Chương 2:
Thời Tinh Thảo
02/03/2023
Mạnh Dao vừa định gật đầu tỏ vẻ tán đồng, Nguyễn Khinh Họa đã cầm lấy chai nước khoáng trong tay cô nhấp một ngụm, rồi đột nhiên nói: “Có một lần lão ta đưa cho tớ một chiếc thẻ phòng khách sạn.”
“Khi nào?” Mạnh Dao chưa nghe cô nói qua về việc này, “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Tớ ném thẻ phòng vào thùng rác.”
Mạnh Dao: “……”. Cô lại không nhịn được, bật cười hỏi: “Khách sạn nào?”
“Khách sạn mà bọn mình hay nghỉ tạm đó.”
Nghe vậy, Mạnh Dao tính tính: “Nếu mất thẻ phòng thì phải đền 500 tệ đó?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, nhìn cô: “Cho nên giám đốc đối với tớ như vậy, là do lão ghi hận vì tớ mà lão phải đền 500 tệ ấy?”
Mạnh Dao bị lời nói của cô làm cho sặc, từ từ nói: “Đây đúng là logic của thiên tài!”
Nguyễn Khinh Họa cười tủm tỉm đáp lời: “Quá khen quá khen.”
Yên lặng một lúc, Mạnh Dao vẫn chưa hết tức giận.
“Cơ hội lần này thật sự sẽ nhường cho cô ta sao?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc không nói, một lúc sau mới mở miệng: “Sao có thể.”
Cô vẫn chưa tới mức thất bại như vậy.
Đàm Diễm đã mấy lần cướp mất cơ hội của cô, nhưng những lần trước đó cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng. Đối với Nguyễn Khinh Họa mà nói, cô không để tâm. Nhưng lần này thì khác, cơ hội này, Nguyễn Khinh Họa nhất định phải giành được.
Thành thật mà nói, ngay khi biết kết quả, cô đã rất tức giận.
Nhưng để không làm mất thể diện, Nguyễn Khinh Họa không lập tức lật mặt Đàm Diễm mà cố ý xin nghỉ nửa ngày.
Mạnh Dao nhìn cô đầy nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Cậu định đáp trả như thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn cô một cái, chuyển đề tài: “Mấy ngày nay đi công tác, cậu không xem tin tức sao.”
Mạnh Dao: “……?”
Cô cũng không úp mở nữa, nói thẳng: “Công ty chúng ta chẳng phải vẫn luôn bị đồn là sẽ bị mua lại sao?”
Mạnh Dao kinh ngạc: “Bị mua lại?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”
“F*ck?!”
“Tổng giám đốc mới là ai vậy?” Mạnh Dao vừa hỏi vừa lôi điện thoại di động ra tìm kiếm tin tức liên quan đến công ty.
Nguyễn Khinh Họa tiếp lời: “Tập đoàn mua lại là J&A, còn cụ thể người tiếp quản là ai thì tớ không rõ.”
“……?”
Mạnh Dao trợn tròn mắt, không dám tin vào lời Nguyễn Khinh Họa vừa nói, hỏi lại: “Là tập đoàn J&A mà mình biết hả”
“Đúng vậy.”
J&A mà họ biết là một thương hiệu thời trang nổi tiếng quốc tế và là thương hiệu Trung Quốc đầu tiên có được vị thế này.
Thương hiệu này bao gồm nhiều loại thời trang, ngoài giày dép, còn có phụ kiện, túi xách, quần áo, v.v.
Tập đoàn J&A có thể nói là niềm mơ ước của các nhà thiết kế trong nước. Chỉ cần được nhận vào J&A, con đường thiết kế trong tương lai về cơ bản là vô cùng rộng mở.
Mạnh Dao sửng sốt một hồi, lẩm bẩm: “Sẽ có tin tức về giám đốc mới, tớ hy vọng đó là một anh chàng đẹp trai.”
Nguyễn Khinh Họa cười, phụ họa nói: “Các cô gái đều hy vọng như vậy.”
