[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Chương 10: Ta Biết Nấu Ăn (3)
Khải Phu Vi An
26/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nước cứ vậy sôi liu riu, chẳng mấy chốc mà thuốc đã sắc xong.
An Lâm Lang lấy ra một chiếc bát riêng chỉ để thuốc trong tủ ra, nàng lọc lại lần nữa, trộn đều rồi mang bát thuốc đi đến phòng phía Đông.
Nói ra thì mặc dù Phương gia nghèo, nhưng sân của bọn họ lại rất lớn. An Lâm Lang mất khá lâu để đi từ bếp phía sau đến phòng phía Đông. Do bệnh tình của người bên trong, đến hôm nay An Lâm Lang vẫn chưa gặp người được gọi là phu quân của mình. Nàng bưng bát thuốc đứng trước cửa đông phòng, cửa còn chưa mở ra mà nàng đã cảm thấy một luồng nhiệt truyền từ trong phòng tới. Lo đứa con trai duy nhất không qua khỏi nên Đông phòng luôn đốt than từ sáng đến tối.
An Lâm Lang giơ tay gõ cửa hai lần.
Trong sân vắng lặng, đáp lại nàng là sự tĩnh mịch.
Đợi một hồi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Nàng tự hỏi không biết có phải hắn còn đang ngủ hay không? An Lâm Lang vừa định gõ cửa lần hai thì bên trong chậm rãi vang lên giọng nói của một nam nhân: "Mời vào."
Giọng nói dịu nhẹ dễ nghe, trong veo như suối trên núi, ngọc thạch va chạm khiến cho lỗ tai An Lâm Lang nhất thời tê dại. An Lâm Lang đã phải mất một lúc lâu để kiềm chế lại tai của mình, nàng đẩy cửa vào.
Cánh cửa mở ra, nàng thấy một nam nhân mặc y phục màu xanh lá cây và chiếc áo khoác đã sờn một nửa đang ngồi trước bàn làm việc. Những ô cửa sổ mở toang, ánh sáng tràn vào phòng, bao bọc lấy hắn như một ân huệ.
Nam nhân còn rất trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, một đôi mắt âm trầm lạnh lùng. Không khí xung quanh hắn giống như tuyết trắng ngoài cửa sổ, thanh cao mà lạnh lẽo. Mái tóc đen của hắn được buộc một nửa bằng một dải băng đã sờn. Hắn cầm một quyển sách trong tay, không biết đó là sách gì, ngón tay thon dài trắng hơn tuyết. Nghe thấy tiếng động ở cửa, hắn ngước mắt nhẹ nhàng quét qua.
Hàng lông mi như lông quạ che nửa mí mắt, lông mi kẻ một đường đen trên sống mũi cao. Màu môi rất nhạt, như mực đỏ son nhòe nước, môi hắn có hình trái tim. Cho dù vách đất đơn sơ, bàn ghế cũ nát, quần áo vá víu cũng không ngăn được khí chất vàng son của người nam nhân này.
Chỉ nhìn vẻ ngoài, An Lâm Lang đã kinh ngạc không thể tả nổi trước cốt cách xuất chúng của hắn ta. An Lâm Lang tê dại cả người.
Mất một lúc lâu sau, nàng mới ngập ngừng gọi:
"Ngọc Ca?"
Nam nhân quay mặt lại, Chính diện thể hiện trọn vẹn câu “thu thủy vì sắc, ngọc vì cốt.”
Hắn lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
“… Thuốc của ngươi.” Đối diện với khuôn mặt này khiến An Lâm Lang có chút hụt hẫng, nàng vốn dĩ nghĩ bản thân xui xẻo hóa ra người xui xẻo lại là người khác. Nghĩ đến dáng vẻ khó coi của mình, An Lâm Lang thấy có chút tủi thân nói không nên lời.
Nam nhân đó gật đầu: “Để đó đi, đa tạ.”
Hắn lại cúi đầu, lật giở cuốn cách cũ nát trong tay, đầu ngón tay trở nên trong suốt nhờ ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Mặc dù hắn không có thái độ đặc biệt gì nhưng An Lâm Lang nhạy cảm nhận thấy được sự thờ ơ của nam nhân này.
Nàng có chút khó chịu, không rời đi ngay lập tức, ngược lại hỏi: “Ngươi tên là Ngọc Ca sao? Ngọc nào?”
