[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 33: Đùi To Nói, Kết Cục Của Món Quà Tốt Nhất Là…5
Thần Âm
13/04/2024
Nhưng biểu cảm của mọi người đều là “ta hiểu, các người lại dát vàng lên muội muội nhà mình”.
Bởi vì mọi người đều không tin Kỷ Vân Tịch có năng lực này.
Khắp kinh thành đều cho rằng Kỷ Vân Tịch đi tuần tra sản nghiệp gia tộc vào những ngày cố định đều chỉ là vì muốn thể hiện oai phong của đại tiểu thư.
Có những lúc người ta càng muốn giấu giếm thì lại càng không thể giấu được.
Nhưng ngược lại, người ta càng không muốn giấu giếm cái gì thì mọi người ngược lại lại tự động giúp mình che giấu.
Kỷ Vân Tịch một lần nữa thể hiện oai phong của đại tiểu thư, đầu tiên là đi thăm cánh đồng phì nhiêu ở ngoài thành, sau đó lại tới tiệm cầm đồ lớn nhất trong thành.
Trong kho của tiệm cầm đồ sắp xếp gọn gàng những kỳ trân dị bảo, tranh chữ của những người nổi tiếng muốn mua cũng không mua được, rất có giá trị sưu tập,... được người ta cầm cố những ngày này.
Kỷ Vân Tịch từ từ đi tới, mỗi lần nhìn thấy thứ gì thú vị lại ngắm nghía kỹ lưỡng một hồi.
Đột nhiên, bước chân nàng chậm lại, lông mày hơi nhướng lên.
Ngọc Phúc nhìn theo, nhận diện một chút: “Tiểu thư! Đây không phải những thứ trước đây treo trong thư phòng Hầu gia sao? Sau này Hầu Gia tặng cho Dương gia…”
“Đúng.” Kỷ Vân Tịch đi tới và tùy ý lật dở: “Đúng là thư họa mà trước đây đại ca sưu tập.”
Chưởng quỹ chưa từng tới thư phòng của Thanh Viễn Hầu nên tất nhiên là không biết.
Ông ta vội chắp tay hành lễ: “Bẩm tam cô nương, số thư họa này 8 ngày trước có người tới cầm cố. Người đó là một người lạ mặt, tiểu nhân không quen.”
“Không sao.” Kỷ Vân Tịch xua tay: “Man tới cho Hầu Gia là được.”
Chưởng quỹ cung kính nói: “Vâng.”
Ngọc Phúc vui cười hớn hở: “Nô tỳ còn đang thắc mắc loại nghèo kiết xác như Dương gia bọn họ làm sao mà nhanh như vậy mà gom được nhiều ngân lượng thế được, hóa ra là cầm cố thư họa mà Hầu Gia tặng! Không ngờ đúng không, tiệm cầm đồ khắp kinh thành này đều là của Kỷ gia chúng ta, cuối cùng vẫn về tay của chúng ta!”
Vãn Hương không nói nhiều, lúc nào nghĩ không thông mới lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu. Dương gia hẳn phải biết là tiệm cầm đồ nằm trong tay chúng ta, tại sao lại còn đến cầm cố?”
Kỷ Vân Tịch trả lời nàng ấy: “Chuyện chúng ta đòi tiền chắc là làm cho Dương gia không vui. Dương nhị công tử mặc dù trông thì có vẻ ôn hòa, hiền hậu, nhưng cái tôi cao, chỗ thư họa này hắn ta tất nhiên là sẽ không giữ lại. Vứt đi thì chi bằng là đem cầm cố, cho dù tiệm cầm đồ là của họ Kỷ thì đã sao, chúng ta biết rồi thì đã sao? Thậm chí chúng ta nói ra rồi thì người mà người ta chê cười vẫn là Kỷ gia chúng ta thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì mọi người đều không tin Kỷ Vân Tịch có năng lực này.
Khắp kinh thành đều cho rằng Kỷ Vân Tịch đi tuần tra sản nghiệp gia tộc vào những ngày cố định đều chỉ là vì muốn thể hiện oai phong của đại tiểu thư.
Có những lúc người ta càng muốn giấu giếm thì lại càng không thể giấu được.
Nhưng ngược lại, người ta càng không muốn giấu giếm cái gì thì mọi người ngược lại lại tự động giúp mình che giấu.
Kỷ Vân Tịch một lần nữa thể hiện oai phong của đại tiểu thư, đầu tiên là đi thăm cánh đồng phì nhiêu ở ngoài thành, sau đó lại tới tiệm cầm đồ lớn nhất trong thành.
Trong kho của tiệm cầm đồ sắp xếp gọn gàng những kỳ trân dị bảo, tranh chữ của những người nổi tiếng muốn mua cũng không mua được, rất có giá trị sưu tập,... được người ta cầm cố những ngày này.
Kỷ Vân Tịch từ từ đi tới, mỗi lần nhìn thấy thứ gì thú vị lại ngắm nghía kỹ lưỡng một hồi.
Đột nhiên, bước chân nàng chậm lại, lông mày hơi nhướng lên.
Ngọc Phúc nhìn theo, nhận diện một chút: “Tiểu thư! Đây không phải những thứ trước đây treo trong thư phòng Hầu gia sao? Sau này Hầu Gia tặng cho Dương gia…”
“Đúng.” Kỷ Vân Tịch đi tới và tùy ý lật dở: “Đúng là thư họa mà trước đây đại ca sưu tập.”
Chưởng quỹ chưa từng tới thư phòng của Thanh Viễn Hầu nên tất nhiên là không biết.
Ông ta vội chắp tay hành lễ: “Bẩm tam cô nương, số thư họa này 8 ngày trước có người tới cầm cố. Người đó là một người lạ mặt, tiểu nhân không quen.”
“Không sao.” Kỷ Vân Tịch xua tay: “Man tới cho Hầu Gia là được.”
Chưởng quỹ cung kính nói: “Vâng.”
Ngọc Phúc vui cười hớn hở: “Nô tỳ còn đang thắc mắc loại nghèo kiết xác như Dương gia bọn họ làm sao mà nhanh như vậy mà gom được nhiều ngân lượng thế được, hóa ra là cầm cố thư họa mà Hầu Gia tặng! Không ngờ đúng không, tiệm cầm đồ khắp kinh thành này đều là của Kỷ gia chúng ta, cuối cùng vẫn về tay của chúng ta!”
Vãn Hương không nói nhiều, lúc nào nghĩ không thông mới lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu. Dương gia hẳn phải biết là tiệm cầm đồ nằm trong tay chúng ta, tại sao lại còn đến cầm cố?”
Kỷ Vân Tịch trả lời nàng ấy: “Chuyện chúng ta đòi tiền chắc là làm cho Dương gia không vui. Dương nhị công tử mặc dù trông thì có vẻ ôn hòa, hiền hậu, nhưng cái tôi cao, chỗ thư họa này hắn ta tất nhiên là sẽ không giữ lại. Vứt đi thì chi bằng là đem cầm cố, cho dù tiệm cầm đồ là của họ Kỷ thì đã sao, chúng ta biết rồi thì đã sao? Thậm chí chúng ta nói ra rồi thì người mà người ta chê cười vẫn là Kỷ gia chúng ta thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.