Chương 3:
Thời Tinh Thảo
02/03/2023
Nguyễn Khinh Họa: “Không có ạ.”
Phùng Xảo Lan dừng một chút, hiểu được: “Lại thức đêm thiết kế bản thảo?”
Nguyễn Khinh Họa còn chưa kịp trả lời, lại nghe một tràng những lời phàn nàn như mọi khi: “Mẹ đã nói trước rồi, đừng có làm nhà thiết kế. Ngành này có gì hay? Mỗi ngày tăng ca thêm giờ, sinh hoạt cá nhân không điều độ. Tính chất và thời gian của công việc cũng không ổn định, lại có thể không có triển vọng trong tương lai.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa không lên tiếng, cô chỉ cần phản bác một câu, Phùng Xảo Lan liền có thể lại phàn nàn cô nửa giờ.
Cô im lặng, chuyển chủ đề: “Mẹ, mẹ gọi cho con có chuyện gì vậy?”
Trong phút chốc, Phùng Xảo Lan liền dừng chuyện vừa nói lại.
“Con có nhớ nửa tháng trước mẹ đã nói với con là con trai của dì Lưu vừa về nước, con đi gặp thằng bé một chút đi.”
“Con không đi.”
Nguyễn Khinh Họa cự tuyệt, “Không có thời gian.”
Phùng Xảo Lan lại không cho cô cơ hội phản kháng: “Ngày mai không đi được thì đợi ngày mốt.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô bất đắc dĩ, thở dài một tiếng: “Mẹ, con mới 24 tuổi, sao cứ nhất định phải tính chuyện hôn nhân lúc này?”
“Mẹ mà không sắp xếp cho con, không khéo đến 30 tuổi con cũng không có đối tượng nào để mắt tới đâu.”
Nguyễn Khinh Họa không còn lời nào để nói.
Phùng Xảo Lan cũng không thúc giục, nhẹ giọng nói: “Mẹ cứ tạm sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt. Nếu như sau đó con không thích, mẹ cũng không ép buộc.”
Nguyễn Khinh Họa nhắm mắt, thỏa hiệp nói: “Gặp mặt thì được, nhưng chỉ lần này thôi, từ giờ đến cuối năm mẹ đừng có bắt con đi xem mắt nữa.”
Hai người là mẹ con nên tính cách cũng rất giống nhau.
Phùng Xảo Lan biết, nếu bà không đáp ứng yêu cầu của Nguyễn Khinh Họa, ngày mai cô tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa. Hai người cùng nhường nhịn một chút, cuối cùng đạt được sự đồng thuận.
Cúp điện thoại, cơn buồn ngủ của Nguyễn Khinh Họa đã tan biến.
Cô xoa xoa thái dương, vừa lúc nhận được tin nhắn từ Mạnh Dao.
Mạnh Dao:【 Khinh Họa, tớ biết giám đốc mới của chúng ta là ai rồi! 】
Nguyễn Khinh Họa: 【? 】
Mạnh Dao là chúa hiếu kì. Một khi đã tò mò, cô ấy sẽ dùng mọi cách để biết được tin tức.
Khi Mạnh Dao gọi điện, cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết không, giám đốc mới lên tiếp quản là con trai út của chủ tịch J&A, tên là Giang Hoài Khiêm.”
Nguyễn Khinh Họa khẽ “Ừm” một tiếng rồi nói: “Rồi sao?”
Mạnh Dao nghĩ nghĩ, cao giọng: “Giang Hoài Khiêm đó, cậu không nhớ anh ta sao?”
Trong khoảnh khắc, một khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.
Cô nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại là anh ta?”
Mạnh Dao: “Cái này tớ cũng không biết.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì.
Mạnh Dao tò mò: “Hai người trước đây không phải học cùng trường sao, cũng từng gặp qua, sau đó có liên hệ gì với nhau không?”
Nguyễn Khinh Họa trầm ngâm một lát, liền nghĩ tới chuyện gì đó. Yên lặng một chút, ngữ khí bình thản nói: “Có gặp mặt một lần, nhưng chắc hẳn anh ta không nhớ ra tớ đâu.”
