Chương 43:
Thời Tinh Thảo
04/03/2023
Nghe thấy từ ‘ưu tiên’, Từ Tử Vi cau mày, thấp giọng thảo luận với Nguyễn Khinh Họa: “Nói như vậy, khả năng sẽ có vòng thi tiếp theo?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn mấy người trong ban giám khảo, lắc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Mấy ngày nay cô không liên lạc với Giang Hoài Khiêm, cũng chưa nghe anh nhắc qua chuyện này.
Cuộc tuyển chọn nội bộ đã chính thức bắt đầu.
Trình tự do rút thăm quyết định, tham gia cuộc thi thiết kế lần này có sáu người, Nguyễn Khinh Họa số thứ tự thứ năm.
Ba người đầu tiên trình bày trên bục là những tiền bối đã gắn bó với SU nhiều năm.
Phong cách thiết kế của họ khá bảo thủ và an toàn, có người được một phiếu, có người được hai phiếu.
Người thứ tư là Đàm Diễm.
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình máy chiếu, trong tay còn có bản thảo thiết kế.
Lần này, Đàm Diễm thiết kế một đôi bốt ngắn gót nhọn với đinh tán ở phía sau, trông rất táo bạo và thời thượng.
Cô ta lên bục thuyết trình và phát biểu về cảm hứng thiết kế cùng những suy nghĩ của mình khi lên ý tưởng.
Nghe cô ta nói xong, một trong những nhà thiết kế của J&A đã lên tiếng và hỏi: “Độ thoải mái của mẫu giày này là bao nhiêu?”
Đàm Diễm hơi giật mình: “Mức độ thoải mái là chín điểm.”
Nhà thiết kế gật gật đầu.
Giang Hoài Khiêm từ đầu tới cuối không lên tiếng, khi biểu quyết cũng không giơ tay.
Nhưng Đàm Diễm vẫn được ba phiếu.
Tiếp theo là Nguyễn Khinh Họa.
Trước khi lên bục thuyết trình, cô liếc nhìn Giang Hoài Khiêm một cách kỳ lạ, Giang Hoài Khiêm cũng ngẩng lên nhìn cô.
Rất nhanh chóng, cả hai hiểu ý liền quay đi.
Tác phẩm của Nguyễn Khinh Họa là một đôi giày cao gót. Sau khi nhận được bản thảo thiết kế, nhà thiết kế của J&A đã thốt lên: “Ôi trời.”
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Đôi giày này mang phong cách retro của Pháp? “
Nguyễn Khinh Họa gật đầu:” Đúng vậy, ý tưởng thiết kế ban đầu là như vậy.”
Cô lên bục thuyết trình và lấy ra đôi giày mà cô đã làm, đó là một đôi giày cao gót bằng da màu trắng.
Chủ đề của thiết kế của cô là thanh lịch và tao nhã, cho dù đó là những dịp quan trọng hay dùng đi hàng ngày, đều có thể mang nó.
Quan trọng hơn, nó thoải mái và không thấm nước. Nắng hay mưa đều có thể mang được.
Gót cũng không cao, khoảng sáu phân.
Nguyễn Khinh Họa vẫn luôn cảm thấy, một đôi giày tốt, quan trọng nhất chính là thoải mái, sau đó mới là vẻ đẹp.
Đối với giày cao gót, phụ nữ nhiều khi vừa yêu vừa ghét. Chúng xinh đẹp, nhưng cũng giống như hoa hồng, thỉnh thoảng sẽ làm người cầm nó bị thương. (ý chỉ nhiều mẫu giày cao gót đẹp nhưng đi rất đau chân, dễ bị đau, trầy da)
Mà thứ Nguyễn Khinh Họa theo đuổi, chính là giúp cho người ta cầm “hoa hồng” mà không bị thương.
Cô rất có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, những chi tiết nhỏ của đôi giày cũng có thể thể hiện nhiều ý tưởng đặc biệt.
Nguyễn Khinh Họa nói xong, phòng họp một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Cô đứng trên bục, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, thần thái tự tin, không hề có cảm giác căng thẳng.
Giang Hoài Khiêm nhìn bản thảo thiết kế một lúc, ngước mắt lên nhìn cô.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Khinh Họa lần này cũng không né tránh.
Vài giây sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng trước tiên: “Nguồn cảm hứng là gì?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Là vào những ngày mưa.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Lúc thiết kế có suy nghĩ gì không?”
