[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 23
An Bích Liên
03/08/2023
Người bình
thường luôn ở dưới trạng thái sống cùng nhau, không nhìn ra hiện tại mình sống
tốt hay xấu.
Nhưng mà con người sợ nhất chữ so sánh.
Ai sống tốt hơn ai, ai sống kém hơn ai, thường vô cùng ảnh hưởng đến tâm trạng
Hiện giờ, cũng do chữ so sánh tác quái.
Diệp nhị tẩu thất hồn lạc phách, Diệp Bảo không nhìn ra sự khác thường của nàng ta.
Diệp Bảo tuổi còn nhỏ, hài tử choai choai chẳng hiểu cái gì cả, ngày thường tranh giành đồ ăn, hơn nửa là Diệp nhị tẩu nuông chiều quen, nếu nói hắn có tật xấu cũng không có quá nhiều.
Hắn không vui nhìn thấy Diệp Kiều đến nhà hắn đoạt ăn canh trứng với hắn, nhưng hiện tại ở trên phố thấy Diệp Kiều, một đứa bé như Diệp Bảo cũng biết đó là người từng sớm chiều ở chung với mình, nhìn Diệp Kiều ăn mặc đẹp, Diệp Bảo cũng cười vỗ tay: "Thẩm thẩm thật là đẹp mắt, đẹp giống như tiên nữ.”
Lời này không phải nói bậy, hôm nay Diệp Kiều đúng thật khác trước kia rất lớn.
Cho dù chỉ trang điểm nhàn nhạt, nhưng mà nàng vốn trông đoan chính, hơn nữa ở Kỳ gia ăn ngon ngủ tốt, vẻ mặt đã sớm không còn xanh xao vàng vọt như thời điểm mỗi ngày đói bụng ở Diệp gia, xiêm y cũng mới làm, vải dệt tươi sáng, cắt may vừa người. Những bộ áo choàng kia không phải nhà người bình thường ăn mặc nổi.
Lò sưởi tay trên tay khắc hoa, cái trâm cài trên đầu nạm ngọc, tuy rằng không coi là phú quý ép người, nhưng liếc mắt một cái đã biết là phu nhân nhà người giàu có.
Nhưng lời nói thật này không biết chọc phải chỗ đau nào của Diệp nhị tẩu, tức giận đến mức nàng ta hung hăng nhéo mông thịt của Diệp Bảo một cái.
Diệp Bảo đau đến mức trực tiếp khóc lên, hắn không biết mình nói sai cái gì rồi, vô cùng ấm ức, khóc cũng cực kỳ lớn tiếng.
Diệp nhị tẩu cảm thấy mất mặt, che miệng hắn lập tức rời đi, nhưng mà Diệp Bảo không chịu ngồi yên, khiến cho Diệp nhị tẩu bị ngã.
Tuy rằng không bị thương, nhưng mà xiêm y cả người bị ngã bẩn hết, chỗ khuỷu tay còn rách một lỗ, Diệp nhị tẩu tức đến mức lỗ tai kêu vang ong ong.
Quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Kiều giống như thiên tiên, Diệp nhị tẩu cảm thấy toàn thân giống như ngâm trong giấm, khó chịu không nói nên lời.
Diệp Bảo còn đang khóc, Diệp nhị tẩu vô tâm quở trách hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, đi xa chút, giống như ở lâu trong chốc lát là không chịu nổi.
Diệp Kiều không biết có người tới đi, chỉ lo lên xe bò, đến hiệu thuốc Đổng thị.
Qhu quân Đổng thị tên là Nghiêm Lệ, là chưởng quầy hiệu thuốc này, hôm nay vừa hay là ngày hắn đến dược viên nhập hàng, không ở trong tiệm, chỉ có một lang trung nhìn chằm chằm.
Vừa hay lang trung này chính là Lý lang trung bình thường vẫn xem bệnh cho Kỳ Quân, Diệp Kiều và Lý lang trung kiến lễ, rồi sau đó ở Đổng thị làm bạn đi phía sau xem dược liệu.