Mi mắt nam nhan lật sách hơi động một chút, nâng lên, An Lâm Lang thấy rõ màu mắt của hắn, trong suốt như hổ phách, nhưng lại có một sự trầm tĩnh khác biệt. Hắn dường như rất kinh ngạc khi An Lâm Lang chủ động nói chuyện, hắn dừng một chút rồi đáp: “Ta tên là Lâm Xuyên, Lâm Xuyên tự Công Ngọc.”
“Ồ.” Đá của núi có thể mài ngọc, lại còn chơi chữ nữa.
Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh.
An Lâm Lang nắm chặt ngón tay, nhíu chặt lông mày.
Hồi lâu, có lẽ thấy An Lâm Lang không rời đi, cuối cùng nam tử cũng đóng quyển sách trên tay lại: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
“… Huynh có biết cha mẹ huynh mua ta về làm gì không?”
Nam nhân tên là Công Ngọc sững sờ, mi mắt chậm rãi chớp một hồi. Trong cặp mắt của hắn giống như có tia sáng đang chảy, thái độ rất bình tĩnh, thấy dáng vẻ của An Lâm Lang, hắn buông sách trong tay xuống: “Tất nhiên là biết.”
“Nhưng mà, như ngươi cũng biết, sức khỏe của ta không tốt lắm. Đại phu cũng không dám kết luận ta có thể sống mấy năm.” Ánh mắt của nam nhân bình thản như nước: “Nói thật với nàng thì, đời này ta cũng không định cưới vợ.”
… Được lắm, hiểu rồi, là nàng tự mình đa tình: “… Vậy ta có thể ở lại Phương gia không?”
“Tất nhiên.” Nam nhân lại mở quyển sách trong tay ra: “Cha mẹ từng nói với ta về sức khỏe của nàng rồi. Không có chỗ nào để đi thì cứ ở lại Phương gia cũng được. Không cần phải lo lắng bị thiệt gì, đợi tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ xin nhị lão nhận nàng làm nghĩa nữ.”
“…” Rất thỏa đáng, An Lâm Lang không biết phải nói gì.
Trầm mặc một lát, nàng cũng rất dứt khoát gật đầu: “Vậy được, tiểu muội đa tạ ca ca trước.”
An Lâm Lang lạc quan như vậy khiến Chu Công Ngọc không khỏi nhíu mày. Đôi mắt màu hổ phách của hắn lẳng lặng quan sát An Lâm Lang, mặc dù trông nàng rất khó coi nhưng tính tình lại rất thẳng thắn vô tư, trong lòng hắn thấy hơi kinh ngạc, bèn gật đầu nói: “Đi đi.”
“Huynh uống thuốc trước đi, ta thuận tay mang chén không ra ngoài.”
Chu Công Ngọc nhìn sang chén thuốc, ánh mắt hơi lóe lên. Nhưng mà trong nháy mắt An Lâm Lang nhìn qua, hắn đưa tay bưng chén thuốc lên, khó khăn uống hết chén thuốc. An Lâm Lang nghiêm mặt tiến lên nhận lấy cái chén không, trước khi đi, nàng còn thuận tiện xách luôn ấm trà nguội trên bàn của hắn.
Chu Công Ngọc thấy đắng không thôi, định uống chén nước để át hương vị nhưng lại không tìm thấy ấm trà. An Lâm Lang đi ra từ Đông phòng, vừa đúng lúc trông thấy cửa sân cọt kẹt một tiếng bị mở ra từ bên ngoài.
Ông Phương đầu đầy mồ hôi, sau lưng cõng người, ông ấy vừa đi vào trong sân vừa gọi: “Nhanh, trong nhà có người không, ra phụ một tay! Mẹ ngươi ngã bị thương!”
An Lâm Lang vẫn còn chưa kịp cất đồ, nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy bà Phương mặt tái nhợt ngã trên lưng ông Phương.
Trán bà Phương toàn là máu, bà ấy vốn đã gầy gò, lúc co quắp trên lưng ông Phương trông bà ấy lại càng gầy hơn. Gầy trơ xương ngay cả áo khoác dày cũng không che nổi. An Lâm ang nhanh chóng tiến lên, trên đầu gối quần của bà Phương đã rách một mảng lớn, một bên má sưng phù, máu chảy ra ngoài. Ông Phương đi đứng không tốt, cõng người chậm từng bước, lo lắng đến mức rơm rớm nước mắt.
