[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 22
An Bích Liên
03/08/2023
Phong thuỷ
là cái gì, Diệp Kiều không hiểu, nhưng mà nàng nhìn ra được, những người này
không chuẩn bị để tiệm rượu Kỳ gia thuận lợi khai trương.
Tuy rằng bọn họ không có nhiều người tới lắm, nhìn cũng không cầm hung khí gì, nhưng mà dáng vẻ vô kia nói rõ chính là tới phá đám.
Lúc này Tống quản sự đang định đi vào dặn dò một tiếng, thừa dịp giờ lành chưa tới, tìm cơ hội lấy lòng thiếu nãi nãi chủ nhân một chút trước, ai biết bên ngoài vậy mà náo loạn như vậy, buộc ông ở bên ngoài không thể rời đi.
Mày nhăn lại, trong mắt Đổng thị hiện lên một chút chán ghét, thấp giọng nói: “Kiều Nương, sợ rằng những người này không thể dùng tiền tống cổ.”
Bình thường chuyện vui cửa hàng khai trương như vậy sẽ đưa tới một ít người nhàn tản.
Đám ăn mày sẽ cầm gậy gộc xướng cát tường ca đòi tiền mừng, du côn sẽ tìm cớ đây tìm việc lấy chút bạc.
Thương gia bình thường lấy chút bạc tống cổ bọn họ, tiêu tiền tránh hoạ, nhưng mà loại vừa mở đầu đã tự báo gia môn này hơn nửa không thể dễ dàng bỏ qua.
Báo quan là việc nhỏ, nhóm sai dịch phần lớn sẽ không coi là chuyện gì.
Mặc kệ, thì nhiễu giờ lành là việc nhỏ, nếu hỏng thanh danh thì phiền toái.
Diệp Kiều chớp chớp mắt, tiểu nhân sâm mới vừa thành nhân không lâu, không hiểu với những việc này, nhưng ở trong thế giới của nàng thiện ác rõ ràng.
Tướng công chính là người tốt, thì những người này chính là người xấu, ngay cả yêu tinh cũng không thích người xấu.
Trên mặt đương nhiên có cùng chung kẻ địch, Diệp Kiều đi theo Đổng thị nói câu: “Những người này thật hư.”
Đổng thị theo đó gật đầu, nhưng mà trên mặt có chút lo lắng, sợ Tống quản sự xử trí không tốt sẽ làm loạn ra chuyện gì đó.
Mà ở khi hai người vừa dứt lời, Diệp Kiều đã nhìn thấy dưới lầu Tống quản sự đi lên đón.
Trên mặt Tống quản sự mang theo ý cười, tuổi tác ông lớn, tuy rằng làm người khôn khéo, có khuôn mặt hòa khí hiền từ, lúc này cười rộ lên thì càng thêm từ ái chút: “Vài vị, hòa khí sinh tài, tiểu điếm còn chưa khai trương đâu, nhưng mà cũng may rượu ngon không ít, nếu các vị có việc thì đi vào nói chuyện được không?”
Câu nói này nói đến mức giọt nước không lọt, m im bặt không nhắc tới chưởng quầy Tôn gia gì đó, Tống quản sự dường như không nghe thấy.
Vài người này đương nhiên không vui, nếu đi vào nói còn gây chuyện như thế nào?
Nếu không gây chuyện, người phái bọn họ tới sao cho bọn hắn tiền thưởng được.
Đây vốn là việc của bọn hắn, đám du côn này như cưỡi xe đi đường quen, đương nhiên cũng không chuẩn bị cho Tống quản sự cái mặt mũi này.
Kẻ dẫn đầu mấy người này muốn nói gì đó, nhìn thấy Tống quản sự đã cười tủm tỉm tiếp đón bảo tiểu nhị qua, hoàn toàn chưa cho bọn họ cơ hội phản ứng, hai tiểu nhị đã kéo lấy một người bọn họ.
Bên ngoài nhìn như đón bọn họ đi vào, nhưng mà một người thầm che miệng một người thầm véo tay, sạch sẽ lưu loát kéo đi vào.
Bởi vì hiện tại chưa tới giờ lành, là lúc ăn cơm, bá tánh vây xem cũng không nhiều, đứng ở trên đường cũng chỉ thấy được bóng dáng, ngoại trừ mở đầu nghe được tiếng kêu gì đó thì sau đấy thấy không rõ, đương nhiên cũng không biết cuối cùng thì mấy du côn này tự mình vui vẻ đi vào hay là bị kéo đi vào.
Nhưng mà Diệp Kiều ở lầu hai nhìn rõ rành mạch, trong mắt có chút kinh ngạc.
Đổng thị càng là “Ơ” một tiếng, trong miệng nói: “Trước kia chỉ cảm thấy Tống quản sự làm người hiền lành khôn khéo, không nghĩ tới hiện tại xuống tay cũng quyết đoán như vậy.”
Đặc biệt là mấy tiểu nhị này nhìn trông giống người biết võ, động tác thành thạo lưu loát, không hề có chút sai lầm nào, như sớm có chuẩn bị.
