Kỷ Vân Tịch đang cần trong tay lúc này.
Hai cái lò sưởi, ngoài việc có chút khác biệt về màu sắc, còn lại thì giống nhau như đúc.
Rõ ràng là được làm cùng một lô.
Qua vài ngày.
Người hầu trong phủ đứng gian nhà chính nói các thể loại chuyện về tình hình của Ngô gia một cách sống động.
“Tam cô nương, nô tài đã nghe ngóng qua rồi. Ngô gia kia ở Tân Xương phường, trong nhà có 12 người, Ngô đại nhận, Ngô phu nhân, dưới có ba vị công tử và hai vị nương tử . Ngô đại nhận có một ca ca nhưng qua đời sớm, vì vậy nên nuôi cả tẩu tẩu. Ngoài ra còn có bốn người hầu, nghe nói là phòng nhỏ trong nhà không đủ nên Ngô đại công tử và những người hầu này ở trong viện bên ở phía sau.”
Câu này vừa phát ra, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Kỷ Vân Tịch đều thầm hít một hơi khí lạnh.
Ngọc Phúc thì càng kinh ngạc.
Chỉ có Vãn Hương là mặt không biểu cảm tiếp tục sơn móng tay cho Kỷ Vân Tịch.
Kỷ Vân Tịch nghe vậy thì ừm một tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi: “Còn gì không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vãn Hương gật đầu tỏ ra đã hiểu: “Cảm ơn tiểu tư đã giải đáp thắc mắc.”
Ngọc Phúc không hiểu: “Nếu tiểu thư đã biết thế, vậy tại sao vẫn còn muốn gả vào Ngô gia kia?” Ngô gia kia trông có vẻ còn tệ hơn cả Dương gia.
Kỷ Vân Tịch ôm chiếc lò sưởi trong tay, rời khỏi nơi này và tới điểm tiếp theo, vừa đi vừa nói: “Ta thì khác.”
Nàng nói câu này không mang theo chút kiêu ngạo nào.
Trong giọng nói bình tĩnh còn ẩn chứa chút buồn rầu khó mà phát hiện ra được.
Kỷ Vân Tịch sống hai kiếp.
Kiếp trước nàng ở trong giới đầu tư, rất nhiều chuyện không phải vừa mới bắt đầu là đã hiểu.
Đều là những bài học rút ra qua những mất mát, vấp ngã, trên người đầy rẫy những vết thương.
Còn nữ tử chưa có quá nhiều kinh nghiệm, gả đi tất nhất vẫn nên ổn thỏa một chút.
Ngọc Phúc trước giờ đều là người ủng hộ vững vàng của tiểu thư nhà mình: “Đương nhiên, tiểu thư làm sao giống những người khác được. Đợi đã…”
Ngọc Phúc đột nhiên chỉ vào đâu đó, giọng nói bởi vì kinh ngạc mà biến điệu: “Tiểu thư mau nhìn kìa! Kia kia kia không phải là cái lò sưởi mà hôm nọ tiểu thư đưa cho thiếu gia Ngô gia kia sao?!”
Mọi người nghe thấy vậy thì cùng nhìn về phía đó, sau đó lại quay đầu nhìn cái lò sưởi Kỷ Vân Tịch đang cần trong tay lúc này.
Hai cái lò sưởi, ngoài việc có chút khác biệt về màu sắc, còn lại thì giống nhau như đúc.
Rõ ràng là được làm cùng một lô.
Qua vài ngày.
Người hầu trong phủ đứng gian nhà chính nói các thể loại chuyện về tình hình của Ngô gia một cách sống động.
“Tam cô nương, nô tài đã nghe ngóng qua rồi. Ngô gia kia ở Tân Xương phường, trong nhà có 12 người, Ngô đại nhận, Ngô phu nhân, dưới có ba vị công tử và hai vị nương tử . Ngô đại nhận có một ca ca nhưng qua đời sớm, vì vậy nên nuôi cả tẩu tẩu. Ngoài ra còn có bốn người hầu, nghe nói là phòng nhỏ trong nhà không đủ nên Ngô đại công tử và những người hầu này ở trong viện bên ở phía sau.”
Câu này vừa phát ra, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Kỷ Vân Tịch đều thầm hít một hơi khí lạnh.
Ngọc Phúc thì càng kinh ngạc.
Chỉ có Vãn Hương là mặt không biểu cảm tiếp tục sơn móng tay cho Kỷ Vân Tịch.
Kỷ Vân Tịch nghe vậy thì ừm một tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi: “Còn gì không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.