Nguyễn Khinh Họa không hiểu sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời.
“Lúc tôi thiết kế bản thảo tưởng tượng tới cảnh trời đang mưa, lúc ấy tôi phải đi gặp một đối tác quan trọng, nhưng lại bị kẹt xe.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Sau đó?”
“Thời gian không còn nhiều, nhưng lại không thể xuống xe chạy bộ.”
Nguyễn Khinh Họa nói không nhanh không chậm, nhưng khiến người nghe rất thoải mái.
Cô nói: “Hầu hết phụ nữ ở công sở đều đi giày cao gót, nhưng giày cao gót không thích hợp để chạy bộ, chúng sẽ dễ làm mòn da chân, và vô tình làm cho bàn chân của họ bị chai sạn.”
Cô nói: “Mục đích của việc thiết kế mẫu giày này của tôi là hy vọng họ sẽ không bị thương khi chạy vội hay kể cả khi đi bộ hàng ngày. ”
Mong muốn những người phụ nữ được tận hưởng sự tự tin và niềm vui mà những đôi giày cao gót mang lại cho họ.
Lời này của Nguyễn Khinh Họa vừa nói xong, Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Không tồi.”
Nhà thiết kế của J&A mỉm cười nhìn cô và nói: “Suy nghĩ và ý tưởng rất tốt. Đôi giày mang phong cách retro của Pháp, đi hàng ngày hay sử dụng trong các yến hội đều thích hợp, không tồi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Cảm ơn.”
Một nhà thiết kế khác nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi hỏi thẳng: “Cô Nguyễn một năm trước có phải nhận được lời mời phỏng vấn của J&A đúng không? ”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt: “Ừm.”
Nhà thiết kế đó nở nụ cười: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra…” cô ấy nói: “Tôi rất ngạc nhiên, cô là một nhà thiết kế tài năng, J&A của chúng tôi đã mời nhưng cô lại không đến.”
Một nhà thiết kế khác cũng bừng tỉnh nhớ lại: “Cô chính là người mà giám đốc thiết kế của chúng tôi đã mời đến ba lần nhưng chưa đồng ý đến J&A?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô không trả lời, Giang Hoài Khiêm lên tiếng giải cứu.
“Việc riêng để nói sau, mọi người còn câu hỏi nào khác không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Nguyễn Khinh Họa nhìn mấy người trong ban giám khảo, lắc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Mấy ngày nay cô không liên lạc với Giang Hoài Khiêm, cũng chưa nghe anh nhắc qua chuyện này.
Cuộc tuyển chọn nội bộ đã chính thức bắt đầu.
Trình tự do rút thăm quyết định, tham gia cuộc thi thiết kế lần này có sáu người, Nguyễn Khinh Họa số thứ tự thứ năm.
Ba người đầu tiên trình bày trên bục là những tiền bối đã gắn bó với SU nhiều năm.
Phong cách thiết kế của họ khá bảo thủ và an toàn, có người được một phiếu, có người được hai phiếu.
Người thứ tư là Đàm Diễm.
Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình máy chiếu, trong tay còn có bản thảo thiết kế.
Lần này, Đàm Diễm thiết kế một đôi bốt ngắn gót nhọn với đinh tán ở phía sau, trông rất táo bạo và thời thượng.
Cô ta lên bục thuyết trình và phát biểu về cảm hứng thiết kế cùng những suy nghĩ của mình khi lên ý tưởng.
Nghe cô ta nói xong, một trong những nhà thiết kế của J&A đã lên tiếng và hỏi: “Độ thoải mái của mẫu giày này là bao nhiêu?”
Đàm Diễm hơi giật mình: “Mức độ thoải mái là chín điểm.”
Nhà thiết kế gật gật đầu.
Giang Hoài Khiêm từ đầu tới cuối không lên tiếng, khi biểu quyết cũng không giơ tay.
Nhưng Đàm Diễm vẫn được ba phiếu.
Tiếp theo là Nguyễn Khinh Họa.
Trước khi lên bục thuyết trình, cô liếc nhìn Giang Hoài Khiêm một cách kỳ lạ, Giang Hoài Khiêm cũng ngẩng lên nhìn cô.
Rất nhanh chóng, cả hai hiểu ý liền quay đi.
Tác phẩm của Nguyễn Khinh Họa là một đôi giày cao gót. Sau khi nhận được bản thảo thiết kế, nhà thiết kế của J&A đã thốt lên: “Ôi trời.”
