Chương 30:
Thời Tinh Thảo
03/03/2023
Giang Hoài Khiêm một tay đút túi, vừa lấy trong túi ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Sư huynh.”
Giang Hoài Khiêm giật mình, nghiêng người nhìn, hơi ngạc nhiên.
Nguyễn Khinh Họa đứng bên dưới cầu thang, ngẩng lên nhìn anh, khẽ nhắc: “Hút nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Sau đó, cô thật sự không dừng lại nữa, trực tiếp đi xuống lầu.
Ánh mắt Giang Hoài Khiêm dừng lại ở đó vài giây. Gió thổi qua, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi, lúc này anh mới thu hồi ánh nhìn.
Bất giác, anh khẽ bật cười.
–
Trở lại văn phòng, đa số mọi người đều đang nghỉ trưa.
Nguyễn Khinh Họa bước nhẹ nhàng, trở lại chỗ ngồi.
Cô dựa vào bàn, định chợp mắt một giấc.
Nhưng lúc nhắm mắt, cô lại không thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở mắt, nhìn chậu cây xanh mướt trên mặt bàn, đột nhiên nghĩ đến chuyện Giang Hoài Khiêm vừa nhắc tới.
Lần đó, là lần đầu tiên cô thấy Giang Hoài Khiêm đánh nhau. Cũng là lần duy nhất.
Cô mang máng biết lý do đánh nhau của anh, có hỏi, nhưng anh lại phủ nhận.
Nguyễn Khinh Họa tự nhận mình là một người thận trọng.
Một phần cũng do môi trường sống lúc nhỏ nên bình thường cô sẽ không bao giờ chủ động gây chuyện. Nhưng không may là chuyện lại tự động tìm tới cô.
Khi còn du học ở nước ngoài, Nguyễn Khinh Họa đã làm thêm nhiều công việc bán thời gian.
Có thuận lợi, cũng có khó khăn.
Vài ngày trước khi xảy ra trận đánh nhau của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa gặp mấy người lạ khi đang làm thêm.
Gặp phải chuyện này cũng không có gì lạ, sau khi từ chối, cô nghĩ sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng hai tên đó lại không đơn giản như vậy, không nói lý lẽ, còn muốn ép Nguyễn Khinh Họa đi chơi cùng chúng.
Nguyễn Khinh Họa cự tuyệt, cùng mấy người bạn học trở về phòng.
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường.
Đến cuối ngày thứ ba, khi đang trên đường về nhà sau khi hết giờ làm thêm, cô thấy Giang Hoài Khiêm đang đánh nhau với mấy người khác.
Ban đầu nghe thấy tiếng đánh nhau, Nguyễn Khinh Họa không dám quay đầu nhìn.
Con đường về nhà của cô khá tối và không có quá nhiều người qua lại.
Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại quay đầu lại.
Lúc chạy tới nhìn, vừa lúc cô thấy Giang Hoài Khiêm nhấc chân đá vào bụng đối phương.
Cô sững sờ trong vài giây, rồi trừng mắt nhìn một tên khác dùng gậy đánh lén anh.
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng hét lên.
Thấy cô đứng lại, lần đầu tiên Giang Hoài Khiêm nặng lời với cô.
Anh bảo cô chạy.
Nguyễn Khinh Họa thật sự đã chạy đi.
Cô chạy ra phía con đường lớn đầy ánh sáng, tới nơi đông người.
Nguyễn Khinh Họa thở hổn hển, ngay lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát tuần tra ban đêm gần đó.
May mắn chính là, cảnh sát đã nhanh chóng tới.
Ngay khi cảnh sát vừa xuất hiện thì vệ sĩ của Giang Hoài Khiêm cũng đã đến.
Cái cảnh đó là Nguyễn Khinh Họa lần đầu tiên thấy. Cũng là lần đầu biết, Giang Hoài Khiêm suốt thời gian qua vẫn luôn có vệ sĩ đi theo.
……
–
Bên tai lại vang lên âm thanh sột soạt, là các đồng nghiệp đã tỉnh ngủ.
Nguyễn Khinh Họa dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy.
“Tỉnh chưa?”
Từ Tử Vi nghiêng đầu nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Tôi tỉnh rồi.”
Từ Tử Vi lại nhẹ giọng nói: “Chuyện trưa nay, cậu đừng để trong lòng nhé?”
“Không có gì.” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nói: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Từ Tử Vi thở dài, thấp giọng nói: “Cũng không biết Giang tổng sẽ xử phạt chúng ta như thế nào.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn thần sắc Từ Tử Vi có vẻ không được tốt, an ủi nói: “Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, đồng nghiệp với nhau đôi lúc không tránh khỏi cãi vã, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Từ Tử Vi nằm bò trên bàn, nhìn chằm chằm cô, nói: “Nhưng thật xấu hổ mà, còn bị Giang tổng nhìn thấy.
Nói đến đây, anh mắt Từ Tử Vi di chuyển đến khuôn mặt Nguyễn Khinh Họa, trầm giọng hỏi: “Khinh Họa, chuyện lúc trưa cậu cảm thấy thế nào?”
“Hả?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn vào màn hình máy tính, định mở e-mail, không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy.
“Cảm thấy cái gì cơ?”
Từ Tử Vi nháy mắt: “Ai da”, rồi trêu chọc: “Chính là cái lúc Giang tổng ôm cậu đó, cậu cảm thấy thế nào.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
“Sư huynh.”