Bởi vì là hiệu thuốc, các loại dược liệu phân loại để rất tốt, trên một cái giá lớn có rất nhiều ngăn kéo lớn nhỏ không đồng nhất, trên mỗi cái ngăn kéo viết tên dược liệu, kéo ra chính là dược liệu tương ứng.
Diệp Kiều xem rất cẩn thận, khác với không chút để ý như khi ở tiệm rượu vừa rồi, lúc này Diệp Kiều vô cùng nghiêm túc.
Xem dược liệu, hỏi dược tính, hơn nữa mỗi loại hỏi vô cùng rõ ràng, có một số Đổng thị không đáp được, may mắn có Lý lang trung ở bên cạnh giúp đỡ mới xem như làm chủ nhân vừa lòng.
Chờ Diệp Kiều cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống trước bàn, Đổng thị thở dài một cái, vừa châm trà cho Diệp Kiều vừa nói: “Kiều Nương người thật thích dược liệu nhỉ, như vậy cũng tốt, về sau thời điểm không có việc gì thì có thể tới đi dạo, nếu có dược liệu hiếm lạ gì, chúng ta cũng có thể cùng xem.”
Diệp Kiều đồng ý, cái này cũng hợp tâm ý nàng, ý cười trên mặt vô cùng tươi đẹp.
Lúc này, có người bưng một chén dược đi lên cho Đổng thị, Đổng thị nhận lấy, thử độ ấm, cau mày lập tức đổ vào trong miệng.
Diệp Kiều nhìn nàng hỏi: “Xuân Lan, ngươi bị bệnh sao?”
Đổng thị đưa chén cho tiểu nhị, chờ sau khi hắn đi xuống Đổng thị mới nhẹ giọng nói: “Ta nói bệnh cũng không xem như bệnh, nhưng mà hai năm trước mang thai oa oa, ngã một cái không còn, đến bây giờ cũng chưa mang thai, lúc này mới mỗi ngày uống thuốc, nhưng mà uống khá nhiều thuốc này rồi, vẫn không có phúc có con cái.”
Lời này nói đơn giản, nhưng mà mỗi khi Đổng thị nhắc tới đều đau lòng, lúc này cũng khó nén sự cô đơn.
Diệp Kiều duỗi tay nhẹ nhàng cầm tay Đổng thị, hơi nhắm mắt lại, thấy Đổng thị thật sự đau long nhưng mà đáy này muốn bổ không phải chuyện một sớm một chiều, Đổng thị
Lời này nói thì đơn giản nhưng mỗi lần Đổng thị nhắc tới đều thấy đau lòng, lúc này cũng khó kìm nén được sự cô đơn.
Diệp Kiều đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Đổng thị, hơi nhắm mắt lại, đúng là nền tảng của Đổng thị bị thương, chỉ là cái nền này muốn bổ sung cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Đổng thị uống thuốc hai năm cũng chưa tốt lên được.
Tiểu nhân sâm không có nhiều bằng hữu, tính cách của Đổng thị và nàng rất hợp nhau, bình thường cũng thích dược liệu như nàng, tất nhiên nàng cũng sẽ cảm thấy thích hơn.
Điều này làm cho tiểu nhân sâm sẵn sàng vì nàng ấy suy nghĩ nhiều một chút, trong đầu nàng hiện lên vài phương thuốc, nhưng trong đó đều có một số dược liệu trước kia đã từng nhìn thấy nhưng từ khi có thể biến thành người thì nàng lại chưa từng gặp.
Lúc này, Đổng thị giống như nhớ tới cái gì đó lập tức đứng dậy, đi ra ngoài xách một cái giỏ quay lại.
Đặt nó lên bàn, vén tấm vải lên thì có thể nhìn thấy bên trong là từng mảnh cánh hoa.