Ai mà không thích một anh chàng đẹp trai cơ chứ. Nhưng nhìn chung những anh chàng đẹp trai trẻ tuổi không đủ năng lực để tiếp quản được một tập đoàn lớn như vậy.
Quả nhiên, Mạnh Dao không tìm thấy bất kỳ tin tức nào.
Cô nhớ lại những gì Nguyễn Khinh Họa đã nói lúc trước, quay đầu nhìn cô: “Vậy cậu định đợi giám đốc mới đến, để quyết định cho công bằng?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Cô quá hiểu về J&A và biết rằng họ sẽ có những bộ phận đặc biệt để nhận email khiếu nại từ các nhân viên cấp dưới. Bất kỳ quyết định nào có xảy ra tranh cãi hoặc các vấn đề khác, đều có thể được phản ánh và công ty sẽ vào cuộc xử lý.
Mạnh Dao kinh ngạc, “Cậu có thể……, chẳng trách cậu lại bình tĩnh như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, cười mà không nói. Đương nhiên là cô bình tĩnh, cô cũng đã dành thời gian để suy nghĩ kĩ về chuyện này.
Biết Nguyễn Khinh Họa đã nắm được phần thắng, Mạnh Dao yên tâm hơn một chút.
Hai người hóng gió bên đường, cùng nhau đi ăn tối rồi ai về nhà nấy.
Về đến nhà, vẫn còn sớm.
Nguyễn Khinh Họa tắm rửa xong, kéo rèm cửa, chuẩn bị đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, cô bị thiếu ngủ trầm trọng vì mấy bản thảo thiết kế.
Cô vừa chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên.
Nguyễn Khinh Họa nhíu nhíu mày, ở trên giường trở mình, định bỏ qua âm thanh phiền phức này mà ngủ tiếp. Nhưng tiếng chuông điện thoại như muốn chống lại cô, không ngừng reo lên.
Nguyễn Khinh Họa chán nản vươn tay, nhắm mắt trả lời.
“A lô?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nói bất ngờ vang lên.
“Sao lại ngủ tầm này?”
Nguyễn Khinh Họa giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Mẹ.” Cô mở mắt liếc nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là điện thoại của mẹ cô.
Phùng Xảo Lan: “Con không khỏe sao?”
“Khi nào?” Mạnh Dao chưa nghe cô nói qua về việc này, “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Tớ ném thẻ phòng vào thùng rác.”
Mạnh Dao: “……”. Cô lại không nhịn được, bật cười hỏi: “Khách sạn nào?”
“Khách sạn mà bọn mình hay nghỉ tạm đó.”
Nghe vậy, Mạnh Dao tính tính: “Nếu mất thẻ phòng thì phải đền 500 tệ đó?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, nhìn cô: “Cho nên giám đốc đối với tớ như vậy, là do lão ghi hận vì tớ mà lão phải đền 500 tệ ấy?”
Mạnh Dao bị lời nói của cô làm cho sặc, từ từ nói: “Đây đúng là logic của thiên tài!”
Nguyễn Khinh Họa cười tủm tỉm đáp lời: “Quá khen quá khen.”
Yên lặng một lúc, Mạnh Dao vẫn chưa hết tức giận.
“Cơ hội lần này thật sự sẽ nhường cho cô ta sao?”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc không nói, một lúc sau mới mở miệng: “Sao có thể.”
Cô vẫn chưa tới mức thất bại như vậy.
Đàm Diễm đã mấy lần cướp mất cơ hội của cô, nhưng những lần trước đó cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng. Đối với Nguyễn Khinh Họa mà nói, cô không để tâm. Nhưng lần này thì khác, cơ hội này, Nguyễn Khinh Họa nhất định phải giành được.
Thành thật mà nói, ngay khi biết kết quả, cô đã rất tức giận.
Nhưng để không làm mất thể diện, Nguyễn Khinh Họa không lập tức lật mặt Đàm Diễm mà cố ý xin nghỉ nửa ngày.
Mạnh Dao nhìn cô đầy nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Cậu định đáp trả như thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn cô một cái, chuyển đề tài: “Mấy ngày nay đi công tác, cậu không xem tin tức sao.”
