Chương 29:
Thời Tinh Thảo
03/03/2023
Trong tích tắc, cả hai người đều cứng đờ.
Tay Nguyễn Khinh Họa tuy nhỏ, nhưng rất mềm mại. Bởi vì gió lớn, các ngón tay cũng trở nên lạnh hơn, trái ngược hẳn với Giang Hoài Khiêm.
Nhiệt độ ở cổ tay anh rất cao, ấm hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thời gian như đã đóng băng, không khí như dừng lại.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ngơ, nhìn sâu vào ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, rồi theo bản năng buông lỏng tay.
Cô liền đưa tay ra sau, thận trọng giấu đi.
Giang Hoài Khiêm nhìn động tác của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Để ý đến ánh mắt của anh, Nguyễn Khinh Họa hắng giọng, nói khẽ: “Thật đấy.”
Cô thành thật: “Tôi không sao cả.”
Đây là chuyện nhỏ, Nguyễn Khinh Họa có thể tự xử lý được.
Kể cả lúc ấy cô có thực sự ngã xuống đất, cùng lắm chỉ bị đau một chút, không đến nỗi bị bong gân hay trẹo chân gì cả
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, hỏi lại: “Chắc chứ?”
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.
Giang Hoài Khiêm dừng một chút, đem túi chườm đá đặt sang một bên.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Giang tổng ——”
Cô vừa mở miệng, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn, giải thích: “Chuyện xảy ra ban nãy.”
Cô nhỏ giọng: “Tôi cảm thấy nên nói với Giang tổng thì thích hợp hơn.”
Giang Hoài Khiêm không phản ứng lại.
Nguyễn Khinh Họa mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện vừa rồi ở nhà ăn, anh định xử lý như thế nào?”
Giang Hoài Khiêm ngồi xuống bên cạnh cô, nghịch bật lửa trên tay.
Cứ đóng rồi lại mở, nhưng không có đánh lửa.
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm vào động tác của anh, có chút mất tập trung.
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của anh từ gần đó truyền đến: “Cô muốn hỏi giúp đồng nghiệp?”
“…… Không phải.”
Nguyễn Khinh Họa có chút khó xử: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không trả lời.
Nguyễn Khinh Họa bối rối, thành thật nói: “Thực ra nguyên nhân chính dẫn đến tranh cãi đó là đến từ tôi.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh nhướng mày: “Đã cãi nhau với người nào rồi?”
Nguyễn Khinh Họa thì thầm: “Không có.”
“Động thủ?”
“Không.”
“Thế liên quan gì đến cô?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.
Lời nói của Giang Hoài Khiêm chứa đựng sự tức giận, nhìn người ngồi bên cạnh đang im lặng, không nhịn được giáo huấn cô: “Trước đây cô thấy người ta đánh nhau liền bỏ chạy, sao bây giờ lại không làm được?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa theo bản năng phản kháng: “Tôi làm thế lúc nào?”
Giang Hoài Khiêm buông xuống một câu: “Tự mình nhớ lại xem.”
Đột nhiên, một kí ức nào đó lóe lên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.
Cô sửng sốt, nói một cách chắc nịch: “Không phải lúc đó là anh bảo tôi chạy sao.”
“……”
Giang Hoài Khiêm nghe xong lời này của cô thì tâm trạng không tốt cho lắm.
Thấy sắc mặt anh trầm xuống, Nguyễn Khinh Họa bổ sung thêm: “Hơn nữa tôi còn chạy đi gọi cảnh sát, nếu không anh làm sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh im lặng vài giây, quan sát cô rồi nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải cảm ơn cô?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa ủy khuất, chớp chớp mắt, trịnh trọng nói: “Không cần cảm ơn đâu, chuyện cũng không có gì.”
Giang Hoài Khiêm bị cô làm cho bật cười.
Xem anh đã thả lỏng nét mặt, Nguyễn Khinh Họa cụp mắt xuống, nhẹ thở phào một cái.