Mà sau khi bọn họ đưa mấy kẻ gây chuyện này tiến vào, thì không có khách sáo như ở bên ngoài.
Tuy nói không đánh không mắng, nhưng lại dùng dây thừng trói cả đám, trói thật chặt, cảm nhận kia chắc cũng sẽ không dễ chịu.
Diệp Kiều nhìn thấy mới mẻ, đứng dậy đi xuống lâu, Đổng thị và Lưu bà tử cũng vội vàng đuổi kịp.
Tống quản sự chỉ lạnh mặt nói với kẻ dẫn đầu kia: “Nói, tên là gì.”
Người nọ không nói, Tống quản sự giơ tay tát một cái.
‘Bốp’ một tiếng, đánh vừa nặng vừa tàn nhẫn, gần như trong khoảnh khắc khiến cho người nọ sưng lên nửa khuôn mặt, Tống quản sự mặt không đổi sắc, Diệp Kiều cực kỳ muốn khen Tống quản sự một câu gừng càng già càng cay.
Nghĩ đến đây, tiểu nhân sâm khen mình một câu, dùng được một thành ngữ rồi.
Kẻ dẫn đầu nhìn ra lão quản sự này là một nhân vật tàn nhẫn, thấy Tống quản sự giơ tay muốn đánh mặt bên kia của hắn, làm gì còn dám chống, lập tức gào nói: “Vương Ngũ, ta tên Vương Ngũ!”
Tống quản sự gật đầu, buông tay xuống, chậm rì rì hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Vương Ngũ ô nông một tiếng, nói: “Tôn chưởng quầy.”
Tống quản sự vừa nghe lại tát một cái đánh đối xứng cho hắn.
Vương Ngũ ăn cái đánh này nhưng cũng chống chết không nói, Tống quản sự chau mày.
Lúc này, Tống quản sự nhìn thấy Diệp Kiều đi xuống, vội vàng thu hồi dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi, thay bằng gương mặt đầy ý cười bình thường: “Nhị thiếu nãi nãi, ngài đi lên nghỉ ngơi, chuyện nơi này giao cho ta là được.”
Diệp Kiều nhìn nhìn, hỏi: “Bắt bọn họ tiến vào làm cái gì?”
Tống quản sự trả lời: “Đây là nhị thiếu gia căn dặn, hắn nói khả năng hôm nay có người tới gây chuyện, bảo người cửa hàng chuẩn bị. Nếu xảy ra chuyện gì thì bắt vào trước, mọi chuyện không thể chậm trễ cửa hàng khai trương.”
Diệp Kiều nghe thấy là Kỳ Quân căn dặn thì không hề hỏi nữa, mà chuyển đôi mắt nhìn về phía mấy người gây chuyện kia, Tống quản sự cũng nhìn qua.
Tuy rằng đã trói lại, nhưng mà để bọn họ chống đối giả ngu cũng không phải chuyện tốt.
Tống quản sự nhíu mày, thật ra đánh mấy cái tát thì sẽ đay, sau khi hết sưng cũng không có dấu vết, nhưng mà không thể thật sự đánh chết bọn họ, nếu không hơn nửa sẽ bị ăn vạ.
Hiện tại đi tìm Kỳ Quân hỏi chủ ý thì thời gian không kịp, Kỳ Quân nói toàn quyền cho ông xử lý, Tống quản sự không biết xử lý mấy cái này lắm, theo bản năng nói với thiếu nãi nãi Diệp Kiều: “Nhị thiếu nãi nãi, người thấy chuyện này...”
Diệp Kiều chưa từng trải qua loại chuyện này, những người này là người xấu, nhưng bình thường con người xử lý người xấu như thế nào Diệp Kiều không biết, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết làm sao bây giờ, đôi mắt lập tức nhìn về phía Lưu bà tử và Đổng thị.
Lưu bà tử tuổi tác lớn, hơn nữa dù sao vẫn luôn ở bên trong hậu trạch, là hầu hạ người, nên đương nhiên không có chủ ý đối với những việc này.
Ngược là Đổng thị, tính tình nàng vốn lanh lẹ, lời nói ra cũng vô cùng trực tiếp: “Không nói Kỳ gia sẽ không sợ mấy du côn các ngươi, chỉ cần là các ngươi đây gây chuyện, cho dù hiện tại đánh gãy chân ném đi trong nha môn cũng sẽ không có người nghe các ngươi kêu oan!”
Tống quản sự thầm cười trong lòng, nghĩ nha đầu nhà Đổng Đại này vẫn còn trẻ tuổi, mạng người sao có thể nói đánh gãy chân là có thể đánh gãy chân?
Tống quản sự trong lòng cười thầm, nghĩ nha đầu Đổng đại gia này vẫn còn trẻ, người này sao lại nói đánh gãy chân thì lập tức gãy chân chứ?
Nhưng tiểu nhân sâm không hiểu những thứ này, nghe Đổng thị nói xong, trong lòng nàng lẩm bẩm con người đối đãi với người xấu thật tàn nhẫn, trong miệng rất tùy ý nói một câu: “Được, đánh đi.”