Những cánh hoa này nhìn qua cũng không giống cùng một loại mà là rất nhiều loại cánh hoa, có một số là hoa dược liệu, còn có một số là hoa cảnh bình thường.
Đổng thị học y dược nên tất nhiên biết những thứ này không thể trộn lẫn với nhau, nàng ấy đặt một tấm bảng vào trong rổ để tách cánh hoa ra rồi nhìn về phía Diệp Kiều cười nói: “Kiều Nương, những thứ này người cầm về đi.”
Diệp Kiều thò đầu nhìn một chút, trong ánh mắt trong suốt mang theo chút khó hiểu: “Cánh hoa cũng có thể ăn sao?”
“Không phải ăn, là lúc tắm rửa lấy ra cho vào trong thùng nước tắm.” Đổng thị cười chỉ chỉ nàng: “Ở đây cho dù là loại hoa nào cũng đều có mùi thơm, lúc tắm rửa cho vào một ít có thể làm cho cơ thể thơm ngát, người thử một chút đi.”
Đây thật ra là lễ vật Đổng thị cố ý chuẩn bị cho Diệp Kiều, nhưng tiệm thuốc nhà nàng ấy cũng không thu được nhiều tiền giống như cửa hàng rượu, có thể lấy ra tay ngoại trừ dược liệu thì cũng chỉ là dược liệu.
Nếu cứ đưa thẳng dược liệu thì Đổng thị cảm thấy không ổn, dù sao cửa hàng này đều do Kỳ Quân quản, nếu như đưa dược liệu chẳng phải là cầm đồ đạc của đông gia đưa cho đông gia sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Đổng thị nhớ tới lần trước Diệp Kiều thích hoa dược liệu mình tặng, lần này Đổng thị đơn giản chỉ tặng một ít cánh hoa, vừa đẹp vừa thơm, dù thế nào cũng không sai.
Diệp Kiều cười cảm ơn nàng, xách giỏ đến trước mặt mình, vừa gảy cánh hoa bên trong vừa nghĩ, thì ra tắm rửa còn có nhiều trò như vậy, làm người quả thật là một học vấn cao thâm.
Đúng lúc này, đầu ngón tay nàng dừng lại, sau đó nhặt một đóa hoa đỏ tươi lên.
Hình dạng của cánh hoa này hơi không giống những bông hoa bình thường, hai bên nhọn, ở giữa hơi dày, sờ lên mềm mại rất có cảm giác.
Mà loại cánh hoa độc đáo này Diệp Kiều đã gặp qua, gọi là phong nguyên hoa, phần lớn mọc ở nơi cỏ nước tươi tốt, phải ngâm trong nước mới có thể sống, nhằm vào... hình như chính là tình huống của Đổng thị.
Đây vẫn là tiểu hồ ly đã thực hành qua, hồ ly vì một thư sinh mà lén lút sử dụng rất nhiều phương pháp, Loài hoa này hữu ích một cách đáng ngạc nhiên.
Đây là muốn cái gì thì cái đó tới sao?
Giờ phút này tiểu nhân sâm mới hoảng hốt cảm thấy, vận may sau khi mình trở thành người hình như cực kỳ tốt.
Diệp Kiều cầm lấy cánh hoa rồi lại nhìn một chút, xác định đúng là nó, lúc này mới nhìn về phía Đổng thị nói: “Xuân Lan, hoa này có thể tặng ta một ít không? Khi ta trồng xong sẽ trả lại cho ngươi.”
Những hoa dược liệu lúc trước, cho tới bây giờ Diệp Kiều chưa từng nhắc tới việc đòi trả lại, nhưng lần này Diệp Kiều nhất định phải mang trả lại nó cho Đổng thị.
Hơn nữa hoa này đối với nữ nhân hiệu quả bồi bổ rất tốt, nếu có thể nuôi sống, trồng ở trong viện sẽ rất có lợi.
