[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 47: Phú Bà Cứu Cái Đẹp 9
Thần Âm
13/04/2024
Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra với Ngô Duy An thì Kỷ gia nàng cũng sẽ bình bình an an.
Nếu đã như vậy, Kỷ Vân Tịch cũng không quan tâm cái gì nữa, cho người thường xuyên chú ý tới tình hình trong kinh thành.
Kết quả là người ta tìm đến cửa xin viện trợ rồi.
Vậy thì nàng phải tới đó một chuyến, giả vờ thể hiện tình cảm, thật thú vị.
Kỷ Vân Tịch gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay.”
Nàng nói là nói như vậy, nhưng cũng không ra lệnh cho các nha hoàn đi ngay lập tức.
Hơn nữa còn dặn dò các quản sự ở gần đó về một số hạng mục công việc cần chú ý.
Tuyết Trúc đứng đợi một lúc, ậm ừ noi: “Tam cô nương, người tới đó cần chút thời gian. Tam cô nương người có thể nhanh lên một chút được không, ta e là muộn rồi, công tử sẽ mắng ta.”
“Không sao.” Kỷ Vân Tịch an ủi hắn ta: “Công tử nhà ngươi túc trí đa mưu, nhất định có thể chống đỡ được cho tới khi ta đến, ngươi cứ yên tâm đi. Hắn mắng ngươi, ngươi có thể tới Hầu phủ tìm ta. Ta thấy ngươi quét dọn rất được, chỗ của ta lúc nào cũng chào đón ngươi.”
Tuyết Trúc mắt sáng ngời: “!”
Tam cô nương khen hắn quét tước giỏi!
Kỷ Vân Tịch mỉm cười là thu ánh mắt lại, cũng không chần chờ, kết thúc công việc dang dở, lên xe ngựa và đi thẳng tới Quốc Tử Giám Tế Tửu Gia.
Nhưng quả đúng thật là tới muộn rồi.
Khi Kỷ Vân Tịch tìm thấy Ngô Duy An.
Hắn đã ngâm mình trong ao giữa ngày đông lạnh buốt rồi.
Phủ đệ của Quốc Tử Giám Tế Tửu Gia không nhỏ, tiệc rượu được tốt chứng ở sảnh chính.
Còn cái ao này là trong viện bên hoang vu hẻo lánh, nơi ở dành cho người hầu.
Khách tham gia tiệc không thể tự mình tới đó được.
Kỷ Vân Tịch luôn là tiêu điểm trong mắt của các thiếu gia, tiểu thư.
Nàng vừa tới một cái liền lao thẳng tới viện bên, mọi người tò mò, lúc này tất cả mọi người đều đi theo tới đó.
Chỉ thấy mấy nhị thế tổ thường làm chuyện xấu đang đứng trên bờ ao.
Ở bên cạnh bọn họ, Ngô nhị bị người hầu của bọn họ ngăn cản, không cho đi tới.
Ngô nhị vô cùng lo lắng, búi tóc trên đầu rối tung, vùng vẫy gọi huynh trưởng.
Ngụy Phàm, tên cầm đầu nhóm nhị thế tổ vừa nhìn Ngô Duy An đang ngâm mình ở dưới ao, vừa nói: “Không ngờ đấy, tình cảm hai huynh đệ Ngô gia các người cũng khá khăng khít. Đáng tiếng, ngươi nói xem ngươi không hẳn hoi tử tế mà làm Ngô gia đại công tử, cứ nhất thiết phải chọc vào Kỷ tam cô nương làm gì. Kỷ tam cô nương là ai? Là người là Ngô gia các người có thể dây vào được sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu đã như vậy, Kỷ Vân Tịch cũng không quan tâm cái gì nữa, cho người thường xuyên chú ý tới tình hình trong kinh thành.
Kết quả là người ta tìm đến cửa xin viện trợ rồi.
Vậy thì nàng phải tới đó một chuyến, giả vờ thể hiện tình cảm, thật thú vị.
Kỷ Vân Tịch gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay.”
Nàng nói là nói như vậy, nhưng cũng không ra lệnh cho các nha hoàn đi ngay lập tức.
Hơn nữa còn dặn dò các quản sự ở gần đó về một số hạng mục công việc cần chú ý.
Tuyết Trúc đứng đợi một lúc, ậm ừ noi: “Tam cô nương, người tới đó cần chút thời gian. Tam cô nương người có thể nhanh lên một chút được không, ta e là muộn rồi, công tử sẽ mắng ta.”
“Không sao.” Kỷ Vân Tịch an ủi hắn ta: “Công tử nhà ngươi túc trí đa mưu, nhất định có thể chống đỡ được cho tới khi ta đến, ngươi cứ yên tâm đi. Hắn mắng ngươi, ngươi có thể tới Hầu phủ tìm ta. Ta thấy ngươi quét dọn rất được, chỗ của ta lúc nào cũng chào đón ngươi.”
Tuyết Trúc mắt sáng ngời: “!”
Tam cô nương khen hắn quét tước giỏi!
Kỷ Vân Tịch mỉm cười là thu ánh mắt lại, cũng không chần chờ, kết thúc công việc dang dở, lên xe ngựa và đi thẳng tới Quốc Tử Giám Tế Tửu Gia.
Nhưng quả đúng thật là tới muộn rồi.
Khi Kỷ Vân Tịch tìm thấy Ngô Duy An.
Hắn đã ngâm mình trong ao giữa ngày đông lạnh buốt rồi.
Phủ đệ của Quốc Tử Giám Tế Tửu Gia không nhỏ, tiệc rượu được tốt chứng ở sảnh chính.
Còn cái ao này là trong viện bên hoang vu hẻo lánh, nơi ở dành cho người hầu.
Khách tham gia tiệc không thể tự mình tới đó được.
Kỷ Vân Tịch luôn là tiêu điểm trong mắt của các thiếu gia, tiểu thư.
Nàng vừa tới một cái liền lao thẳng tới viện bên, mọi người tò mò, lúc này tất cả mọi người đều đi theo tới đó.
Chỉ thấy mấy nhị thế tổ thường làm chuyện xấu đang đứng trên bờ ao.
Ở bên cạnh bọn họ, Ngô nhị bị người hầu của bọn họ ngăn cản, không cho đi tới.
Ngô nhị vô cùng lo lắng, búi tóc trên đầu rối tung, vùng vẫy gọi huynh trưởng.
Ngụy Phàm, tên cầm đầu nhóm nhị thế tổ vừa nhìn Ngô Duy An đang ngâm mình ở dưới ao, vừa nói: “Không ngờ đấy, tình cảm hai huynh đệ Ngô gia các người cũng khá khăng khít. Đáng tiếng, ngươi nói xem ngươi không hẳn hoi tử tế mà làm Ngô gia đại công tử, cứ nhất thiết phải chọc vào Kỷ tam cô nương làm gì. Kỷ tam cô nương là ai? Là người là Ngô gia các người có thể dây vào được sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.