Tống quản sự: ... Đổng thị:... Vương Ngũ vừa nghe lập tức bị dọa sợ, hắn ta vốn là muốn tới đây gây chuyện quấy phá để lấy một chút thưởng tiền, kết quả lại đụng phải một người cứng rắn!
Bị đánh gãy chân sao?
Cái giá phải trả cũng quá đắt rồi!
Hắn ta vừa mới nghĩ có thể giao chuyện này cho một tiểu phụ nhân xinh đẹp thì phần lớn là sẽ được thả ra, ai biết vị này thế mà lại còn tàn nhẫn hơn so với nam nhân!
Đạo lý gì đây!
Vương Ngũ vội vàng gào thét muốn nhận tội, quản gia Tống nhìn hắn ta chướng mắt, lại sợ tiếng hét to quấy nhiễu dân chúng bên ngoài, phất phất tay sai người bịt miệng bọn họ lại rồi mang ra phía sau hỏi kỹ.
Lúc nhìn về phía Diệp Kiều, không hiểu sao quản gia Tống lại cung kính thêm một chút: “Nhị thiếu phu nhân, ngài xem chuyện này có cần nói cho nhị thiếu gia trước không?”
Diệp Kiều là người mọi chuyện đều muốn hỏi tướng công, chuyện này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên không đợi nàng nói chuyện, lại nghe quản gia Tống nói: “Haiz, chỉ là đoạn đường này qua lại xa xôi, mấy người kia cũng không thể nhốt quá lâu, để lại đây thì sẽ xảy ra chuyện, nếu cứ khai trương như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền toái.”
Kỳ Quân để cho ông ta tự mình xử lý, quản gia Tống cũng có vài ý tưởng nhưng đều bị chính ông ta phủ nhận.
Diệp Kiều hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Đưa về cho Tôn gia gì đó thì sao?”
Nàng cũng chỉ là thuận miệng nói, cảm thấy đến từ đâu thì nên trở về chỗ đó, không cần ở đây nghe bọn họ kêu la cũng cảm thấy phiền.
Những lời này làm cho quản gia Tống bừng tỉnh.
Mấy người này mang cờ hiệu của Tôn gia đến gây chuyện, nhưng trên thực tế người sáng suốt đều nhìn ra được bọn họ không phải là do Tôn gia phái tới, dù sao cũng không có ai đến gây chuyện còn muốn dán tên tuổi của mình lên trán, sợ người ta không nhận ra.
Cho dù rốt cuộc bọn họ là do ai phái tới thì cuối cùng là Kỳ gia khó xử lý.
Đưa tới nha môn thì phần lớn cũng chỉ là đánh mấy gậy rồi sẽ được thả ra lại ảnh hưởng đến bảng hiệu nhà mình.
Chi bằng ném cho Tôn gia, để cho bọn họ tự mình đi hỏi rốt cuộc là ai lấy cờ hiệu của bọn họ đi gây chuyện ở bên ngoài.
Đến lúc đó tất nhiên Tôn gia có cách giày vò mấy tên này cùng người đứng sau, như vậy cũng không có liên quan gì đến nhà mình.
Cao, thật sự là cao tay, kẻ chủ mưu gây ra tai họa này thực sự rất biết dùng người!
Vẻ mặt quản gia Tống cảm thán, lập tức chắp tay với Diệp Kiều, từ đáy lòng chân thành nói: “Nhị thiếu phu nhân cơ trí, thật sự là người thường không thể nghĩ được.”
Diệp Kiều thuận miệng nói vẻ mặt khó hiểu nhìn ông ta, mãi cho đến khi quản gia Tống rời khỏi nàng cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu nhân sâm đơn thuần không biết có một loại năng lực khiến người khác cảm thấy mình lợi hại.
Mà đây chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ trong buổi khai trương cửa hàng, người bên ngoài vốn không chú ý tới có vài người bị đưa vào rồi mang đi, tất cả còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Quản gia Tống trói những người này lại rồi sai người đưa sang cho ông chủ Tôn của tiền trang, còn ông ta thì ra cửa giống như không có việc gì xảy ra, chờ đến giờ lành đốt pháo, cầu đại cát đại lợi.
Rượu Ngọc Dịch của quán rượu Kỳ gia đã nổi danh, rất nhiều người đến góp vui, đội múa rồng múa lân mời tới làm cho tất cả đều vô cùng náo nhiệt, tất nhiên không ai nhớ rõ vừa rồi có người tới đây gây chuyện.
Diệp Kiều thì ngồi trước cửa sổ lầu hai bịt tai lại để ngăn tiếng pháo nổ, ánh mắt cười đến híp lại.
Đổng thị cũng bịt tai, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Diệp Kiều liền cảm thấy lời vừa rồi nói đánh gãy chân kia phần lớn là Diệp Kiều hù dọa những người đó.