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Đôi giày này mang phong cách retro của Pháp? “
Nguyễn Khinh Họa gật đầu:” Đúng vậy, ý tưởng thiết kế ban đầu là như vậy.”
Cô lên bục thuyết trình và lấy ra đôi giày mà cô đã làm, đó là một đôi giày cao gót bằng da màu trắng.
Chủ đề của thiết kế của cô là thanh lịch và tao nhã, cho dù đó là những dịp quan trọng hay dùng đi hàng ngày, đều có thể mang nó.
Quan trọng hơn, nó thoải mái và không thấm nước. Nắng hay mưa đều có thể mang được.
Gót cũng không cao, khoảng sáu phân.
Nguyễn Khinh Họa vẫn luôn cảm thấy, một đôi giày tốt, quan trọng nhất chính là thoải mái, sau đó mới là vẻ đẹp.
Đối với giày cao gót, phụ nữ nhiều khi vừa yêu vừa ghét. Chúng xinh đẹp, nhưng cũng giống như hoa hồng, thỉnh thoảng sẽ làm người cầm nó bị thương. (ý chỉ nhiều mẫu giày cao gót đẹp nhưng đi rất đau chân, dễ bị đau, trầy da)
Mà thứ Nguyễn Khinh Họa theo đuổi, chính là giúp cho người ta cầm “hoa hồng” mà không bị thương.
Cô rất có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, những chi tiết nhỏ của đôi giày cũng có thể thể hiện nhiều ý tưởng đặc biệt.
Nguyễn Khinh Họa nói xong, phòng họp một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Cô đứng trên bục, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, thần thái tự tin, không hề có cảm giác căng thẳng.
Giang Hoài Khiêm nhìn bản thảo thiết kế một lúc, ngước mắt lên nhìn cô.
Hai người ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Khinh Họa lần này cũng không né tránh.
Vài giây sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng trước tiên: “Nguồn cảm hứng là gì?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Là vào những ngày mưa.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Lúc thiết kế có suy nghĩ gì không?”
Nguyễn Khinh Họa không hiểu sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời.
“Lúc tôi thiết kế bản thảo tưởng tượng tới cảnh trời đang mưa, lúc ấy tôi phải đi gặp một đối tác quan trọng, nhưng lại bị kẹt xe.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Sau đó?”
“Thời gian không còn nhiều, nhưng lại không thể xuống xe chạy bộ.”
Nguyễn Khinh Họa nói không nhanh không chậm, nhưng khiến người nghe rất thoải mái.
Cô nói: “Hầu hết phụ nữ ở công sở đều đi giày cao gót, nhưng giày cao gót không thích hợp để chạy bộ, chúng sẽ dễ làm mòn da chân, và vô tình làm cho bàn chân của họ bị chai sạn.”
Cô nói: “Mục đích của việc thiết kế mẫu giày này của tôi là hy vọng họ sẽ không bị thương khi chạy vội hay kể cả khi đi bộ hàng ngày. ”
Mong muốn những người phụ nữ được tận hưởng sự tự tin và niềm vui mà những đôi giày cao gót mang lại cho họ.
Lời này của Nguyễn Khinh Họa vừa nói xong, Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Không tồi.”
Nhà thiết kế của J&A mỉm cười nhìn cô và nói: “Suy nghĩ và ý tưởng rất tốt. Đôi giày mang phong cách retro của Pháp, đi hàng ngày hay sử dụng trong các yến hội đều thích hợp, không tồi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Cảm ơn.”
Một nhà thiết kế khác nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi hỏi thẳng: “Cô Nguyễn một năm trước có phải nhận được lời mời phỏng vấn của J&A đúng không? ”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt: “Ừm.”
Nhà thiết kế đó nở nụ cười: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra…” cô ấy nói: “Tôi rất ngạc nhiên, cô là một nhà thiết kế tài năng, J&A của chúng tôi đã mời nhưng cô lại không đến.”
Một nhà thiết kế khác cũng bừng tỉnh nhớ lại: “Cô chính là người mà giám đốc thiết kế của chúng tôi đã mời đến ba lần nhưng chưa đồng ý đến J&A?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô không trả lời, Giang Hoài Khiêm lên tiếng giải cứu.
“Việc riêng để nói sau, mọi người còn câu hỏi nào khác không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.