An Lâm Lang còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Mấy người đã ba chân bốn cẳng loạn hết cả lên. Cửa Đông phòng cọt kẹt một tiếng, Chu Công Ngọc nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài. Nhưng mà lúc này không có ai chú ý tới hắn, một bà lão lớn giọng đập đùi nói: “Ta thấy là do Phương Ngũ Thị làm đấy! Nếu không thì làm sao Phương thẩm vừa đi ra ngoài mẹ chồng nàng dâu bà ta cũng đi ra ngoài chứ? Vì mấy đồng tiền kia mà hai mẹ chồng nàng dâu nhà này táng tận lương tâm!”
Ông Phương nghe vậy, tay đang đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run lên.
“Đúng vậy! Phương thẩm tốt bụng đưa bà ta đi kiếm tiền mà bà ta lại bày mưu tính kế! Cho rằng mình cắt xén một chút là không ai biết, đúng là cái đồ dối trá lười biếng!” Bà lão đó cũng không biết tình hình của Phương gia như thế nào, tưởng rằng An Lâm Lang là nữ nhi của Phương gia nên kéo nàng tới căm phẫn nói một hồi.
Vốn dĩ hôm nay bà Phương đến Vương gia nấu tiệc như lúc trước đã nói. Nhưng mấy ngày trước đây bà ấy không từ chối mẹ chồng nàng dâu của đại phòng kia, mà dẫn theo hai người đó phụ việc bếp núc cho Vương gia.
Hai mẹ chồng nàng dâu trên đường đi cũng an phận, bà Phương sợ lát nữa sẽ làm lung tung nên trên đường dặn dò hai mẹ chồng nàng dâu làm việc.
Đến khi mấy người tới Vương gia mới hiểu, trong phủ của Vương Viên Ngoại đã trả rất nhiều tiền cho đầu bếp làm tiệc. Bởi vì mời người có danh vọng trên huyện thành, chủ bạ Lâm người đứng đầu bên cạnh huyện lệnh lão gia. Chủ bạ Lâm này không giỏi uống rượu, chỉ ăn được thôi. Quản gia của Vương gia nói ở ngay trước mặt mọi người rằng chỉ cần làm tiệc tốt thì đầu bếp chính thưởng hai lượng bạc! Giúp việc bếp núc một người thưởng một trăm văn.
Sau khi quản gia nói thưởng hai lượng bạc, cả phòng bếp đều xôn xao, yến tiệc ở phủ Vương Viên Ngoại lần này rất long trọng, nghe nói định thông qua chủ bạ Lâm để đưa đại cô nương của Vương gia tiến cung làm nương nương. Các đầu bếp tuyển chọn đều là những người có tay nghề giỏi từ khắp mọi nơi. Đầu bếp chính hai lượng, phụ bếp chỉ một trăm văn, ai mà không kích động cho được chứ?
Nhất là hai mẹ chồng nàng dâu đại phòng, hận không thể chiếm được vị trí đầu bếp chính. Nhưng quản gia của Vương gia quyết định là bà Phương, mặc cho Phương Ngũ Thị nói toạc mồm khen tay nghề của con dâu nhà mình tốt đến thế nào cũng không thể khiến cho quản gia thay đổi ý định.
Làm loạn một hồi, ai nên làm tiệc thì vẫn là người đó làm. Ngay khi bà Phương bưng một chậu rau ra rửa thì xảy ra chuyện. Không biết ai lại dội nước đóng băng ngay bên cạnh miệng giếng. Bà Phương ngã đập đầu ở bên miệng giếng, máu chảy đầy đầu. Mọi người nghe thấy động tĩnh chạy đến, bà Phương hôn mê bên cạnh miệng giếng, còn mẹ chồng nàng dâu của Phương gia luôn miệng nói không liên quan gì đến mình.
An Lâm Lang nhân lúc không có ai chú ý sờ xương cốt của bà Phương một chút, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, không bị thương ảnh hưởng đến xương cốt.
Suốt dọc đường bị giày vò, bà Phương cũng đã tỉnh lại.
Vừa đặt xuống thôi bà ấy đã lập tức mở to mắt.