Thiếu phu nhân nhà mình rõ ràng là hiền lành nhất, Đổng thị nghĩ tới đây, trên mặt cũng mang theo nụ cười, tiến lại gần lớn tiếng nói: “Kiều Nương, người thích xem múa lân sao?”
Diệp Kiều cũng lớn tiếng trả lời nàng ấy: “Chỉ cần là tướng công mời tới thì ta đều thích!”
Lời này nói rất to nhưng Diệp Kiều không hề do dự.
Chỉ cần là tướng công thì nàng đều sẽ thích, bởi vì nàng biết, chỉ cần là nàng thì tướng công cũng thích.
Đổng thị nghe xong cười không ngừng, trong mắt lại có sự hâm mộ.
Làm phu thê mà được như Kỳ Quân và Diệp Kiều như vậy thì không muốn hâm mộ cũng khó.
Tuy nhiên nàng ấy cũng không phải lần đầu tiên bị hai phu thê đông gia thể hiện ra mặt, nhiều lần cảm thấy hâm mộ cũng đã quen, rất nhanh Đổng thị lại bị màn múa lân náo nhiệt bên ngoài kéo đi tầm mắt.
Đợi đến khi náo nhiệt qua đi, Diệp Kiều cũng không muốn ngây ngốc ở đây.
Dù sao nơi này càng ngày càng đông người, quản gia Tống cũng có chuyện riêng phải làm, Diệp Kiều cũng muốn sớm đến tiệm thuốc xem một chút, vị vậy nàng qua chào hỏi quản gia Tống rồi chuẩn bị rời đi.
Khi nàng đi ra ngoài, nàng đã dùng giấy và bút trên bàn để viết vài chữ.
Đổng thị biết chữ, thấy nàng viết chữ “Tôn” tròn vo, thấy hơi kỳ lạ hỏi: “Kiều Nương, người viết cái này làm gì?”
Diệp Kiều gấp giấy lại rồi bỏ vào trong ngực, nghiêm túc trả lời: “Trở về cho tướng công xem, cáo trạng.”
Đổng thị nghe được lập tức cười rộ lên, nghĩ cáo trạng mà cũng có thể hợp tình hợp lý như vậy có lẽ cũng chỉ có một vị nhị thiếu phu nhân.
Tuy nhiên lúc ra khỏi cửa Diệp Kiều lại không phát hiện ở góc đường có hai người đang nhìn chằm chằm nàng. Diệp Bảo lại lần nữa bị phu tử đuổi về nhà, lý do là nhân lúc phu tử ngủ đã cắt râu phu tử.
Phu tử rống lên không muốn dạy cậu ta nữa, nhưng Diệp Bảo không hề lo lắng, dù sao cậu ta cũng không thích đọc sách viết chữ, không đi ngược lại là đúng ý của cậu ta.
Thằng nhóc kia tuổi còn nhỏ nên rất nhiên không biết việc học này là Diệp nhị tẩu tốn tiền nhét tới, cậu ta không thích chính là không thích, hoàn toàn không có ý che giấu. Diệp nhị tẩu thì vô cùng tức giận kéo Diệp Bảo về nhà.
Bởi vì học đường nàng ta tìm ở ngay trong trấn, lúc trở về tình cờ đụng phải cửa hàng rượu Kỳ gia khai trương.
Diệp Bảo ầm ĩ muốn xem náo nhiệt, Diệp nhị tẩu không lay chuyển được cậu ta, nàng ta nghĩ náo nhiệt cũng là do người ta dùng tiền mời tới, không xem cũng lãng phí nên đã dẫn cậu ta đi xem.
Nhưng khi xem xong náo nhiệt bọn họ định rời đi, Diệp Bảo tinh mắt liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Kiều đang lên xe ngựa, cậu ta giơ tay chỉ vào đó nói: “Mẫu thân, mau nhìn đi, là cô cô!”
Kéo vài cái, lại không nghe được Diệp nhị tẩu đáp lại. Diệp Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp nhị tẩu đang nhìn chằm chằm Diệp Kiều, tay cũng càng nắm càng chặt.
Bởi vì dùng sức quá mức Diệp Bảo kêu đau nhưng Diệp nhị tẩu cũng không nghe được.
Mãi cho đến khi Diệp Bảo cói gắng rút tay ra, Diệp nhị tẩu mới xem như phục hồi tinh thần.
Nàng ta cắn chặt răng, dùng sức nhìn về phía trước, nhưng nàng ta không biết chữ, chỉ có thể quay đầu đi hỏi người bán hàng rong đang bày hàng ở bên cạnh: “Đây là nhà ai đang tổ chức hỉ sự sao?”
Người bán hàng rong quanh năm bày sạp trong trấn tất nhiên là biết: “Nơi này là của Kỳ gia, chính là cửa hàng rượu Ngọc Dịch của Kỳ gia mới khai trương, nhìn hoàn cảnh này thật sự là làm ăn phát đạt.”
Thế nhưng Diệp nhị tẩu chỉ nghe được nửa câu đầu phía sau đã không nghe thấy gì nữa.
Trong lòng nàng ta vô cùng căm phẫn, thì ra thật sự Diệp Kiều đang sống một cuộc sống tốt đẹp...