Đổng thị hơi sửng sốt, tiến lại gần phân biệt một chút: “Đây là cánh hoa cát tường, rất khó trồng sống, nếu người muốn ta vẫn còn mấy chậu, đều cho người mang về đi.”
Diệp Kiều cười gật đầu.
Cái tên này rất hay, thực sự là may mắn.
Nhìn thời gian không còn sớm, Diệp Kiều xách giỏ, bà Lưu ôm hai chậu hoa, sau khi cáo biệt Đổng thị thì rời khỏi tiệm thuốc.
Ngồi trên xe ngựa, Diệp Kiều chọc chọc hoa cát tường, cảm giác những bông hoa này héo úa nhìn không có sức sống.
Diệp Kiều cũng không động vào nó nữa, sợ làm rơi cánh hoa, chuẩn bị trở về lấy một cái bình nuôi nó.
Quay đầu lại nhìn giỏ hoa, Diệp Kiều lấy ra mấy cánh hoa ngửi ngửi, cảm giác mùi hương đều rất dễ chịu.
Ít nhất đều thơm hơn so với những son phấn mà mình đã dùng lúc trước.
Tiểu nhân sâm đặt cánh hoa lại, trong lòng liền nghĩ sau khi trở về sẽ tắm rửa một chút cũng thử xem thật sự có thể ngâm làm cho mình thơm hay không.
Dựa vào đệm mềm, Diệp Kiều đưa tay vén rèm nhìn ra ngoài.
Trên trấn đúng là náo nhiệt hơn thôn xóm, người đi đường cũng nhiều, hai bên buôn bán đồ đạc càng đa dạng.
Tuy nhiên ánh mắt Diệp Kiều tập trung nhiều hơn vào bảng hiệu của cửa hàng hai bên.
Giống như mỗi người vừa mới học nhận biết chữ, hiện tại đối với việc học chữ Diệp Kiều rất có hứng thú.
Đây là “bánh nướng ngõ Đông Hầu Nhi”, đó là “phường đậu hũ Vương bà bà”, còn có một cửa hàng may mặc...
Diệp Kiều đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, nói với xa phu đánh xe ở phía trước: “Dừng lại một chút.”
Nhưng mà con người sợ nhất chữ so sánh.
Ai sống tốt hơn ai, ai sống kém hơn ai, thường vô cùng ảnh hưởng đến tâm trạng
Hiện giờ, cũng do chữ so sánh tác quái.
Diệp nhị tẩu thất hồn lạc phách, Diệp Bảo không nhìn ra sự khác thường của nàng ta.
Diệp Bảo tuổi còn nhỏ, hài tử choai choai chẳng hiểu cái gì cả, ngày thường tranh giành đồ ăn, hơn nửa là Diệp nhị tẩu nuông chiều quen, nếu nói hắn có tật xấu cũng không có quá nhiều.
Hắn không vui nhìn thấy Diệp Kiều đến nhà hắn đoạt ăn canh trứng với hắn, nhưng hiện tại ở trên phố thấy Diệp Kiều, một đứa bé như Diệp Bảo cũng biết đó là người từng sớm chiều ở chung với mình, nhìn Diệp Kiều ăn mặc đẹp, Diệp Bảo cũng cười vỗ tay: "Thẩm thẩm thật là đẹp mắt, đẹp giống như tiên nữ.”
Lời này không phải nói bậy, hôm nay Diệp Kiều đúng thật khác trước kia rất lớn.
Cho dù chỉ trang điểm nhàn nhạt, nhưng mà nàng vốn trông đoan chính, hơn nữa ở Kỳ gia ăn ngon ngủ tốt, vẻ mặt đã sớm không còn xanh xao vàng vọt như thời điểm mỗi ngày đói bụng ở Diệp gia, xiêm y cũng mới làm, vải dệt tươi sáng, cắt may vừa người. Những bộ áo choàng kia không phải nhà người bình thường ăn mặc nổi.
Lò sưởi tay trên tay khắc hoa, cái trâm cài trên đầu nạm ngọc, tuy rằng không coi là phú quý ép người, nhưng liếc mắt một cái đã biết là phu nhân nhà người giàu có.