Mấy người lập tức chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi thăm, quả nhiên là do mẹ chồng nàng dâu kia đẩy. Ông Phương thì nước mắt tuôn đầy mặt, do ông ấy vô dụng, do ông ấy không bảo vệ được bà ấy mới để người ức hiếp như thế. Bà Phương nằm trên giường sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn trấn an chồng: “Lần sau có công việc gì thì không dẫn theo hai người đó nữa là được. Ông nó đừng tức giận…”
Ngoại trừ khuyên nhủ thì bà ấy còn làm gì được nữa chứ? Hai vợ chồng già ít người nối dõi, chỉ có một đứa con trai ốm yếu. Đại phòng người đông thế mạnh, nếu thật sự làm ầm ĩ thì không biết cái gia đình lòng dạ hiểm ác kia sẽ khiến nhà bọn họ chịu thiệt như thế nào. Nỗi căm hận trong lòng đối với mẹ chồng nàng dâu của đại phòng kia chỉ là phụ, quan trọng là bà ấy tiếc tiền hơn. Các bà chủ của Vương gia từ trước đến nay rất hào phóng, chỉ cần không làm tiệc quá kém thì các nàng có thể thưởng hơn xâu tiền: “Trời đông giá rét như thế này thì sống làm sao…”
Ông Phương đi một chuyến lên trên trấn cũng không đòi lại được tiền.
Lúc này ông ấy ngồi ở bên cạnh mép giường hút tẩu thuốc, nét mặt cũng buồn lo.
Mặc dù mấy bà kia có thể nói vài câu nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta. Thấy bà Phương đã tỉnh, các nàng cũng nên quay lại làm việc rồi. An Lâm Lang đưa mấy người ra ngoài, đến cổng mới gọi hai người lại.
“Không biết mẫu thân của ta xảy ra chuyện thì ai sẽ làm tiệc lần này?”
Hai bà sững sờ, dừng một chút nói: “Chắc là quản gia sẽ chọn trong những người còn lại. Tiểu cô nương, ta biết ngươi ấm ức trong lòng, nhưng bữa tiệc lần này của chủ nhà cực kỳ quan trọng, việc này liên quan đến việc đại tiểu thư có thể vào kinh thành làm quý nhân hay không. Quản gia cũng không dám làm lỡ chuyện.”
An Lâm Lang gật đầu nói: “Vì không để làm lỡ chuyện nên ta muốn tiếp quản công việc này thay mẫu thân mình.”
Vừa mới nói xong, hai người lập tức nhìn qua, ánh mắt hoài nghi đó suýt chút nữa đâm xuyên An Lâm Lang.
Bọn họ quan sát An Lâm Lang từ trên xuống dưới, một tiểu cô nương yếu ớt gầy trơ xương, cánh tay còn gầy hơn so với que củi. Đôi bàn tay đặt trên bụng, trắng nõn đến mức giống như chưa từng đụng qua lần nào. Tay chân lèo khéo như thế này có thể bưng nổi nồi lớn muỗng lớn không? Đừng để đến lúc vừa bật lửa đã bị dọa cho ngã đập đầu xuống lần nữa: “Ta đã nói rồi tiểu nương tử của Phương gia à, chuyện nấu tiệc này không phải chuyện đùa. Ngươi đừng cố thể hiện…”
“Ta biết nấu ăn.” An Lâm Lang nhìn chằm chằm vào mắt của bọn họ nói một cách chắc chắn: “Nấu ngon hơn cả mẫu thân ta nữa.”
Kỹ năng nấu nướng của bà Phương nổi tiếng khắp trấn. Nữ tử của bà từ nhỏ đã được tiếp xúc có lẽ cũng không thể nào kém cỏi được.
Bà lão mập hơn chút thấy gia cảnh đáng thương, không đành lòng nên giúp đỡ: "Hay là dẫn nàng ta đi theo xem sao, xem có thể làm được không, cứ để nàng ta làm một món cho quản gia, làm được hay không thì để quản gia quyết định.”
Nữ nhân ấy họ Vương, là con của Vương Viên Ngoại. Lời bà ta nói trước mặt quản gia có tác dụng hơn.
Lần này hai người đưa bà Phương trở về, nhìn gia đình lương thiện bị ức hiếp như thế này. Bọn họ thấy đáng buồn nhưng cũng thật đáng thương.