Không hiểu sao, trái tim nàng ta lại bị nghẹn đến đau nhói.
Tuy rằng bọn họ không có nhiều người tới lắm, nhìn cũng không cầm hung khí gì, nhưng mà dáng vẻ vô kia nói rõ chính là tới phá đám.
Lúc này Tống quản sự đang định đi vào dặn dò một tiếng, thừa dịp giờ lành chưa tới, tìm cơ hội lấy lòng thiếu nãi nãi chủ nhân một chút trước, ai biết bên ngoài vậy mà náo loạn như vậy, buộc ông ở bên ngoài không thể rời đi.
Mày nhăn lại, trong mắt Đổng thị hiện lên một chút chán ghét, thấp giọng nói: “Kiều Nương, sợ rằng những người này không thể dùng tiền tống cổ.”
Bình thường chuyện vui cửa hàng khai trương như vậy sẽ đưa tới một ít người nhàn tản.
Đám ăn mày sẽ cầm gậy gộc xướng cát tường ca đòi tiền mừng, du côn sẽ tìm cớ đây tìm việc lấy chút bạc.
Thương gia bình thường lấy chút bạc tống cổ bọn họ, tiêu tiền tránh hoạ, nhưng mà loại vừa mở đầu đã tự báo gia môn này hơn nửa không thể dễ dàng bỏ qua.
Báo quan là việc nhỏ, nhóm sai dịch phần lớn sẽ không coi là chuyện gì.
Mặc kệ, thì nhiễu giờ lành là việc nhỏ, nếu hỏng thanh danh thì phiền toái.
Diệp Kiều chớp chớp mắt, tiểu nhân sâm mới vừa thành nhân không lâu, không hiểu với những việc này, nhưng ở trong thế giới của nàng thiện ác rõ ràng.
Tướng công chính là người tốt, thì những người này chính là người xấu, ngay cả yêu tinh cũng không thích người xấu.
Trên mặt đương nhiên có cùng chung kẻ địch, Diệp Kiều đi theo Đổng thị nói câu: “Những người này thật hư.”
Đổng thị theo đó gật đầu, nhưng mà trên mặt có chút lo lắng, sợ Tống quản sự xử trí không tốt sẽ làm loạn ra chuyện gì đó.
Mà ở khi hai người vừa dứt lời, Diệp Kiều đã nhìn thấy dưới lầu Tống quản sự đi lên đón.
Trên mặt Tống quản sự mang theo ý cười, tuổi tác ông lớn, tuy rằng làm người khôn khéo, có khuôn mặt hòa khí hiền từ, lúc này cười rộ lên thì càng thêm từ ái chút: “Vài vị, hòa khí sinh tài, tiểu điếm còn chưa khai trương đâu, nhưng mà cũng may rượu ngon không ít, nếu các vị có việc thì đi vào nói chuyện được không?”
Câu nói này nói đến mức giọt nước không lọt, m im bặt không nhắc tới chưởng quầy Tôn gia gì đó, Tống quản sự dường như không nghe thấy.
Vài người này đương nhiên không vui, nếu đi vào nói còn gây chuyện như thế nào?
Nếu không gây chuyện, người phái bọn họ tới sao cho bọn hắn tiền thưởng được.
Đây vốn là việc của bọn hắn, đám du côn này như cưỡi xe đi đường quen, đương nhiên cũng không chuẩn bị cho Tống quản sự cái mặt mũi này.
Kẻ dẫn đầu mấy người này muốn nói gì đó, nhìn thấy Tống quản sự đã cười tủm tỉm tiếp đón bảo tiểu nhị qua, hoàn toàn chưa cho bọn họ cơ hội phản ứng, hai tiểu nhị đã kéo lấy một người bọn họ.
Bên ngoài nhìn như đón bọn họ đi vào, nhưng mà một người thầm che miệng một người thầm véo tay, sạch sẽ lưu loát kéo đi vào.
Bởi vì hiện tại chưa tới giờ lành, là lúc ăn cơm, bá tánh vây xem cũng không nhiều, đứng ở trên đường cũng chỉ thấy được bóng dáng, ngoại trừ mở đầu nghe được tiếng kêu gì đó thì sau đấy thấy không rõ, đương nhiên cũng không biết cuối cùng thì mấy du côn này tự mình vui vẻ đi vào hay là bị kéo đi vào.
Nhưng mà Diệp Kiều ở lầu hai nhìn rõ rành mạch, trong mắt có chút kinh ngạc.
Đổng thị càng là “Ơ” một tiếng, trong miệng nói: “Trước kia chỉ cảm thấy Tống quản sự làm người hiền lành khôn khéo, không nghĩ tới hiện tại xuống tay cũng quyết đoán như vậy.”
Đặc biệt là mấy tiểu nhị này nhìn trông giống người biết võ, động tác thành thạo lưu loát, không hề có chút sai lầm nào, như sớm có chuẩn bị.
Mà sau khi bọn họ đưa mấy kẻ gây chuyện này tiến vào, thì không có khách sáo như ở bên ngoài.