Nhưng lời nói thật này không biết chọc phải chỗ đau nào của Diệp nhị tẩu, tức giận đến mức nàng ta hung hăng nhéo mông thịt của Diệp Bảo một cái.
Diệp Bảo đau đến mức trực tiếp khóc lên, hắn không biết mình nói sai cái gì rồi, vô cùng ấm ức, khóc cũng cực kỳ lớn tiếng.
Diệp nhị tẩu cảm thấy mất mặt, che miệng hắn lập tức rời đi, nhưng mà Diệp Bảo không chịu ngồi yên, khiến cho Diệp nhị tẩu bị ngã.
Tuy rằng không bị thương, nhưng mà xiêm y cả người bị ngã bẩn hết, chỗ khuỷu tay còn rách một lỗ, Diệp nhị tẩu tức đến mức lỗ tai kêu vang ong ong.
Quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Kiều giống như thiên tiên, Diệp nhị tẩu cảm thấy toàn thân giống như ngâm trong giấm, khó chịu không nói nên lời.
Diệp Bảo còn đang khóc, Diệp nhị tẩu vô tâm quở trách hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, đi xa chút, giống như ở lâu trong chốc lát là không chịu nổi.
Diệp Kiều không biết có người tới đi, chỉ lo lên xe bò, đến hiệu thuốc Đổng thị.
Qhu quân Đổng thị tên là Nghiêm Lệ, là chưởng quầy hiệu thuốc này, hôm nay vừa hay là ngày hắn đến dược viên nhập hàng, không ở trong tiệm, chỉ có một lang trung nhìn chằm chằm.
Vừa hay lang trung này chính là Lý lang trung bình thường vẫn xem bệnh cho Kỳ Quân, Diệp Kiều và Lý lang trung kiến lễ, rồi sau đó ở Đổng thị làm bạn đi phía sau xem dược liệu.
Bởi vì là hiệu thuốc, các loại dược liệu phân loại để rất tốt, trên một cái giá lớn có rất nhiều ngăn kéo lớn nhỏ không đồng nhất, trên mỗi cái ngăn kéo viết tên dược liệu, kéo ra chính là dược liệu tương ứng.
Diệp Kiều xem rất cẩn thận, khác với không chút để ý như khi ở tiệm rượu vừa rồi, lúc này Diệp Kiều vô cùng nghiêm túc.
Xem dược liệu, hỏi dược tính, hơn nữa mỗi loại hỏi vô cùng rõ ràng, có một số Đổng thị không đáp được, may mắn có Lý lang trung ở bên cạnh giúp đỡ mới xem như làm chủ nhân vừa lòng.
Chờ Diệp Kiều cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống trước bàn, Đổng thị thở dài một cái, vừa châm trà cho Diệp Kiều vừa nói: “Kiều Nương người thật thích dược liệu nhỉ, như vậy cũng tốt, về sau thời điểm không có việc gì thì có thể tới đi dạo, nếu có dược liệu hiếm lạ gì, chúng ta cũng có thể cùng xem.”
Diệp Kiều đồng ý, cái này cũng hợp tâm ý nàng, ý cười trên mặt vô cùng tươi đẹp.
Lúc này, có người bưng một chén dược đi lên cho Đổng thị, Đổng thị nhận lấy, thử độ ấm, cau mày lập tức đổ vào trong miệng.
Diệp Kiều nhìn nàng hỏi: “Xuân Lan, ngươi bị bệnh sao?”
Đổng thị đưa chén cho tiểu nhị, chờ sau khi hắn đi xuống Đổng thị mới nhẹ giọng nói: “Ta nói bệnh cũng không xem như bệnh, nhưng mà hai năm trước mang thai oa oa, ngã một cái không còn, đến bây giờ cũng chưa mang thai, lúc này mới mỗi ngày uống thuốc, nhưng mà uống khá nhiều thuốc này rồi, vẫn không có phúc có con cái.”