Cô thực sự không sợ Giang Hoài Khiêm, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh cô lại trở nên vô cùng khẩn trương.
Có thể là bởi vì chột dạ, cũng có thể là nguyên nhân khác. Nguyễn Khinh Họa nhất thời cũng không lý giải được.
Đột nhiên, không khí lại tĩnh lặng.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ còn có tiếng gió rít. Âm thanh phần phật, tựa như lung lay muốn xô đổ.
Cái nắng cuối thu không quá oi bức, nhẹ nhàng hòa quyện với gió khiến lòng người thấy dễ chịu, thoải mái.
Ánh nắng chiếu vào Nguyễn Khinh Họa, khiến cô hơi mệt mỏi, buồn ngủ.
Cô đang nghĩ cách mở miệng nói với Giang Hoài Khiêm là cô muốn quay lại văn phòng, chợt bên tai lại vang lên giọng nói của anh.
“Có lạnh không?”
Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn anh, người đàn ông sườn mặt góc cạnh, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Không…… không sao.”
Giang Hoài Khiêm nhẹ nói, đứng lên trước: “Về văn phòng thôi.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, cùng anh đi về hướng cầu thang.
Đi tới cửa, cô lại dừng lại.
Giang Hoài Khiêm không rõ nguyên nhân, hỏi: “Muốn ở lại đây sao?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Giang tổng, anh xuống trước đi, tôi đi sau.”
“……”
Giang Hoài Khiêm rất thông minh, ngay lập tức hiểu được ý của cô.
Anh nhìn xuống, nhường trước.
“Cô đi trước đi.”
Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc.
Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Tôi hút điếu thuốc.”
“Ồ.” Nguyễn Khinh Họa không nghĩ ngợi nhiều: “Gặp lại sau, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm không để ý nữa.
Anh không nhìn cô, xoay người đi sang hướng khác. Thỉnh thoảng, anh vẫn còn nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc của cô.
Cô gái ngốc không có lương tâm này.
Tay Nguyễn Khinh Họa tuy nhỏ, nhưng rất mềm mại. Bởi vì gió lớn, các ngón tay cũng trở nên lạnh hơn, trái ngược hẳn với Giang Hoài Khiêm.
Nhiệt độ ở cổ tay anh rất cao, ấm hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thời gian như đã đóng băng, không khí như dừng lại.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ngơ, nhìn sâu vào ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, rồi theo bản năng buông lỏng tay.
Cô liền đưa tay ra sau, thận trọng giấu đi.
Giang Hoài Khiêm nhìn động tác của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Để ý đến ánh mắt của anh, Nguyễn Khinh Họa hắng giọng, nói khẽ: “Thật đấy.”
Cô thành thật: “Tôi không sao cả.”
Đây là chuyện nhỏ, Nguyễn Khinh Họa có thể tự xử lý được.
Kể cả lúc ấy cô có thực sự ngã xuống đất, cùng lắm chỉ bị đau một chút, không đến nỗi bị bong gân hay trẹo chân gì cả
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, hỏi lại: “Chắc chứ?”
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.
Giang Hoài Khiêm dừng một chút, đem túi chườm đá đặt sang một bên.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Giang tổng ——”
Cô vừa mở miệng, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn, giải thích: “Chuyện xảy ra ban nãy.”
Cô nhỏ giọng: “Tôi cảm thấy nên nói với Giang tổng thì thích hợp hơn.”
Giang Hoài Khiêm không phản ứng lại.
Nguyễn Khinh Họa mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện vừa rồi ở nhà ăn, anh định xử lý như thế nào?”
Giang Hoài Khiêm ngồi xuống bên cạnh cô, nghịch bật lửa trên tay.
Cứ đóng rồi lại mở, nhưng không có đánh lửa.
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm vào động tác của anh, có chút mất tập trung.