Giang Hoài Khiêm giật mình, nghiêng người nhìn, hơi ngạc nhiên.
Nguyễn Khinh Họa đứng bên dưới cầu thang, ngẩng lên nhìn anh, khẽ nhắc: “Hút nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Sau đó, cô thật sự không dừng lại nữa, trực tiếp đi xuống lầu.
Ánh mắt Giang Hoài Khiêm dừng lại ở đó vài giây. Gió thổi qua, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi, lúc này anh mới thu hồi ánh nhìn.
Bất giác, anh khẽ bật cười.
–
Trở lại văn phòng, đa số mọi người đều đang nghỉ trưa.
Nguyễn Khinh Họa bước nhẹ nhàng, trở lại chỗ ngồi.
Cô dựa vào bàn, định chợp mắt một giấc.
Nhưng lúc nhắm mắt, cô lại không thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở mắt, nhìn chậu cây xanh mướt trên mặt bàn, đột nhiên nghĩ đến chuyện Giang Hoài Khiêm vừa nhắc tới.
Lần đó, là lần đầu tiên cô thấy Giang Hoài Khiêm đánh nhau. Cũng là lần duy nhất.
Cô mang máng biết lý do đánh nhau của anh, có hỏi, nhưng anh lại phủ nhận.
Nguyễn Khinh Họa tự nhận mình là một người thận trọng.
Một phần cũng do môi trường sống lúc nhỏ nên bình thường cô sẽ không bao giờ chủ động gây chuyện. Nhưng không may là chuyện lại tự động tìm tới cô.
Khi còn du học ở nước ngoài, Nguyễn Khinh Họa đã làm thêm nhiều công việc bán thời gian.
Có thuận lợi, cũng có khó khăn.
Vài ngày trước khi xảy ra trận đánh nhau của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa gặp mấy người lạ khi đang làm thêm.
Gặp phải chuyện này cũng không có gì lạ, sau khi từ chối, cô nghĩ sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng hai tên đó lại không đơn giản như vậy, không nói lý lẽ, còn muốn ép Nguyễn Khinh Họa đi chơi cùng chúng.
Nguyễn Khinh Họa cự tuyệt, cùng mấy người bạn học trở về phòng.
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường.
Đến cuối ngày thứ ba, khi đang trên đường về nhà sau khi hết giờ làm thêm, cô thấy Giang Hoài Khiêm đang đánh nhau với mấy người khác.
Ban đầu nghe thấy tiếng đánh nhau, Nguyễn Khinh Họa không dám quay đầu nhìn.
Con đường về nhà của cô khá tối và không có quá nhiều người qua lại.
Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại quay đầu lại.
Lúc chạy tới nhìn, vừa lúc cô thấy Giang Hoài Khiêm nhấc chân đá vào bụng đối phương.
Cô sững sờ trong vài giây, rồi trừng mắt nhìn một tên khác dùng gậy đánh lén anh.
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng hét lên.
Thấy cô đứng lại, lần đầu tiên Giang Hoài Khiêm nặng lời với cô.
Anh bảo cô chạy.
Nguyễn Khinh Họa thật sự đã chạy đi.
Cô chạy ra phía con đường lớn đầy ánh sáng, tới nơi đông người.
Nguyễn Khinh Họa thở hổn hển, ngay lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát tuần tra ban đêm gần đó.
May mắn chính là, cảnh sát đã nhanh chóng tới.
Ngay khi cảnh sát vừa xuất hiện thì vệ sĩ của Giang Hoài Khiêm cũng đã đến.
Cái cảnh đó là Nguyễn Khinh Họa lần đầu tiên thấy. Cũng là lần đầu biết, Giang Hoài Khiêm suốt thời gian qua vẫn luôn có vệ sĩ đi theo.
……
–
Bên tai lại vang lên âm thanh sột soạt, là các đồng nghiệp đã tỉnh ngủ.
Nguyễn Khinh Họa dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy.
“Tỉnh chưa?”
Từ Tử Vi nghiêng đầu nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Tôi tỉnh rồi.”
Từ Tử Vi lại nhẹ giọng nói: “Chuyện trưa nay, cậu đừng để trong lòng nhé?”
“Không có gì.” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nói: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Từ Tử Vi thở dài, thấp giọng nói: “Cũng không biết Giang tổng sẽ xử phạt chúng ta như thế nào.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn thần sắc Từ Tử Vi có vẻ không được tốt, an ủi nói: “Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, đồng nghiệp với nhau đôi lúc không tránh khỏi cãi vã, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Từ Tử Vi nằm bò trên bàn, nhìn chằm chằm cô, nói: “Nhưng thật xấu hổ mà, còn bị Giang tổng nhìn thấy.
Nói đến đây, anh mắt Từ Tử Vi di chuyển đến khuôn mặt Nguyễn Khinh Họa, trầm giọng hỏi: “Khinh Họa, chuyện lúc trưa cậu cảm thấy thế nào?”
“Hả?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn vào màn hình máy tính, định mở e-mail, không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy.
“Cảm thấy cái gì cơ?”
Từ Tử Vi nháy mắt: “Ai da”, rồi trêu chọc: “Chính là cái lúc Giang tổng ôm cậu đó, cậu cảm thấy thế nào.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.