Lời này nói đơn giản, nhưng mà mỗi khi Đổng thị nhắc tới đều đau lòng, lúc này cũng khó nén sự cô đơn.
Diệp Kiều duỗi tay nhẹ nhàng cầm tay Đổng thị, hơi nhắm mắt lại, thấy Đổng thị thật sự đau long nhưng mà đáy này muốn bổ không phải chuyện một sớm một chiều, Đổng thị
Lời này nói thì đơn giản nhưng mỗi lần Đổng thị nhắc tới đều thấy đau lòng, lúc này cũng khó kìm nén được sự cô đơn.
Diệp Kiều đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Đổng thị, hơi nhắm mắt lại, đúng là nền tảng của Đổng thị bị thương, chỉ là cái nền này muốn bổ sung cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Đổng thị uống thuốc hai năm cũng chưa tốt lên được.
Tiểu nhân sâm không có nhiều bằng hữu, tính cách của Đổng thị và nàng rất hợp nhau, bình thường cũng thích dược liệu như nàng, tất nhiên nàng cũng sẽ cảm thấy thích hơn.
Điều này làm cho tiểu nhân sâm sẵn sàng vì nàng ấy suy nghĩ nhiều một chút, trong đầu nàng hiện lên vài phương thuốc, nhưng trong đó đều có một số dược liệu trước kia đã từng nhìn thấy nhưng từ khi có thể biến thành người thì nàng lại chưa từng gặp.
Lúc này, Đổng thị giống như nhớ tới cái gì đó lập tức đứng dậy, đi ra ngoài xách một cái giỏ quay lại.
Đặt nó lên bàn, vén tấm vải lên thì có thể nhìn thấy bên trong là từng mảnh cánh hoa.
Những cánh hoa này nhìn qua cũng không giống cùng một loại mà là rất nhiều loại cánh hoa, có một số là hoa dược liệu, còn có một số là hoa cảnh bình thường.
Đổng thị học y dược nên tất nhiên biết những thứ này không thể trộn lẫn với nhau, nàng ấy đặt một tấm bảng vào trong rổ để tách cánh hoa ra rồi nhìn về phía Diệp Kiều cười nói: “Kiều Nương, những thứ này người cầm về đi.”
Diệp Kiều thò đầu nhìn một chút, trong ánh mắt trong suốt mang theo chút khó hiểu: “Cánh hoa cũng có thể ăn sao?”
“Không phải ăn, là lúc tắm rửa lấy ra cho vào trong thùng nước tắm.” Đổng thị cười chỉ chỉ nàng: “Ở đây cho dù là loại hoa nào cũng đều có mùi thơm, lúc tắm rửa cho vào một ít có thể làm cho cơ thể thơm ngát, người thử một chút đi.”
Đây thật ra là lễ vật Đổng thị cố ý chuẩn bị cho Diệp Kiều, nhưng tiệm thuốc nhà nàng ấy cũng không thu được nhiều tiền giống như cửa hàng rượu, có thể lấy ra tay ngoại trừ dược liệu thì cũng chỉ là dược liệu.
Nếu cứ đưa thẳng dược liệu thì Đổng thị cảm thấy không ổn, dù sao cửa hàng này đều do Kỳ Quân quản, nếu như đưa dược liệu chẳng phải là cầm đồ đạc của đông gia đưa cho đông gia sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Đổng thị nhớ tới lần trước Diệp Kiều thích hoa dược liệu mình tặng, lần này Đổng thị đơn giản chỉ tặng một ít cánh hoa, vừa đẹp vừa thơm, dù thế nào cũng không sai.
Diệp Kiều cười cảm ơn nàng, xách giỏ đến trước mặt mình, vừa gảy cánh hoa bên trong vừa nghĩ, thì ra tắm rửa còn có nhiều trò như vậy, làm người quả thật là một học vấn cao thâm.