Khi Nguyễn Khinh Họa du học ở nước ngoài, cô từng gặp mặt Giang Hoài Khiêm. Những gì Mạnh Dao biết là Nguyễn Khinh Họa có tham gia một cuộc thi thiết kế ở trường, lúc đó Giang Hoài Khiêm là một trong những giám khảo của cuộc thi.
Mạnh Dao “à” một tiếng, có chút tiếc nuối: “Haizz, theo như cậu nói như vậy thì xem ra giữa hai người chẳng có chút liên hệ gì.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừ.”
Mạnh Dao cũng không chán nản, cười nói: “Không sao, không nhớ rõ thì thôi vậy. Đúng rồi, tớ còn nhờ được mấy người bạn gửi cho tớ vài tấm ảnh của anh ta. Cực kì đẹp trai đó, để tớ gửi cho cậu.”
Nguyễn Khinh Họa không kịp từ chối, Mạnh Dao đã cúp máy, lập tức gửi cho cô vài bức ảnh.
Nguyễn Khinh Họa liếc qua, ngón tay ngừng lại, click mở mấy bức ảnh vừa nhận được.
Khung cảnh là tại một cuộc họp báo của thương hiệu, Giang Hoài Khiêm mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây, thân hình cao ráo, khẳng khiu.
Chiếc đèn chùm trên trần nhà buông xuống, ánh sáng bao trùm lấy anh, chiếu rõ đôi mày sắc sảo, khí thái bức người. Giữa mũi anh ta còn có một cặp kính vàng, nó che đi vẻ thâm trầm trong đôi mắt.
Nhưng cho dù là như vậy, Nguyễn Khinh Họa vẫn có thể cảm nhận được sự thờ ơ, lạnh lùng toát ra từ bên trong anh ta.
Mạnh Dao: 【 Đẹp trai không! 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn một lúc lâu, có chút thất thần. Nhưng câu trả lời của cô lại rất lạnh nhạt: 【 Cũng được. 】
Mạnh Dao:【Thế này mà cậu còn nói là “cũng được”? Cậu không cảm thấy anh ấy rất có phong thái sao? Đừng có cứng nhắc mãi như thế! Người đàn ông này đúng là khiến phái nữ mê mệt, muốn ngừng mà không được.】
Nguyễn Khinh Họa: 【Ảnh này đã được chỉnh sửa qua rồi. 】
Phùng Xảo Lan dừng một chút, hiểu được: “Lại thức đêm thiết kế bản thảo?”
Nguyễn Khinh Họa còn chưa kịp trả lời, lại nghe một tràng những lời phàn nàn như mọi khi: “Mẹ đã nói trước rồi, đừng có làm nhà thiết kế. Ngành này có gì hay? Mỗi ngày tăng ca thêm giờ, sinh hoạt cá nhân không điều độ. Tính chất và thời gian của công việc cũng không ổn định, lại có thể không có triển vọng trong tương lai.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa không lên tiếng, cô chỉ cần phản bác một câu, Phùng Xảo Lan liền có thể lại phàn nàn cô nửa giờ.
Cô im lặng, chuyển chủ đề: “Mẹ, mẹ gọi cho con có chuyện gì vậy?”
Trong phút chốc, Phùng Xảo Lan liền dừng chuyện vừa nói lại.
“Con có nhớ nửa tháng trước mẹ đã nói với con là con trai của dì Lưu vừa về nước, con đi gặp thằng bé một chút đi.”
“Con không đi.”
Nguyễn Khinh Họa cự tuyệt, “Không có thời gian.”
Phùng Xảo Lan lại không cho cô cơ hội phản kháng: “Ngày mai không đi được thì đợi ngày mốt.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô bất đắc dĩ, thở dài một tiếng: “Mẹ, con mới 24 tuổi, sao cứ nhất định phải tính chuyện hôn nhân lúc này?”
“Mẹ mà không sắp xếp cho con, không khéo đến 30 tuổi con cũng không có đối tượng nào để mắt tới đâu.”
Nguyễn Khinh Họa không còn lời nào để nói.
Phùng Xảo Lan cũng không thúc giục, nhẹ giọng nói: “Mẹ cứ tạm sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt. Nếu như sau đó con không thích, mẹ cũng không ép buộc.”
Nguyễn Khinh Họa nhắm mắt, thỏa hiệp nói: “Gặp mặt thì được, nhưng chỉ lần này thôi, từ giờ đến cuối năm mẹ đừng có bắt con đi xem mắt nữa.”