Tuy nói không đánh không mắng, nhưng lại dùng dây thừng trói cả đám, trói thật chặt, cảm nhận kia chắc cũng sẽ không dễ chịu.
Diệp Kiều nhìn thấy mới mẻ, đứng dậy đi xuống lâu, Đổng thị và Lưu bà tử cũng vội vàng đuổi kịp.
Tống quản sự chỉ lạnh mặt nói với kẻ dẫn đầu kia: “Nói, tên là gì.”
Người nọ không nói, Tống quản sự giơ tay tát một cái.
‘Bốp’ một tiếng, đánh vừa nặng vừa tàn nhẫn, gần như trong khoảnh khắc khiến cho người nọ sưng lên nửa khuôn mặt, Tống quản sự mặt không đổi sắc, Diệp Kiều cực kỳ muốn khen Tống quản sự một câu gừng càng già càng cay.
Nghĩ đến đây, tiểu nhân sâm khen mình một câu, dùng được một thành ngữ rồi.
Kẻ dẫn đầu nhìn ra lão quản sự này là một nhân vật tàn nhẫn, thấy Tống quản sự giơ tay muốn đánh mặt bên kia của hắn, làm gì còn dám chống, lập tức gào nói: “Vương Ngũ, ta tên Vương Ngũ!”
Tống quản sự gật đầu, buông tay xuống, chậm rì rì hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Vương Ngũ ô nông một tiếng, nói: “Tôn chưởng quầy.”
Tống quản sự vừa nghe lại tát một cái đánh đối xứng cho hắn.
Vương Ngũ ăn cái đánh này nhưng cũng chống chết không nói, Tống quản sự chau mày.
Lúc này, Tống quản sự nhìn thấy Diệp Kiều đi xuống, vội vàng thu hồi dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi, thay bằng gương mặt đầy ý cười bình thường: “Nhị thiếu nãi nãi, ngài đi lên nghỉ ngơi, chuyện nơi này giao cho ta là được.”
Diệp Kiều nhìn nhìn, hỏi: “Bắt bọn họ tiến vào làm cái gì?”
Tống quản sự trả lời: “Đây là nhị thiếu gia căn dặn, hắn nói khả năng hôm nay có người tới gây chuyện, bảo người cửa hàng chuẩn bị. Nếu xảy ra chuyện gì thì bắt vào trước, mọi chuyện không thể chậm trễ cửa hàng khai trương.”
Diệp Kiều nghe thấy là Kỳ Quân căn dặn thì không hề hỏi nữa, mà chuyển đôi mắt nhìn về phía mấy người gây chuyện kia, Tống quản sự cũng nhìn qua.
Tuy rằng đã trói lại, nhưng mà để bọn họ chống đối giả ngu cũng không phải chuyện tốt.
Tống quản sự nhíu mày, thật ra đánh mấy cái tát thì sẽ đay, sau khi hết sưng cũng không có dấu vết, nhưng mà không thể thật sự đánh chết bọn họ, nếu không hơn nửa sẽ bị ăn vạ.
Hiện tại đi tìm Kỳ Quân hỏi chủ ý thì thời gian không kịp, Kỳ Quân nói toàn quyền cho ông xử lý, Tống quản sự không biết xử lý mấy cái này lắm, theo bản năng nói với thiếu nãi nãi Diệp Kiều: “Nhị thiếu nãi nãi, người thấy chuyện này...”
Diệp Kiều chưa từng trải qua loại chuyện này, những người này là người xấu, nhưng bình thường con người xử lý người xấu như thế nào Diệp Kiều không biết, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết làm sao bây giờ, đôi mắt lập tức nhìn về phía Lưu bà tử và Đổng thị.
Lưu bà tử tuổi tác lớn, hơn nữa dù sao vẫn luôn ở bên trong hậu trạch, là hầu hạ người, nên đương nhiên không có chủ ý đối với những việc này.
Ngược là Đổng thị, tính tình nàng vốn lanh lẹ, lời nói ra cũng vô cùng trực tiếp: “Không nói Kỳ gia sẽ không sợ mấy du côn các ngươi, chỉ cần là các ngươi đây gây chuyện, cho dù hiện tại đánh gãy chân ném đi trong nha môn cũng sẽ không có người nghe các ngươi kêu oan!”
Tống quản sự thầm cười trong lòng, nghĩ nha đầu nhà Đổng Đại này vẫn còn trẻ tuổi, mạng người sao có thể nói đánh gãy chân là có thể đánh gãy chân?
Tống quản sự trong lòng cười thầm, nghĩ nha đầu Đổng đại gia này vẫn còn trẻ, người này sao lại nói đánh gãy chân thì lập tức gãy chân chứ?
Nhưng tiểu nhân sâm không hiểu những thứ này, nghe Đổng thị nói xong, trong lòng nàng lẩm bẩm con người đối đãi với người xấu thật tàn nhẫn, trong miệng rất tùy ý nói một câu: “Được, đánh đi.”