Nước cứ vậy sôi liu riu, chẳng mấy chốc mà thuốc đã sắc xong.
An Lâm Lang lấy ra một chiếc bát riêng chỉ để thuốc trong tủ ra, nàng lọc lại lần nữa, trộn đều rồi mang bát thuốc đi đến phòng phía Đông.
Nói ra thì mặc dù Phương gia nghèo, nhưng sân của bọn họ lại rất lớn. An Lâm Lang mất khá lâu để đi từ bếp phía sau đến phòng phía Đông. Do bệnh tình của người bên trong, đến hôm nay An Lâm Lang vẫn chưa gặp người được gọi là phu quân của mình. Nàng bưng bát thuốc đứng trước cửa đông phòng, cửa còn chưa mở ra mà nàng đã cảm thấy một luồng nhiệt truyền từ trong phòng tới. Lo đứa con trai duy nhất không qua khỏi nên Đông phòng luôn đốt than từ sáng đến tối.
An Lâm Lang giơ tay gõ cửa hai lần.
Trong sân vắng lặng, đáp lại nàng là sự tĩnh mịch.
Đợi một hồi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Nàng tự hỏi không biết có phải hắn còn đang ngủ hay không? An Lâm Lang vừa định gõ cửa lần hai thì bên trong chậm rãi vang lên giọng nói của một nam nhân: "Mời vào."
Giọng nói dịu nhẹ dễ nghe, trong veo như suối trên núi, ngọc thạch va chạm khiến cho lỗ tai An Lâm Lang nhất thời tê dại. An Lâm Lang đã phải mất một lúc lâu để kiềm chế lại tai của mình, nàng đẩy cửa vào.
Cánh cửa mở ra, nàng thấy một nam nhân mặc y phục màu xanh lá cây và chiếc áo khoác đã sờn một nửa đang ngồi trước bàn làm việc. Những ô cửa sổ mở toang, ánh sáng tràn vào phòng, bao bọc lấy hắn như một ân huệ.
Nam nhân còn rất trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, một đôi mắt âm trầm lạnh lùng. Không khí xung quanh hắn giống như tuyết trắng ngoài cửa sổ, thanh cao mà lạnh lẽo. Mái tóc đen của hắn được buộc một nửa bằng một dải băng đã sờn. Hắn cầm một quyển sách trong tay, không biết đó là sách gì, ngón tay thon dài trắng hơn tuyết. Nghe thấy tiếng động ở cửa, hắn ngước mắt nhẹ nhàng quét qua.
Hàng lông mi như lông quạ che nửa mí mắt, lông mi kẻ một đường đen trên sống mũi cao. Màu môi rất nhạt, như mực đỏ son nhòe nước, môi hắn có hình trái tim. Cho dù vách đất đơn sơ, bàn ghế cũ nát, quần áo vá víu cũng không ngăn được khí chất vàng son của người nam nhân này.
Chỉ nhìn vẻ ngoài, An Lâm Lang đã kinh ngạc không thể tả nổi trước cốt cách xuất chúng của hắn ta. An Lâm Lang tê dại cả người.
Mất một lúc lâu sau, nàng mới ngập ngừng gọi:
"Ngọc Ca?"
Nam nhân quay mặt lại, Chính diện thể hiện trọn vẹn câu “thu thủy vì sắc, ngọc vì cốt.”
Hắn lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
“… Thuốc của ngươi.” Đối diện với khuôn mặt này khiến An Lâm Lang có chút hụt hẫng, nàng vốn dĩ nghĩ bản thân xui xẻo hóa ra người xui xẻo lại là người khác. Nghĩ đến dáng vẻ khó coi của mình, An Lâm Lang thấy có chút tủi thân nói không nên lời.
Nam nhân đó gật đầu: “Để đó đi, đa tạ.”
Hắn lại cúi đầu, lật giở cuốn cách cũ nát trong tay, đầu ngón tay trở nên trong suốt nhờ ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Mặc dù hắn không có thái độ đặc biệt gì nhưng An Lâm Lang nhạy cảm nhận thấy được sự thờ ơ của nam nhân này.
Nàng có chút khó chịu, không rời đi ngay lập tức, ngược lại hỏi: “Ngươi tên là Ngọc Ca sao? Ngọc nào?”
