Chương 5:
Thiên Như Ngọc
12/11/2023
Thành phố náo nhiệt.
Đồ Nam chờ xe ở ven đường, ánh mắt chăm chú nhìn theo dòng người qua lại.
Trời đã tối, trở lại thành phố xa cách mấy tháng trời tiêu tốn mất của cô nguyên một ngày, giờ đã về tới nơi lại cảm thấy hơi lạ lẫm.
Đường phố chẳng có nhiều thay đổi, nhà cao tầng san sát, hai ba chòm sao trên đỉnh đầu cao vời vợi, ánh đèn rực rỡ, xung quanh toàn mùi khói xe ô tô.
Đây là thành phố.
Xe cộ nườm nượp, chẳng ai để ý đến ai.
Nhưng thứ Đồ Nam nhìn lại không phải khung cảnh ấy, cô thích nhìn ngắm con người.
Hồi nhỏ lúc học vẽ người, thầy giáo nói các em phải vẽ ra được thần thái của nhân vật, giống hay không chỉ là yếu tố thứ hai, quan trọng hàng đầu vẫn phải là sinh động, sinh động mới có thể biểu đạt tình cảm.
Cô vẽ không tốt, đành ôm bản vẽ ngồi bên đường nhìn người đi qua đi lại.
Cho tới khi chú cảnh sát đến hỏi: “Bạn nhỏ à, cháu lạc đường phải không?”
Sau đó Đồ Nam bèn nhìn chú cảnh sát chằm chằm, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, đến mức khiến người ta sợ hãi, phải vội vàng tìm cách liên lạc với người nhà của cô.
Đàn ông, phụ nữ, có người trẻ trung, có người nhuốm nét u sầu…
Bản tính mà Từ Hoài định nghĩa về cô đâu có đúng, trong mắt cô đâu phải chỉ có đô thị phồn hoa? Trên đời này, điều đẹp đẽ nhất vẫn là con người.
Vậy nên cô là như thế nào?
Lưu luyến hồng trần, hay là lục căn không thanh tịnh?
Cũng đúng, nếu không phải như vậy, thì trước đó sao lại có thể bắt đầu mối quan hệ với Tiêu Quân được chứ?
Nhưng công việc của cô là chép bích họa, đâu phải đi làm hòa thượng, những vị họa sĩ xưa vẽ bích họa chẳng lẽ đều là những cao nhân bàng quan đến mức đắc đạo rồi hay sao?
Dòng suy tư của Đồ Nam cứ miên man trôi xa, bất chợt bị suy nghĩ này chọc cười, nhưng cô lại chẳng cười ra được, mà ngược lại là thở dài, song không hề để ý rằng ánh mắt của mình vẫn đang đặt trên người khác.
Cô gái trẻ đứng bên cạnh đã bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, bất thình lình lại nghe thấy một tiếng thở dài thì quẳng ra một câu rồi bỏ chạy: “Thần kinh!”
Đồ Nam hoàn hồn, không nhìn nữa, lôi điện thoại ra xem, vậy mà đã chín giờ tối rồi.
Điện thoại rung lên, vừa đúng lúc có cuộc gọi, trên màn hình hiện ra ba chữ “Đồ Canh Sơn”.
Cô do dự một lát rồi mới bắt máy, một tay che điện thoại lại để giấu đi tiếng ô tô xung quanh, “A lô? Bố ạ?”
“A lô? Tiểu Nam, dạo này vẽ bích họa thuận lợi đấy chứ?”
Lần nào gọi điện cho cô, bố cũng dùng bích họa làm lời mở đầu.
Đồ Nam không nói thật, “Vâng, thuận lợi lắm.”
“Thế chắc phải một thời gian nữa con mới về được nhỉ?”
“Vâng, phải một thời gian nữa.”, không hiểu sao Đồ Nam lại có một dự cảm xấu.
“Vừa khéo, bố lên thành phố thăm dì Phương, ở lại nhà con mấy hôm.”
Đồ Nam thầm chột dạ, nghe lời ông nói thì có gì đó không ổn rồi, “Chẳng lẽ bố đến rồi à?”
“Ừ, vừa đến nơi xong.”, trong điện thoại vọng ra tiếng mở cửa lạch cạch, Đồ Canh Sơn nói tiếp: “Con yên tâm, bố chỉ ở phòng khách thôi, không vào phòng con đâu, đảm bảo sẽ không bày bừa ra, nhân thể còn dọn dẹp cho con luôn.”