Tống quản sự: ... Đổng thị:... Vương Ngũ vừa nghe lập tức bị dọa sợ, hắn ta vốn là muốn tới đây gây chuyện quấy phá để lấy một chút thưởng tiền, kết quả lại đụng phải một người cứng rắn!
Bị đánh gãy chân sao?
Cái giá phải trả cũng quá đắt rồi!
Hắn ta vừa mới nghĩ có thể giao chuyện này cho một tiểu phụ nhân xinh đẹp thì phần lớn là sẽ được thả ra, ai biết vị này thế mà lại còn tàn nhẫn hơn so với nam nhân!
Đạo lý gì đây!
Vương Ngũ vội vàng gào thét muốn nhận tội, quản gia Tống nhìn hắn ta chướng mắt, lại sợ tiếng hét to quấy nhiễu dân chúng bên ngoài, phất phất tay sai người bịt miệng bọn họ lại rồi mang ra phía sau hỏi kỹ.
Lúc nhìn về phía Diệp Kiều, không hiểu sao quản gia Tống lại cung kính thêm một chút: “Nhị thiếu phu nhân, ngài xem chuyện này có cần nói cho nhị thiếu gia trước không?”
Diệp Kiều là người mọi chuyện đều muốn hỏi tướng công, chuyện này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên không đợi nàng nói chuyện, lại nghe quản gia Tống nói: “Haiz, chỉ là đoạn đường này qua lại xa xôi, mấy người kia cũng không thể nhốt quá lâu, để lại đây thì sẽ xảy ra chuyện, nếu cứ khai trương như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền toái.”
Kỳ Quân để cho ông ta tự mình xử lý, quản gia Tống cũng có vài ý tưởng nhưng đều bị chính ông ta phủ nhận.
Diệp Kiều hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Đưa về cho Tôn gia gì đó thì sao?”
Nàng cũng chỉ là thuận miệng nói, cảm thấy đến từ đâu thì nên trở về chỗ đó, không cần ở đây nghe bọn họ kêu la cũng cảm thấy phiền.
Những lời này làm cho quản gia Tống bừng tỉnh.
Mấy người này mang cờ hiệu của Tôn gia đến gây chuyện, nhưng trên thực tế người sáng suốt đều nhìn ra được bọn họ không phải là do Tôn gia phái tới, dù sao cũng không có ai đến gây chuyện còn muốn dán tên tuổi của mình lên trán, sợ người ta không nhận ra.
Cho dù rốt cuộc bọn họ là do ai phái tới thì cuối cùng là Kỳ gia khó xử lý.
Đưa tới nha môn thì phần lớn cũng chỉ là đánh mấy gậy rồi sẽ được thả ra lại ảnh hưởng đến bảng hiệu nhà mình.
Chi bằng ném cho Tôn gia, để cho bọn họ tự mình đi hỏi rốt cuộc là ai lấy cờ hiệu của bọn họ đi gây chuyện ở bên ngoài.
Đến lúc đó tất nhiên Tôn gia có cách giày vò mấy tên này cùng người đứng sau, như vậy cũng không có liên quan gì đến nhà mình.
Cao, thật sự là cao tay, kẻ chủ mưu gây ra tai họa này thực sự rất biết dùng người!
Vẻ mặt quản gia Tống cảm thán, lập tức chắp tay với Diệp Kiều, từ đáy lòng chân thành nói: “Nhị thiếu phu nhân cơ trí, thật sự là người thường không thể nghĩ được.”
Diệp Kiều thuận miệng nói vẻ mặt khó hiểu nhìn ông ta, mãi cho đến khi quản gia Tống rời khỏi nàng cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu nhân sâm đơn thuần không biết có một loại năng lực khiến người khác cảm thấy mình lợi hại.
Mà đây chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ trong buổi khai trương cửa hàng, người bên ngoài vốn không chú ý tới có vài người bị đưa vào rồi mang đi, tất cả còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Quản gia Tống trói những người này lại rồi sai người đưa sang cho ông chủ Tôn của tiền trang, còn ông ta thì ra cửa giống như không có việc gì xảy ra, chờ đến giờ lành đốt pháo, cầu đại cát đại lợi.
Rượu Ngọc Dịch của quán rượu Kỳ gia đã nổi danh, rất nhiều người đến góp vui, đội múa rồng múa lân mời tới làm cho tất cả đều vô cùng náo nhiệt, tất nhiên không ai nhớ rõ vừa rồi có người tới đây gây chuyện.
Diệp Kiều thì ngồi trước cửa sổ lầu hai bịt tai lại để ngăn tiếng pháo nổ, ánh mắt cười đến híp lại.
Đổng thị cũng bịt tai, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Diệp Kiều liền cảm thấy lời vừa rồi nói đánh gãy chân kia phần lớn là Diệp Kiều hù dọa những người đó.
Thiếu phu nhân nhà mình rõ ràng là hiền lành nhất, Đổng thị nghĩ tới đây, trên mặt cũng mang theo nụ cười, tiến lại gần lớn tiếng nói: “Kiều Nương, người thích xem múa lân sao?”
