Chương 44:
Thời Tinh Thảo
04/03/2023
Không có gì bất ngờ xảy ra, Nguyễn Khinh Họa nhận được tất cả phiếu tán thành.
Người cuối cùng là Từ Tử Vi, người đang lơ đãng lắng nghe, cuối cùng chỉ kịp nhìn lướt qua bản thảo thiết kế.
Khi nhìn thấy sản phẩm của cô ấy, Nguyễn Khinh Họa có chút kinh ngạc.
Rất tốt, thiết kế lần này của Từ Tử Vi vượt qua tưởng tượng của cô.
Cuối cùng, Từ Tử Vi cũng nhận được ba phiếu.
Bởi vì Từ Tử Vi và Đàm Diễm có số phiếu giống nhau, cho nên quyết định cuối cùng sẽ cần được đánh giá và bàn bạc lại.
–
Cuộc bình chọn kết thúc, vài người đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Nguyễn Khinh Họa vừa đứng lên đã bị gọi lại: “Tiểu Nguyễn.”
Thạch Giang nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Cô ở lại một chút.”
Các nhà thiết kế khác quay lại nhìn cô, Nguyễn Khinh Họa “Dạ” một tiếng rồi lại ngồi xuống.
Nháy mắt, phòng họp trở nên trống trải.
Thạch Giang cũng vài người đang tiến hành thảo luận giữa Đàm Diễm và Từ Tử Vi, rốt cuộc nên chọn ai.
Thảo luận một hồi, bọn họ cũng chưa đưa ra được đáp án.
Giang Hoài Khiêm không tham dự, anh cầm một chiếc bút trên tay nghịch nghịch, không chút để ý.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân ngồi ở đây có chút xấu hổ, cô đang định rời đi, Thạch Giang đột nhiên hướng về phía cô nói: “Tiểu Nguyễn, cô nói một chút xem, cô cảm thấy trong hai bản thiết kế này của Đàm Diễm và Từ Tử Vi, ai tốt hơn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn bốn người trong ban giám khảo, không biết nên mở miệng nói thế nào.
Lúc sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng.
“Mấy người ra ngoài trước đi.”
Ba người đều sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Được, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm gọi: “Trưởng phòng Thạch.”
Thạch Giang nhìn anh.
“Gửi cho tôi bản thảo thiết kế của hai người đó ở SU trước đây.”
“Được, Giang tổng.”
Thạch Giang đi ra ngoài, theo sau là hai nhà thiết kế của J&A.
Trước khi mọi người đi ra ngoài hết, một nhà thiết kế đã quay lại nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Trước khi đi tôi có thể mạo muội hỏi cô Nguyễn một câu được không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Anh cứ nói.”
Trước mặt cô là một nhà thiết kế cấp cao của J&A, cô nhận ra anh ta.
Nhà thiết kế đó mỉm cười truy vấn: “Tôi muốn biết tại sao cô lại từ bỏ J&A rồi lựa chọn tới SU làm việc. Điều kiện, đãi ngộ ở đây tốt hơn sao?
Câu hỏi đột ngột này khiến Nguyễn Khinh Họa không kịp đề phòng, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Bên này áp lực công việc ít hơn nhiều.”
Anh ta xem ra đã hiểu: “Được thôi, vậy tôi trở về liền nói cho sếp của chúng tôi biết, cả năm qua anh ấy cứ nhắc tới cô suốt, có lẽ nên từ bỏ thôi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Mọi người đã ra ngoài hết, cửa phòng họp liền bị đóng lại.
Không hiểu sao, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy không khí bên trong như bị bọn họ mang đi hết, trở nên vô cùng ngột ngạt, khó thở.
Cô và Giang Hoài Khiêm ngồi ở hai đầu bàn họp, cách xa nhau.
Phòng họp yên tĩnh một lúc, Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn anh: “Giang tổng, anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, xoay xoay chiếc bút trong tay: “Câu hỏi ban nãy, em trả lời lại một lần nữa.”
“Cái gì?” Nguyễn Khinh Họa không hiểu.
Giang Hoài Khiêm nhìn thẳng cô, lười biếng dựa lưng vào ghế, lãnh đạm hỏi: “Lúc trước vì sao không tới J&A.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, môi trên mấp máy, cười ngượng ngùng nói:
“Tôi vừa nói rồi mà.”
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đứng dậy đến gần.
Thân hình anh cao lớn, vừa đứng dậy đã chắn mất một nửa ánh sáng mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, bóng anh che khuất ánh sáng chiếu trên người cô.
Giang Hoài Khiêm dựa vào cạnh bàn, chân dài hơi chùng xuống, một tay đút túi nhìn cô.
Khi anh lại gần, Nguyễn Khinh Họa có thể ngửi thấy mùi hương gỗ sạch sẽ quen thuộc trên người anh, mát lạnh, xen chút cảm giác chua xót.
Cô cố kìm nén trái tim đang không chịu nghe lời của mình, buộc bản thân phải ngước mắt lên nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Hoài Khiêm bình tĩnh nói: “Em đang nói dối.”
Nguyễn Khinh Họa hô hấp căng thẳng.
Đột nhiên anh cúi đầu lại gần, nhìn cô bằng anh mắt sắc bén, có vài phần độc chiếm.
Nguyễn Khinh Họa đôi mắt long lanh, muốn né tránh, nhưng lại bị anh nói trúng tim đen, quên mất phải phản ứng như thế nào.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, em không đến J&A, có phải vì sự việc lần trước.”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Giang Hoài Khiêm nhẹ giọng, khẳng định nói: “Nguyễn Khinh Họa, em muốn né tránh tôi.”