Mạnh Dao: “……?”
Cô cũng không úp mở nữa, nói thẳng: “Công ty chúng ta chẳng phải vẫn luôn bị đồn là sẽ bị mua lại sao?”
Mạnh Dao kinh ngạc: “Bị mua lại?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”
“F*ck?!”
“Tổng giám đốc mới là ai vậy?” Mạnh Dao vừa hỏi vừa lôi điện thoại di động ra tìm kiếm tin tức liên quan đến công ty.
Nguyễn Khinh Họa tiếp lời: “Tập đoàn mua lại là J&A, còn cụ thể người tiếp quản là ai thì tớ không rõ.”
“……?”
Mạnh Dao trợn tròn mắt, không dám tin vào lời Nguyễn Khinh Họa vừa nói, hỏi lại: “Là tập đoàn J&A mà mình biết hả”
“Đúng vậy.”
J&A mà họ biết là một thương hiệu thời trang nổi tiếng quốc tế và là thương hiệu Trung Quốc đầu tiên có được vị thế này.
Thương hiệu này bao gồm nhiều loại thời trang, ngoài giày dép, còn có phụ kiện, túi xách, quần áo, v.v.
Tập đoàn J&A có thể nói là niềm mơ ước của các nhà thiết kế trong nước. Chỉ cần được nhận vào J&A, con đường thiết kế trong tương lai về cơ bản là vô cùng rộng mở.
Mạnh Dao sửng sốt một hồi, lẩm bẩm: “Sẽ có tin tức về giám đốc mới, tớ hy vọng đó là một anh chàng đẹp trai.”
Nguyễn Khinh Họa cười, phụ họa nói: “Các cô gái đều hy vọng như vậy.”
Ai mà không thích một anh chàng đẹp trai cơ chứ. Nhưng nhìn chung những anh chàng đẹp trai trẻ tuổi không đủ năng lực để tiếp quản được một tập đoàn lớn như vậy.
Quả nhiên, Mạnh Dao không tìm thấy bất kỳ tin tức nào.
Cô nhớ lại những gì Nguyễn Khinh Họa đã nói lúc trước, quay đầu nhìn cô: “Vậy cậu định đợi giám đốc mới đến, để quyết định cho công bằng?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Cô quá hiểu về J&A và biết rằng họ sẽ có những bộ phận đặc biệt để nhận email khiếu nại từ các nhân viên cấp dưới. Bất kỳ quyết định nào có xảy ra tranh cãi hoặc các vấn đề khác, đều có thể được phản ánh và công ty sẽ vào cuộc xử lý.
Mạnh Dao kinh ngạc, “Cậu có thể……, chẳng trách cậu lại bình tĩnh như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, cười mà không nói. Đương nhiên là cô bình tĩnh, cô cũng đã dành thời gian để suy nghĩ kĩ về chuyện này.
Biết Nguyễn Khinh Họa đã nắm được phần thắng, Mạnh Dao yên tâm hơn một chút.
Hai người hóng gió bên đường, cùng nhau đi ăn tối rồi ai về nhà nấy.
Về đến nhà, vẫn còn sớm.
Nguyễn Khinh Họa tắm rửa xong, kéo rèm cửa, chuẩn bị đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, cô bị thiếu ngủ trầm trọng vì mấy bản thảo thiết kế.
Cô vừa chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên.
Nguyễn Khinh Họa nhíu nhíu mày, ở trên giường trở mình, định bỏ qua âm thanh phiền phức này mà ngủ tiếp. Nhưng tiếng chuông điện thoại như muốn chống lại cô, không ngừng reo lên.
Nguyễn Khinh Họa chán nản vươn tay, nhắm mắt trả lời.
“A lô?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nói bất ngờ vang lên.
“Sao lại ngủ tầm này?”
Nguyễn Khinh Họa giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Mẹ.” Cô mở mắt liếc nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là điện thoại của mẹ cô.
Phùng Xảo Lan: “Con không khỏe sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.