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của anh từ gần đó truyền đến: “Cô muốn hỏi giúp đồng nghiệp?”
“…… Không phải.”
Nguyễn Khinh Họa có chút khó xử: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không trả lời.
Nguyễn Khinh Họa bối rối, thành thật nói: “Thực ra nguyên nhân chính dẫn đến tranh cãi đó là đến từ tôi.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh nhướng mày: “Đã cãi nhau với người nào rồi?”
Nguyễn Khinh Họa thì thầm: “Không có.”
“Động thủ?”
“Không.”
“Thế liên quan gì đến cô?”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.
Lời nói của Giang Hoài Khiêm chứa đựng sự tức giận, nhìn người ngồi bên cạnh đang im lặng, không nhịn được giáo huấn cô: “Trước đây cô thấy người ta đánh nhau liền bỏ chạy, sao bây giờ lại không làm được?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa theo bản năng phản kháng: “Tôi làm thế lúc nào?”
Giang Hoài Khiêm buông xuống một câu: “Tự mình nhớ lại xem.”
Đột nhiên, một kí ức nào đó lóe lên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.
Cô sửng sốt, nói một cách chắc nịch: “Không phải lúc đó là anh bảo tôi chạy sao.”
“……”
Giang Hoài Khiêm nghe xong lời này của cô thì tâm trạng không tốt cho lắm.
Thấy sắc mặt anh trầm xuống, Nguyễn Khinh Họa bổ sung thêm: “Hơn nữa tôi còn chạy đi gọi cảnh sát, nếu không anh làm sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh im lặng vài giây, quan sát cô rồi nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải cảm ơn cô?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa ủy khuất, chớp chớp mắt, trịnh trọng nói: “Không cần cảm ơn đâu, chuyện cũng không có gì.”
Giang Hoài Khiêm bị cô làm cho bật cười.
Xem anh đã thả lỏng nét mặt, Nguyễn Khinh Họa cụp mắt xuống, nhẹ thở phào một cái.
Cô thực sự không sợ Giang Hoài Khiêm, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh cô lại trở nên vô cùng khẩn trương.
Có thể là bởi vì chột dạ, cũng có thể là nguyên nhân khác. Nguyễn Khinh Họa nhất thời cũng không lý giải được.
Đột nhiên, không khí lại tĩnh lặng.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ còn có tiếng gió rít. Âm thanh phần phật, tựa như lung lay muốn xô đổ.
Cái nắng cuối thu không quá oi bức, nhẹ nhàng hòa quyện với gió khiến lòng người thấy dễ chịu, thoải mái.
Ánh nắng chiếu vào Nguyễn Khinh Họa, khiến cô hơi mệt mỏi, buồn ngủ.
Cô đang nghĩ cách mở miệng nói với Giang Hoài Khiêm là cô muốn quay lại văn phòng, chợt bên tai lại vang lên giọng nói của anh.
“Có lạnh không?”
Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn anh, người đàn ông sườn mặt góc cạnh, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Không…… không sao.”
Giang Hoài Khiêm nhẹ nói, đứng lên trước: “Về văn phòng thôi.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, cùng anh đi về hướng cầu thang.
Đi tới cửa, cô lại dừng lại.
Giang Hoài Khiêm không rõ nguyên nhân, hỏi: “Muốn ở lại đây sao?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Giang tổng, anh xuống trước đi, tôi đi sau.”
“……”
Giang Hoài Khiêm rất thông minh, ngay lập tức hiểu được ý của cô.
Anh nhìn xuống, nhường trước.
“Cô đi trước đi.”
Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc.
Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Tôi hút điếu thuốc.”
“Ồ.” Nguyễn Khinh Họa không nghĩ ngợi nhiều: “Gặp lại sau, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm không để ý nữa.
Anh không nhìn cô, xoay người đi sang hướng khác. Thỉnh thoảng, anh vẫn còn nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc của cô.
Cô gái ngốc không có lương tâm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.