Chương 4:
Thiên Như Ngọc
12/11/2023
“Hôm nay cả tổ đến đây, chắc là hoàn công rồi đấy.”
“Ôi, hâm mộ thế, còn bọn mình thì không biết đến khi nào mới xong việc.”
“Thôi, người ta thân con gái một mình ở đây hơn nửa năm, đi sớm về khuya, chẳng có ngày nghỉ, khổ lắm đấy, tôi chẳng hâm mộ đâu.”
“Nói thế cũng phải…”
Đồ Nam vừa đi vừa gảy móng tay.
Màu dính trên tay đã khô lại cả, gảy thế nào cũng không được.
Ven đường có một con suối nhỏ, chảy từ trên núi tuyết xuống, cô đi tới, ngồi xổm xuống bên bờ suối chậm rãi rửa tay.
Đang rửa, trong làn nước loáng lên thêm một bóng người, hòa cùng cảnh trời xanh mây trắng trông giống như một bức họa sống động.
Tiêu Quân đứng bên rìa suối, cách cô gần một mét.
“Thầy Từ bảo cô giao lại thẻ làm việc.”
Đồ Nam vảy nước trên tay phải, gỡ thẻ trên cổ xuống, ném về phía anh ta.
Suýt chút nữa Tiêu Quân không bắt được, anh ta nhíu mày, quay đầu bước đi.
Đi được mấy bước, anh ta bỗng dừng lại, quay đầu nói: “Đồ Nam, nếu cô có thể bớt cái tính nóng nảy lại thì cũng không đến mức phải đến bước này.”
“Đúng, giờ tôi cũng hơi hối hận rồi.”
“Những lúc như thế này, cô không thể nghiêm túc một chút được à?”
Đồ Nam thổi khẽ vào móng tay, cũng không ngẩng đầu, “Câu này anh nói ra là đóng vai đồng môn cũ hay bạn trai cũ để nói?”
“…” sắc mặt Tiêu Quân trở nên rất khó coi, “Đều không phải, tôi chỉ cảm thấy cô vẽ sai là vì tôi. Đồ Nam, tôi không muốn nợ cô.”
Nhất thời Đồ Nam chỉ im lặng, mắt nhìn chằm chằm dòng nước chảy qua kẽ tay.
Trong ấn tượng, lần cuối cùng hai người nói chuyện riêng là trên điện thoại.
Hôm đó, bỗng nhiên Tiêu Quân gửi tin nhắn thoại, bảo rằng có chuyện quan trọng cần nói với cô, hy vọng cô có thể bớt chút thời gian.
Thời tiết chốn biên thùy không ổn định, đêm đó là một đêm gió lớn, nơi Đồ Nam ở bị mất điện. Chỉ vì để có thêm chút thời gian ở bên anh ta, cho dù đã liên tục làm việc nhiều ngày, cô vẫn cầm đèn pin đến làm. Kết quả là thiếu sáng nên nhìn nhầm, nét vẽ vốn phải dùng màu Nhị Thanh thì lại bị cô dùng màu Đầu Thanh.
Sau nửa đêm, rốt cuộc cũng nghe được điều Tiêu Quân muốn nói…
“Chúng ta chia tay đi.”
Tin nhắn Wechat vẻn vẹn năm chữ, tất cả kết thúc.
Giờ nhớ lại, chỉ thấy như một giấc mơ.
Cũng chẳng biết là vì tình mà làm hỏng việc, hay là vì người mà trao nhầm tình nữa.
Đồ Nam thở hắt ra, đứng dậy cùng hai bàn tay ướt: “Nét kia là do tôi vẽ, trách nhiệm là của tôi, không liên quan gì đến anh.”
“Thế là tốt nhất.”, gương mặt căng cứng của Tiêu Quân thả lỏng đi mấy phần.
Bọn họ bắt đầu vội vàng, kết thúc cũng chớp nhoáng, trong cả quá trình, mỗi người một nơi, ai vẽ việc người nấy, dường như cũng chẳng có hồi ức nào đáng nhớ nào cả. Giờ chia tay lại càng xa lạ, có lẽ còn có chút dè chừng trốn tránh.
Đồ Nam chà hai tay, “Cách tôi xa một chút, đừng để thầy Từ phát hiện ra học trò cưng của thầy lại dính dáng đến đứa làm ăn chẳng ra gì này.”
