[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 48: Ngươi Cân Nhắc Đến Đâu Rồi? 1
Thần Âm
13/04/2024
Ngô Duy An thở hổn hển: “Ta, ta không trêu chọc tam, tam cô nương…”
“Biết là ngươi không trêu chọc, nhưng thế thì đã sao?” Ngụy Phàm rõ ràng là biết có người tới rồi, nhưng không hề kiềm chế lại: “Chính vì sự tồn tại của ngươi, ngươi có biết là gần đây Minh Song huynh của ta lo lắng đến thế nào không? Song Minh huynh đối với muội muội của mình thì không còn gì để nói, mấy ngày trước huynh ấy còn nói phải chọn cho tam cô nương một mối hôn sự tốt. Kết quả là ngươi lại xuất hiện. Bởi vì ngươi mà Minh Song huynh là tam cô nương đã rất nhiều lần cãi nhau? Bây giờ huynh ấy tâm tư bấn loạn, buộc phải ra khỏi thành cho khuây khỏa. Thân là hảo hữu của Song Minh huynh, ta đương nhiên là nhận sự ủy thác của bằng hữu, phải giúp Song Minh huynh giải tỏa phiền muộn!”
Kỷ Vân Tịch khẽ nhướng mày: “Ồ? Ý của Ngụy công tử có nghĩa là tất cả những chuyện ngươi làm lúc này đều là Thất ca ta bảo ngươi làm đúng không?”
Nghe thấy tiếng của Kỷ Vân Tịch, Ngụy Phàm dường như mới biết là có người tới.
Hắn ta vừa ra hiệu cho người thả Ngô nhị ra, vừa đi tới, trên mặt mang theo vẻ cười đùa: “Ai ya, tam cô nương sao lại tới đây?”
Kỷ Vân Tịch thản nhiên nói: “Nghe nói là có người đang làm khó ý trung nhân của ta, vì thế ta cố ý tới xem xem.”
Hoàn toàn không quan tâm đến câu nói này của nàng, các thiếu gia, tiểu thư phía sau hít một ngụm khí lạnh.
Đến cả Ngụy Phàm cũng bị nghẹn họng.
Ba chữ “ý trung nhân”, sao mà từ trong miệng Kỷ tam nàng phát ra lại đơn giải hết như là “bạn của ta” vậy?
Kỷ Vân Tịch nói xong liền đi về phía ý trung nhân của nàng.
Mấy ngày nữa thôi chính là tháng chạp, thời tiết vô cùng lạnh giá, mặt ao đã sớm đóng một tầng băng dày từ lâu.
Ngụy Phàm kia liền bảo người đục một cái hồ lớn dưới ao, sau đó vứt Ngô Duy An vào đó.
Lúc này, khắp người Ngô Duy An ngâm trong nước băng, để tránh không để bản thân chìm xuống nên phải liều mạng bám vào tầng băng.
Đôi bàn tay kia giống như một tác phẩm nghệ thuật, những đốt ngón tay lạnh đến đỏ ửng, tự dưng lại mang chút cảm giác đẹp của bi kịch.
Búi tóc của hắn đã bung ta, bị nước băng làm cho ướt nhẹp, đôi môi lạnh đến tím tái.
Mặc dù tướng mạo của Ngô Duy An bình thường, nhưng cũng không xấu, ngược lại mang theo chút lịch thiệp của thư sinh.
Cộng thêm nước da trắng, dưới tình cảnh như thế này rõ ràng hiện lên chút yếu đuối.
Nhưng Tuyết Trúc ở bên cạnh chỉ đường cho Kỷ Vân Tịch, không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Nghĩ ngợi một chút rồi hắn ta lặng lẽ chuồn mất.
Kỷ Vân Tịch: “?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Biết là ngươi không trêu chọc, nhưng thế thì đã sao?” Ngụy Phàm rõ ràng là biết có người tới rồi, nhưng không hề kiềm chế lại: “Chính vì sự tồn tại của ngươi, ngươi có biết là gần đây Minh Song huynh của ta lo lắng đến thế nào không? Song Minh huynh đối với muội muội của mình thì không còn gì để nói, mấy ngày trước huynh ấy còn nói phải chọn cho tam cô nương một mối hôn sự tốt. Kết quả là ngươi lại xuất hiện. Bởi vì ngươi mà Minh Song huynh là tam cô nương đã rất nhiều lần cãi nhau? Bây giờ huynh ấy tâm tư bấn loạn, buộc phải ra khỏi thành cho khuây khỏa. Thân là hảo hữu của Song Minh huynh, ta đương nhiên là nhận sự ủy thác của bằng hữu, phải giúp Song Minh huynh giải tỏa phiền muộn!”
Kỷ Vân Tịch khẽ nhướng mày: “Ồ? Ý của Ngụy công tử có nghĩa là tất cả những chuyện ngươi làm lúc này đều là Thất ca ta bảo ngươi làm đúng không?”
Nghe thấy tiếng của Kỷ Vân Tịch, Ngụy Phàm dường như mới biết là có người tới.
Hắn ta vừa ra hiệu cho người thả Ngô nhị ra, vừa đi tới, trên mặt mang theo vẻ cười đùa: “Ai ya, tam cô nương sao lại tới đây?”
Kỷ Vân Tịch thản nhiên nói: “Nghe nói là có người đang làm khó ý trung nhân của ta, vì thế ta cố ý tới xem xem.”
Hoàn toàn không quan tâm đến câu nói này của nàng, các thiếu gia, tiểu thư phía sau hít một ngụm khí lạnh.
Đến cả Ngụy Phàm cũng bị nghẹn họng.
Ba chữ “ý trung nhân”, sao mà từ trong miệng Kỷ tam nàng phát ra lại đơn giải hết như là “bạn của ta” vậy?
Kỷ Vân Tịch nói xong liền đi về phía ý trung nhân của nàng.
Mấy ngày nữa thôi chính là tháng chạp, thời tiết vô cùng lạnh giá, mặt ao đã sớm đóng một tầng băng dày từ lâu.
Ngụy Phàm kia liền bảo người đục một cái hồ lớn dưới ao, sau đó vứt Ngô Duy An vào đó.
Lúc này, khắp người Ngô Duy An ngâm trong nước băng, để tránh không để bản thân chìm xuống nên phải liều mạng bám vào tầng băng.
Đôi bàn tay kia giống như một tác phẩm nghệ thuật, những đốt ngón tay lạnh đến đỏ ửng, tự dưng lại mang chút cảm giác đẹp của bi kịch.
Búi tóc của hắn đã bung ta, bị nước băng làm cho ướt nhẹp, đôi môi lạnh đến tím tái.
Mặc dù tướng mạo của Ngô Duy An bình thường, nhưng cũng không xấu, ngược lại mang theo chút lịch thiệp của thư sinh.
Cộng thêm nước da trắng, dưới tình cảnh như thế này rõ ràng hiện lên chút yếu đuối.
Nhưng Tuyết Trúc ở bên cạnh chỉ đường cho Kỷ Vân Tịch, không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Nghĩ ngợi một chút rồi hắn ta lặng lẽ chuồn mất.
Kỷ Vân Tịch: “?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.