Mi mắt nam nhan lật sách hơi động một chút, nâng lên, An Lâm Lang thấy rõ màu mắt của hắn, trong suốt như hổ phách, nhưng lại có một sự trầm tĩnh khác biệt. Hắn dường như rất kinh ngạc khi An Lâm Lang chủ động nói chuyện, hắn dừng một chút rồi đáp: “Ta tên là Lâm Xuyên, Lâm Xuyên tự Công Ngọc.”
“Ồ.” Đá của núi có thể mài ngọc, lại còn chơi chữ nữa.
Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh.
An Lâm Lang nắm chặt ngón tay, nhíu chặt lông mày.
Hồi lâu, có lẽ thấy An Lâm Lang không rời đi, cuối cùng nam tử cũng đóng quyển sách trên tay lại: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
“… Huynh có biết cha mẹ huynh mua ta về làm gì không?”
Nam nhân tên là Công Ngọc sững sờ, mi mắt chậm rãi chớp một hồi. Trong cặp mắt của hắn giống như có tia sáng đang chảy, thái độ rất bình tĩnh, thấy dáng vẻ của An Lâm Lang, hắn buông sách trong tay xuống: “Tất nhiên là biết.”
“Nhưng mà, như ngươi cũng biết, sức khỏe của ta không tốt lắm. Đại phu cũng không dám kết luận ta có thể sống mấy năm.” Ánh mắt của nam nhân bình thản như nước: “Nói thật với nàng thì, đời này ta cũng không định cưới vợ.”
… Được lắm, hiểu rồi, là nàng tự mình đa tình: “… Vậy ta có thể ở lại Phương gia không?”
“Tất nhiên.” Nam nhân lại mở quyển sách trong tay ra: “Cha mẹ từng nói với ta về sức khỏe của nàng rồi. Không có chỗ nào để đi thì cứ ở lại Phương gia cũng được. Không cần phải lo lắng bị thiệt gì, đợi tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ xin nhị lão nhận nàng làm nghĩa nữ.”
“…” Rất thỏa đáng, An Lâm Lang không biết phải nói gì.
Trầm mặc một lát, nàng cũng rất dứt khoát gật đầu: “Vậy được, tiểu muội đa tạ ca ca trước.”
An Lâm Lang lạc quan như vậy khiến Chu Công Ngọc không khỏi nhíu mày. Đôi mắt màu hổ phách của hắn lẳng lặng quan sát An Lâm Lang, mặc dù trông nàng rất khó coi nhưng tính tình lại rất thẳng thắn vô tư, trong lòng hắn thấy hơi kinh ngạc, bèn gật đầu nói: “Đi đi.”
“Huynh uống thuốc trước đi, ta thuận tay mang chén không ra ngoài.”
Chu Công Ngọc nhìn sang chén thuốc, ánh mắt hơi lóe lên. Nhưng mà trong nháy mắt An Lâm Lang nhìn qua, hắn đưa tay bưng chén thuốc lên, khó khăn uống hết chén thuốc. An Lâm Lang nghiêm mặt tiến lên nhận lấy cái chén không, trước khi đi, nàng còn thuận tiện xách luôn ấm trà nguội trên bàn của hắn.
Chu Công Ngọc thấy đắng không thôi, định uống chén nước để át hương vị nhưng lại không tìm thấy ấm trà. An Lâm Lang đi ra từ Đông phòng, vừa đúng lúc trông thấy cửa sân cọt kẹt một tiếng bị mở ra từ bên ngoài.
Ông Phương đầu đầy mồ hôi, sau lưng cõng người, ông ấy vừa đi vào trong sân vừa gọi: “Nhanh, trong nhà có người không, ra phụ một tay! Mẹ ngươi ngã bị thương!”
An Lâm Lang vẫn còn chưa kịp cất đồ, nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy bà Phương mặt tái nhợt ngã trên lưng ông Phương.
Trán bà Phương toàn là máu, bà ấy vốn đã gầy gò, lúc co quắp trên lưng ông Phương trông bà ấy lại càng gầy hơn. Gầy trơ xương ngay cả áo khoác dày cũng không che nổi. An Lâm ang nhanh chóng tiến lên, trên đầu gối quần của bà Phương đã rách một mảng lớn, một bên má sưng phù, máu chảy ra ngoài. Ông Phương đi đứng không tốt, cõng người chậm từng bước, lo lắng đến mức rơm rớm nước mắt.