“…”
“Sao không nói gì thế?”
Đồ Nam chờ xe ở ven đường, ánh mắt chăm chú nhìn theo dòng người qua lại.
Trời đã tối, trở lại thành phố xa cách mấy tháng trời tiêu tốn mất của cô nguyên một ngày, giờ đã về tới nơi lại cảm thấy hơi lạ lẫm.
Đường phố chẳng có nhiều thay đổi, nhà cao tầng san sát, hai ba chòm sao trên đỉnh đầu cao vời vợi, ánh đèn rực rỡ, xung quanh toàn mùi khói xe ô tô.
Đây là thành phố.
Xe cộ nườm nượp, chẳng ai để ý đến ai.
Nhưng thứ Đồ Nam nhìn lại không phải khung cảnh ấy, cô thích nhìn ngắm con người.
Hồi nhỏ lúc học vẽ người, thầy giáo nói các em phải vẽ ra được thần thái của nhân vật, giống hay không chỉ là yếu tố thứ hai, quan trọng hàng đầu vẫn phải là sinh động, sinh động mới có thể biểu đạt tình cảm.
Cô vẽ không tốt, đành ôm bản vẽ ngồi bên đường nhìn người đi qua đi lại.
Cho tới khi chú cảnh sát đến hỏi: “Bạn nhỏ à, cháu lạc đường phải không?”
Sau đó Đồ Nam bèn nhìn chú cảnh sát chằm chằm, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, đến mức khiến người ta sợ hãi, phải vội vàng tìm cách liên lạc với người nhà của cô.
Đàn ông, phụ nữ, có người trẻ trung, có người nhuốm nét u sầu…
Bản tính mà Từ Hoài định nghĩa về cô đâu có đúng, trong mắt cô đâu phải chỉ có đô thị phồn hoa? Trên đời này, điều đẹp đẽ nhất vẫn là con người.
Vậy nên cô là như thế nào?
Lưu luyến hồng trần, hay là lục căn không thanh tịnh?
Cũng đúng, nếu không phải như vậy, thì trước đó sao lại có thể bắt đầu mối quan hệ với Tiêu Quân được chứ?
Nhưng công việc của cô là chép bích họa, đâu phải đi làm hòa thượng, những vị họa sĩ xưa vẽ bích họa chẳng lẽ đều là những cao nhân bàng quan đến mức đắc đạo rồi hay sao?
Dòng suy tư của Đồ Nam cứ miên man trôi xa, bất chợt bị suy nghĩ này chọc cười, nhưng cô lại chẳng cười ra được, mà ngược lại là thở dài, song không hề để ý rằng ánh mắt của mình vẫn đang đặt trên người khác.
Cô gái trẻ đứng bên cạnh đã bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, bất thình lình lại nghe thấy một tiếng thở dài thì quẳng ra một câu rồi bỏ chạy: “Thần kinh!”
Đồ Nam hoàn hồn, không nhìn nữa, lôi điện thoại ra xem, vậy mà đã chín giờ tối rồi.
Điện thoại rung lên, vừa đúng lúc có cuộc gọi, trên màn hình hiện ra ba chữ “Đồ Canh Sơn”.
Cô do dự một lát rồi mới bắt máy, một tay che điện thoại lại để giấu đi tiếng ô tô xung quanh, “A lô? Bố ạ?”
“A lô? Tiểu Nam, dạo này vẽ bích họa thuận lợi đấy chứ?”
Lần nào gọi điện cho cô, bố cũng dùng bích họa làm lời mở đầu.
Đồ Nam không nói thật, “Vâng, thuận lợi lắm.”
“Thế chắc phải một thời gian nữa con mới về được nhỉ?”
“Vâng, phải một thời gian nữa.”, không hiểu sao Đồ Nam lại có một dự cảm xấu.
“Vừa khéo, bố lên thành phố thăm dì Phương, ở lại nhà con mấy hôm.”
Đồ Nam thầm chột dạ, nghe lời ông nói thì có gì đó không ổn rồi, “Chẳng lẽ bố đến rồi à?”
“Ừ, vừa đến nơi xong.”, trong điện thoại vọng ra tiếng mở cửa lạch cạch, Đồ Canh Sơn nói tiếp: “Con yên tâm, bố chỉ ở phòng khách thôi, không vào phòng con đâu, đảm bảo sẽ không bày bừa ra, nhân thể còn dọn dẹp cho con luôn.”
“…”
“Sao không nói gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.