Như ngầm thừa nhận, anh ta lùi lại hai bước thật, “Cho dù là tôi có lỗi với cô, thì cũng tạm biệt.”
“Ôi, hâm mộ thế, còn bọn mình thì không biết đến khi nào mới xong việc.”
“Thôi, người ta thân con gái một mình ở đây hơn nửa năm, đi sớm về khuya, chẳng có ngày nghỉ, khổ lắm đấy, tôi chẳng hâm mộ đâu.”
“Nói thế cũng phải…”
Đồ Nam vừa đi vừa gảy móng tay.
Màu dính trên tay đã khô lại cả, gảy thế nào cũng không được.
Ven đường có một con suối nhỏ, chảy từ trên núi tuyết xuống, cô đi tới, ngồi xổm xuống bên bờ suối chậm rãi rửa tay.
Đang rửa, trong làn nước loáng lên thêm một bóng người, hòa cùng cảnh trời xanh mây trắng trông giống như một bức họa sống động.
Tiêu Quân đứng bên rìa suối, cách cô gần một mét.
“Thầy Từ bảo cô giao lại thẻ làm việc.”
Đồ Nam vảy nước trên tay phải, gỡ thẻ trên cổ xuống, ném về phía anh ta.
Suýt chút nữa Tiêu Quân không bắt được, anh ta nhíu mày, quay đầu bước đi.
Đi được mấy bước, anh ta bỗng dừng lại, quay đầu nói: “Đồ Nam, nếu cô có thể bớt cái tính nóng nảy lại thì cũng không đến mức phải đến bước này.”
“Đúng, giờ tôi cũng hơi hối hận rồi.”
“Những lúc như thế này, cô không thể nghiêm túc một chút được à?”
Đồ Nam thổi khẽ vào móng tay, cũng không ngẩng đầu, “Câu này anh nói ra là đóng vai đồng môn cũ hay bạn trai cũ để nói?”
“…” sắc mặt Tiêu Quân trở nên rất khó coi, “Đều không phải, tôi chỉ cảm thấy cô vẽ sai là vì tôi. Đồ Nam, tôi không muốn nợ cô.”
Nhất thời Đồ Nam chỉ im lặng, mắt nhìn chằm chằm dòng nước chảy qua kẽ tay.
Trong ấn tượng, lần cuối cùng hai người nói chuyện riêng là trên điện thoại.
Hôm đó, bỗng nhiên Tiêu Quân gửi tin nhắn thoại, bảo rằng có chuyện quan trọng cần nói với cô, hy vọng cô có thể bớt chút thời gian.
Thời tiết chốn biên thùy không ổn định, đêm đó là một đêm gió lớn, nơi Đồ Nam ở bị mất điện. Chỉ vì để có thêm chút thời gian ở bên anh ta, cho dù đã liên tục làm việc nhiều ngày, cô vẫn cầm đèn pin đến làm. Kết quả là thiếu sáng nên nhìn nhầm, nét vẽ vốn phải dùng màu Nhị Thanh thì lại bị cô dùng màu Đầu Thanh.
Sau nửa đêm, rốt cuộc cũng nghe được điều Tiêu Quân muốn nói…
“Chúng ta chia tay đi.”
Tin nhắn Wechat vẻn vẹn năm chữ, tất cả kết thúc.
Giờ nhớ lại, chỉ thấy như một giấc mơ.
Cũng chẳng biết là vì tình mà làm hỏng việc, hay là vì người mà trao nhầm tình nữa.
Đồ Nam thở hắt ra, đứng dậy cùng hai bàn tay ướt: “Nét kia là do tôi vẽ, trách nhiệm là của tôi, không liên quan gì đến anh.”
“Thế là tốt nhất.”, gương mặt căng cứng của Tiêu Quân thả lỏng đi mấy phần.
Bọn họ bắt đầu vội vàng, kết thúc cũng chớp nhoáng, trong cả quá trình, mỗi người một nơi, ai vẽ việc người nấy, dường như cũng chẳng có hồi ức nào đáng nhớ nào cả. Giờ chia tay lại càng xa lạ, có lẽ còn có chút dè chừng trốn tránh.
Đồ Nam chà hai tay, “Cách tôi xa một chút, đừng để thầy Từ phát hiện ra học trò cưng của thầy lại dính dáng đến đứa làm ăn chẳng ra gì này.”
Như ngầm thừa nhận, anh ta lùi lại hai bước thật, “Cho dù là tôi có lỗi với cô, thì cũng tạm biệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.