An Lâm Lang còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Mấy người đã ba chân bốn cẳng loạn hết cả lên. Cửa Đông phòng cọt kẹt một tiếng, Chu Công Ngọc nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài. Nhưng mà lúc này không có ai chú ý tới hắn, một bà lão lớn giọng đập đùi nói: “Ta thấy là do Phương Ngũ Thị làm đấy! Nếu không thì làm sao Phương thẩm vừa đi ra ngoài mẹ chồng nàng dâu bà ta cũng đi ra ngoài chứ? Vì mấy đồng tiền kia mà hai mẹ chồng nàng dâu nhà này táng tận lương tâm!”
Ông Phương nghe vậy, tay đang đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run lên.
“Đúng vậy! Phương thẩm tốt bụng đưa bà ta đi kiếm tiền mà bà ta lại bày mưu tính kế! Cho rằng mình cắt xén một chút là không ai biết, đúng là cái đồ dối trá lười biếng!” Bà lão đó cũng không biết tình hình của Phương gia như thế nào, tưởng rằng An Lâm Lang là nữ nhi của Phương gia nên kéo nàng tới căm phẫn nói một hồi.
Vốn dĩ hôm nay bà Phương đến Vương gia nấu tiệc như lúc trước đã nói. Nhưng mấy ngày trước đây bà ấy không từ chối mẹ chồng nàng dâu của đại phòng kia, mà dẫn theo hai người đó phụ việc bếp núc cho Vương gia.
Hai mẹ chồng nàng dâu trên đường đi cũng an phận, bà Phương sợ lát nữa sẽ làm lung tung nên trên đường dặn dò hai mẹ chồng nàng dâu làm việc.
Đến khi mấy người tới Vương gia mới hiểu, trong phủ của Vương Viên Ngoại đã trả rất nhiều tiền cho đầu bếp làm tiệc. Bởi vì mời người có danh vọng trên huyện thành, chủ bạ Lâm người đứng đầu bên cạnh huyện lệnh lão gia. Chủ bạ Lâm này không giỏi uống rượu, chỉ ăn được thôi. Quản gia của Vương gia nói ở ngay trước mặt mọi người rằng chỉ cần làm tiệc tốt thì đầu bếp chính thưởng hai lượng bạc! Giúp việc bếp núc một người thưởng một trăm văn.
Sau khi quản gia nói thưởng hai lượng bạc, cả phòng bếp đều xôn xao, yến tiệc ở phủ Vương Viên Ngoại lần này rất long trọng, nghe nói định thông qua chủ bạ Lâm để đưa đại cô nương của Vương gia tiến cung làm nương nương. Các đầu bếp tuyển chọn đều là những người có tay nghề giỏi từ khắp mọi nơi. Đầu bếp chính hai lượng, phụ bếp chỉ một trăm văn, ai mà không kích động cho được chứ?
Nhất là hai mẹ chồng nàng dâu đại phòng, hận không thể chiếm được vị trí đầu bếp chính. Nhưng quản gia của Vương gia quyết định là bà Phương, mặc cho Phương Ngũ Thị nói toạc mồm khen tay nghề của con dâu nhà mình tốt đến thế nào cũng không thể khiến cho quản gia thay đổi ý định.
Làm loạn một hồi, ai nên làm tiệc thì vẫn là người đó làm. Ngay khi bà Phương bưng một chậu rau ra rửa thì xảy ra chuyện. Không biết ai lại dội nước đóng băng ngay bên cạnh miệng giếng. Bà Phương ngã đập đầu ở bên miệng giếng, máu chảy đầy đầu. Mọi người nghe thấy động tĩnh chạy đến, bà Phương hôn mê bên cạnh miệng giếng, còn mẹ chồng nàng dâu của Phương gia luôn miệng nói không liên quan gì đến mình.
An Lâm Lang nhân lúc không có ai chú ý sờ xương cốt của bà Phương một chút, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, không bị thương ảnh hưởng đến xương cốt.
Suốt dọc đường bị giày vò, bà Phương cũng đã tỉnh lại.
Vừa đặt xuống thôi bà ấy đã lập tức mở to mắt.