Diệp Kiều cũng lớn tiếng trả lời nàng ấy: “Chỉ cần là tướng công mời tới thì ta đều thích!”
Lời này nói rất to nhưng Diệp Kiều không hề do dự.
Chỉ cần là tướng công thì nàng đều sẽ thích, bởi vì nàng biết, chỉ cần là nàng thì tướng công cũng thích.
Đổng thị nghe xong cười không ngừng, trong mắt lại có sự hâm mộ.
Làm phu thê mà được như Kỳ Quân và Diệp Kiều như vậy thì không muốn hâm mộ cũng khó.
Tuy nhiên nàng ấy cũng không phải lần đầu tiên bị hai phu thê đông gia thể hiện ra mặt, nhiều lần cảm thấy hâm mộ cũng đã quen, rất nhanh Đổng thị lại bị màn múa lân náo nhiệt bên ngoài kéo đi tầm mắt.
Đợi đến khi náo nhiệt qua đi, Diệp Kiều cũng không muốn ngây ngốc ở đây.
Dù sao nơi này càng ngày càng đông người, quản gia Tống cũng có chuyện riêng phải làm, Diệp Kiều cũng muốn sớm đến tiệm thuốc xem một chút, vị vậy nàng qua chào hỏi quản gia Tống rồi chuẩn bị rời đi.
Khi nàng đi ra ngoài, nàng đã dùng giấy và bút trên bàn để viết vài chữ.
Đổng thị biết chữ, thấy nàng viết chữ “Tôn” tròn vo, thấy hơi kỳ lạ hỏi: “Kiều Nương, người viết cái này làm gì?”
Diệp Kiều gấp giấy lại rồi bỏ vào trong ngực, nghiêm túc trả lời: “Trở về cho tướng công xem, cáo trạng.”
Đổng thị nghe được lập tức cười rộ lên, nghĩ cáo trạng mà cũng có thể hợp tình hợp lý như vậy có lẽ cũng chỉ có một vị nhị thiếu phu nhân.
Tuy nhiên lúc ra khỏi cửa Diệp Kiều lại không phát hiện ở góc đường có hai người đang nhìn chằm chằm nàng. Diệp Bảo lại lần nữa bị phu tử đuổi về nhà, lý do là nhân lúc phu tử ngủ đã cắt râu phu tử.
Phu tử rống lên không muốn dạy cậu ta nữa, nhưng Diệp Bảo không hề lo lắng, dù sao cậu ta cũng không thích đọc sách viết chữ, không đi ngược lại là đúng ý của cậu ta.
Thằng nhóc kia tuổi còn nhỏ nên rất nhiên không biết việc học này là Diệp nhị tẩu tốn tiền nhét tới, cậu ta không thích chính là không thích, hoàn toàn không có ý che giấu. Diệp nhị tẩu thì vô cùng tức giận kéo Diệp Bảo về nhà.
Bởi vì học đường nàng ta tìm ở ngay trong trấn, lúc trở về tình cờ đụng phải cửa hàng rượu Kỳ gia khai trương.
Diệp Bảo ầm ĩ muốn xem náo nhiệt, Diệp nhị tẩu không lay chuyển được cậu ta, nàng ta nghĩ náo nhiệt cũng là do người ta dùng tiền mời tới, không xem cũng lãng phí nên đã dẫn cậu ta đi xem.
Nhưng khi xem xong náo nhiệt bọn họ định rời đi, Diệp Bảo tinh mắt liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Kiều đang lên xe ngựa, cậu ta giơ tay chỉ vào đó nói: “Mẫu thân, mau nhìn đi, là cô cô!”
Kéo vài cái, lại không nghe được Diệp nhị tẩu đáp lại. Diệp Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp nhị tẩu đang nhìn chằm chằm Diệp Kiều, tay cũng càng nắm càng chặt.
Bởi vì dùng sức quá mức Diệp Bảo kêu đau nhưng Diệp nhị tẩu cũng không nghe được.
Mãi cho đến khi Diệp Bảo cói gắng rút tay ra, Diệp nhị tẩu mới xem như phục hồi tinh thần.
Nàng ta cắn chặt răng, dùng sức nhìn về phía trước, nhưng nàng ta không biết chữ, chỉ có thể quay đầu đi hỏi người bán hàng rong đang bày hàng ở bên cạnh: “Đây là nhà ai đang tổ chức hỉ sự sao?”
Người bán hàng rong quanh năm bày sạp trong trấn tất nhiên là biết: “Nơi này là của Kỳ gia, chính là cửa hàng rượu Ngọc Dịch của Kỳ gia mới khai trương, nhìn hoàn cảnh này thật sự là làm ăn phát đạt.”
Thế nhưng Diệp nhị tẩu chỉ nghe được nửa câu đầu phía sau đã không nghe thấy gì nữa.
Trong lòng nàng ta vô cùng căm phẫn, thì ra thật sự Diệp Kiều đang sống một cuộc sống tốt đẹp...
Không hiểu sao, trái tim nàng ta lại bị nghẹn đến đau nhói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.