Hai người là mẹ con nên tính cách cũng rất giống nhau.
Phùng Xảo Lan biết, nếu bà không đáp ứng yêu cầu của Nguyễn Khinh Họa, ngày mai cô tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa. Hai người cùng nhường nhịn một chút, cuối cùng đạt được sự đồng thuận.
Cúp điện thoại, cơn buồn ngủ của Nguyễn Khinh Họa đã tan biến.
Cô xoa xoa thái dương, vừa lúc nhận được tin nhắn từ Mạnh Dao.
Mạnh Dao:【 Khinh Họa, tớ biết giám đốc mới của chúng ta là ai rồi! 】
Nguyễn Khinh Họa: 【? 】
Mạnh Dao là chúa hiếu kì. Một khi đã tò mò, cô ấy sẽ dùng mọi cách để biết được tin tức.
Khi Mạnh Dao gọi điện, cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết không, giám đốc mới lên tiếp quản là con trai út của chủ tịch J&A, tên là Giang Hoài Khiêm.”
Nguyễn Khinh Họa khẽ “Ừm” một tiếng rồi nói: “Rồi sao?”
Mạnh Dao nghĩ nghĩ, cao giọng: “Giang Hoài Khiêm đó, cậu không nhớ anh ta sao?”
Trong khoảnh khắc, một khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.
Cô nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại là anh ta?”
Mạnh Dao: “Cái này tớ cũng không biết.”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì.
Mạnh Dao tò mò: “Hai người trước đây không phải học cùng trường sao, cũng từng gặp qua, sau đó có liên hệ gì với nhau không?”
Nguyễn Khinh Họa trầm ngâm một lát, liền nghĩ tới chuyện gì đó. Yên lặng một chút, ngữ khí bình thản nói: “Có gặp mặt một lần, nhưng chắc hẳn anh ta không nhớ ra tớ đâu.”
Khi Nguyễn Khinh Họa du học ở nước ngoài, cô từng gặp mặt Giang Hoài Khiêm. Những gì Mạnh Dao biết là Nguyễn Khinh Họa có tham gia một cuộc thi thiết kế ở trường, lúc đó Giang Hoài Khiêm là một trong những giám khảo của cuộc thi.
Mạnh Dao “à” một tiếng, có chút tiếc nuối: “Haizz, theo như cậu nói như vậy thì xem ra giữa hai người chẳng có chút liên hệ gì.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừ.”
Mạnh Dao cũng không chán nản, cười nói: “Không sao, không nhớ rõ thì thôi vậy. Đúng rồi, tớ còn nhờ được mấy người bạn gửi cho tớ vài tấm ảnh của anh ta. Cực kì đẹp trai đó, để tớ gửi cho cậu.”
Nguyễn Khinh Họa không kịp từ chối, Mạnh Dao đã cúp máy, lập tức gửi cho cô vài bức ảnh.
Nguyễn Khinh Họa liếc qua, ngón tay ngừng lại, click mở mấy bức ảnh vừa nhận được.
Khung cảnh là tại một cuộc họp báo của thương hiệu, Giang Hoài Khiêm mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây, thân hình cao ráo, khẳng khiu.
Chiếc đèn chùm trên trần nhà buông xuống, ánh sáng bao trùm lấy anh, chiếu rõ đôi mày sắc sảo, khí thái bức người. Giữa mũi anh ta còn có một cặp kính vàng, nó che đi vẻ thâm trầm trong đôi mắt.
Nhưng cho dù là như vậy, Nguyễn Khinh Họa vẫn có thể cảm nhận được sự thờ ơ, lạnh lùng toát ra từ bên trong anh ta.
Mạnh Dao: 【 Đẹp trai không! 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn một lúc lâu, có chút thất thần. Nhưng câu trả lời của cô lại rất lạnh nhạt: 【 Cũng được. 】
Mạnh Dao:【Thế này mà cậu còn nói là “cũng được”? Cậu không cảm thấy anh ấy rất có phong thái sao? Đừng có cứng nhắc mãi như thế! Người đàn ông này đúng là khiến phái nữ mê mệt, muốn ngừng mà không được.】
Nguyễn Khinh Họa: 【Ảnh này đã được chỉnh sửa qua rồi. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.