Đúng lúc này, đầu ngón tay nàng dừng lại, sau đó nhặt một đóa hoa đỏ tươi lên.
Hình dạng của cánh hoa này hơi không giống những bông hoa bình thường, hai bên nhọn, ở giữa hơi dày, sờ lên mềm mại rất có cảm giác.
Mà loại cánh hoa độc đáo này Diệp Kiều đã gặp qua, gọi là phong nguyên hoa, phần lớn mọc ở nơi cỏ nước tươi tốt, phải ngâm trong nước mới có thể sống, nhằm vào... hình như chính là tình huống của Đổng thị.
Đây vẫn là tiểu hồ ly đã thực hành qua, hồ ly vì một thư sinh mà lén lút sử dụng rất nhiều phương pháp, Loài hoa này hữu ích một cách đáng ngạc nhiên.
Đây là muốn cái gì thì cái đó tới sao?
Giờ phút này tiểu nhân sâm mới hoảng hốt cảm thấy, vận may sau khi mình trở thành người hình như cực kỳ tốt.
Diệp Kiều cầm lấy cánh hoa rồi lại nhìn một chút, xác định đúng là nó, lúc này mới nhìn về phía Đổng thị nói: “Xuân Lan, hoa này có thể tặng ta một ít không? Khi ta trồng xong sẽ trả lại cho ngươi.”
Những hoa dược liệu lúc trước, cho tới bây giờ Diệp Kiều chưa từng nhắc tới việc đòi trả lại, nhưng lần này Diệp Kiều nhất định phải mang trả lại nó cho Đổng thị.
Hơn nữa hoa này đối với nữ nhân hiệu quả bồi bổ rất tốt, nếu có thể nuôi sống, trồng ở trong viện sẽ rất có lợi.
Đổng thị hơi sửng sốt, tiến lại gần phân biệt một chút: “Đây là cánh hoa cát tường, rất khó trồng sống, nếu người muốn ta vẫn còn mấy chậu, đều cho người mang về đi.”
Diệp Kiều cười gật đầu.
Cái tên này rất hay, thực sự là may mắn.
Nhìn thời gian không còn sớm, Diệp Kiều xách giỏ, bà Lưu ôm hai chậu hoa, sau khi cáo biệt Đổng thị thì rời khỏi tiệm thuốc.
Ngồi trên xe ngựa, Diệp Kiều chọc chọc hoa cát tường, cảm giác những bông hoa này héo úa nhìn không có sức sống.
Diệp Kiều cũng không động vào nó nữa, sợ làm rơi cánh hoa, chuẩn bị trở về lấy một cái bình nuôi nó.
Quay đầu lại nhìn giỏ hoa, Diệp Kiều lấy ra mấy cánh hoa ngửi ngửi, cảm giác mùi hương đều rất dễ chịu.
Ít nhất đều thơm hơn so với những son phấn mà mình đã dùng lúc trước.
Tiểu nhân sâm đặt cánh hoa lại, trong lòng liền nghĩ sau khi trở về sẽ tắm rửa một chút cũng thử xem thật sự có thể ngâm làm cho mình thơm hay không.
Dựa vào đệm mềm, Diệp Kiều đưa tay vén rèm nhìn ra ngoài.
Trên trấn đúng là náo nhiệt hơn thôn xóm, người đi đường cũng nhiều, hai bên buôn bán đồ đạc càng đa dạng.
Tuy nhiên ánh mắt Diệp Kiều tập trung nhiều hơn vào bảng hiệu của cửa hàng hai bên.
Giống như mỗi người vừa mới học nhận biết chữ, hiện tại đối với việc học chữ Diệp Kiều rất có hứng thú.
Đây là “bánh nướng ngõ Đông Hầu Nhi”, đó là “phường đậu hũ Vương bà bà”, còn có một cửa hàng may mặc...
Diệp Kiều đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, nói với xa phu đánh xe ở phía trước: “Dừng lại một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.