Mấy người lập tức chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi thăm, quả nhiên là do mẹ chồng nàng dâu kia đẩy. Ông Phương thì nước mắt tuôn đầy mặt, do ông ấy vô dụng, do ông ấy không bảo vệ được bà ấy mới để người ức hiếp như thế. Bà Phương nằm trên giường sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn trấn an chồng: “Lần sau có công việc gì thì không dẫn theo hai người đó nữa là được. Ông nó đừng tức giận…”
Ngoại trừ khuyên nhủ thì bà ấy còn làm gì được nữa chứ? Hai vợ chồng già ít người nối dõi, chỉ có một đứa con trai ốm yếu. Đại phòng người đông thế mạnh, nếu thật sự làm ầm ĩ thì không biết cái gia đình lòng dạ hiểm ác kia sẽ khiến nhà bọn họ chịu thiệt như thế nào. Nỗi căm hận trong lòng đối với mẹ chồng nàng dâu của đại phòng kia chỉ là phụ, quan trọng là bà ấy tiếc tiền hơn. Các bà chủ của Vương gia từ trước đến nay rất hào phóng, chỉ cần không làm tiệc quá kém thì các nàng có thể thưởng hơn xâu tiền: “Trời đông giá rét như thế này thì sống làm sao…”
Ông Phương đi một chuyến lên trên trấn cũng không đòi lại được tiền.
Lúc này ông ấy ngồi ở bên cạnh mép giường hút tẩu thuốc, nét mặt cũng buồn lo.
Mặc dù mấy bà kia có thể nói vài câu nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta. Thấy bà Phương đã tỉnh, các nàng cũng nên quay lại làm việc rồi. An Lâm Lang đưa mấy người ra ngoài, đến cổng mới gọi hai người lại.
“Không biết mẫu thân của ta xảy ra chuyện thì ai sẽ làm tiệc lần này?”
Hai bà sững sờ, dừng một chút nói: “Chắc là quản gia sẽ chọn trong những người còn lại. Tiểu cô nương, ta biết ngươi ấm ức trong lòng, nhưng bữa tiệc lần này của chủ nhà cực kỳ quan trọng, việc này liên quan đến việc đại tiểu thư có thể vào kinh thành làm quý nhân hay không. Quản gia cũng không dám làm lỡ chuyện.”
An Lâm Lang gật đầu nói: “Vì không để làm lỡ chuyện nên ta muốn tiếp quản công việc này thay mẫu thân mình.”
Vừa mới nói xong, hai người lập tức nhìn qua, ánh mắt hoài nghi đó suýt chút nữa đâm xuyên An Lâm Lang.
Bọn họ quan sát An Lâm Lang từ trên xuống dưới, một tiểu cô nương yếu ớt gầy trơ xương, cánh tay còn gầy hơn so với que củi. Đôi bàn tay đặt trên bụng, trắng nõn đến mức giống như chưa từng đụng qua lần nào. Tay chân lèo khéo như thế này có thể bưng nổi nồi lớn muỗng lớn không? Đừng để đến lúc vừa bật lửa đã bị dọa cho ngã đập đầu xuống lần nữa: “Ta đã nói rồi tiểu nương tử của Phương gia à, chuyện nấu tiệc này không phải chuyện đùa. Ngươi đừng cố thể hiện…”
“Ta biết nấu ăn.” An Lâm Lang nhìn chằm chằm vào mắt của bọn họ nói một cách chắc chắn: “Nấu ngon hơn cả mẫu thân ta nữa.”
Kỹ năng nấu nướng của bà Phương nổi tiếng khắp trấn. Nữ tử của bà từ nhỏ đã được tiếp xúc có lẽ cũng không thể nào kém cỏi được.
Bà lão mập hơn chút thấy gia cảnh đáng thương, không đành lòng nên giúp đỡ: "Hay là dẫn nàng ta đi theo xem sao, xem có thể làm được không, cứ để nàng ta làm một món cho quản gia, làm được hay không thì để quản gia quyết định.”
Nữ nhân ấy họ Vương, là con của Vương Viên Ngoại. Lời bà ta nói trước mặt quản gia có tác dụng hơn.
Lần này hai người đưa bà Phương trở về, nhìn gia đình lương thiện bị ức hiếp như thế này. Bọn họ thấy đáng buồn nhưng cũng thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.