Người cuối cùng là Từ Tử Vi, người đang lơ đãng lắng nghe, cuối cùng chỉ kịp nhìn lướt qua bản thảo thiết kế.
Khi nhìn thấy sản phẩm của cô ấy, Nguyễn Khinh Họa có chút kinh ngạc.
Rất tốt, thiết kế lần này của Từ Tử Vi vượt qua tưởng tượng của cô.
Cuối cùng, Từ Tử Vi cũng nhận được ba phiếu.
Bởi vì Từ Tử Vi và Đàm Diễm có số phiếu giống nhau, cho nên quyết định cuối cùng sẽ cần được đánh giá và bàn bạc lại.
–
Cuộc bình chọn kết thúc, vài người đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Nguyễn Khinh Họa vừa đứng lên đã bị gọi lại: “Tiểu Nguyễn.”
Thạch Giang nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Cô ở lại một chút.”
Các nhà thiết kế khác quay lại nhìn cô, Nguyễn Khinh Họa “Dạ” một tiếng rồi lại ngồi xuống.
Nháy mắt, phòng họp trở nên trống trải.
Thạch Giang cũng vài người đang tiến hành thảo luận giữa Đàm Diễm và Từ Tử Vi, rốt cuộc nên chọn ai.
Thảo luận một hồi, bọn họ cũng chưa đưa ra được đáp án.
Giang Hoài Khiêm không tham dự, anh cầm một chiếc bút trên tay nghịch nghịch, không chút để ý.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân ngồi ở đây có chút xấu hổ, cô đang định rời đi, Thạch Giang đột nhiên hướng về phía cô nói: “Tiểu Nguyễn, cô nói một chút xem, cô cảm thấy trong hai bản thiết kế này của Đàm Diễm và Từ Tử Vi, ai tốt hơn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nhìn bốn người trong ban giám khảo, không biết nên mở miệng nói thế nào.
Lúc sau, Giang Hoài Khiêm lên tiếng.
“Mấy người ra ngoài trước đi.”
Ba người đều sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Được, Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm gọi: “Trưởng phòng Thạch.”
Thạch Giang nhìn anh.
“Gửi cho tôi bản thảo thiết kế của hai người đó ở SU trước đây.”
“Được, Giang tổng.”
Thạch Giang đi ra ngoài, theo sau là hai nhà thiết kế của J&A.
Trước khi mọi người đi ra ngoài hết, một nhà thiết kế đã quay lại nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, cười hỏi: “Trước khi đi tôi có thể mạo muội hỏi cô Nguyễn một câu được không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Anh cứ nói.”
Trước mặt cô là một nhà thiết kế cấp cao của J&A, cô nhận ra anh ta.
Nhà thiết kế đó mỉm cười truy vấn: “Tôi muốn biết tại sao cô lại từ bỏ J&A rồi lựa chọn tới SU làm việc. Điều kiện, đãi ngộ ở đây tốt hơn sao?
Câu hỏi đột ngột này khiến Nguyễn Khinh Họa không kịp đề phòng, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Bên này áp lực công việc ít hơn nhiều.”
Anh ta xem ra đã hiểu: “Được thôi, vậy tôi trở về liền nói cho sếp của chúng tôi biết, cả năm qua anh ấy cứ nhắc tới cô suốt, có lẽ nên từ bỏ thôi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Mọi người đã ra ngoài hết, cửa phòng họp liền bị đóng lại.
Không hiểu sao, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy không khí bên trong như bị bọn họ mang đi hết, trở nên vô cùng ngột ngạt, khó thở.
Cô và Giang Hoài Khiêm ngồi ở hai đầu bàn họp, cách xa nhau.
Phòng họp yên tĩnh một lúc, Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn anh: “Giang tổng, anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, xoay xoay chiếc bút trong tay: “Câu hỏi ban nãy, em trả lời lại một lần nữa.”
“Cái gì?” Nguyễn Khinh Họa không hiểu.
Giang Hoài Khiêm nhìn thẳng cô, lười biếng dựa lưng vào ghế, lãnh đạm hỏi: “Lúc trước vì sao không tới J&A.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, môi trên mấp máy, cười ngượng ngùng nói:
“Tôi vừa nói rồi mà.”
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đứng dậy đến gần.
Thân hình anh cao lớn, vừa đứng dậy đã chắn mất một nửa ánh sáng mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, bóng anh che khuất ánh sáng chiếu trên người cô.
Giang Hoài Khiêm dựa vào cạnh bàn, chân dài hơi chùng xuống, một tay đút túi nhìn cô.
Khi anh lại gần, Nguyễn Khinh Họa có thể ngửi thấy mùi hương gỗ sạch sẽ quen thuộc trên người anh, mát lạnh, xen chút cảm giác chua xót.
Cô cố kìm nén trái tim đang không chịu nghe lời của mình, buộc bản thân phải ngước mắt lên nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Hoài Khiêm bình tĩnh nói: “Em đang nói dối.”
Nguyễn Khinh Họa hô hấp căng thẳng.
Đột nhiên anh cúi đầu lại gần, nhìn cô bằng anh mắt sắc bén, có vài phần độc chiếm.
Nguyễn Khinh Họa đôi mắt long lanh, muốn né tránh, nhưng lại bị anh nói trúng tim đen, quên mất phải phản ứng như thế nào.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, em không đến J&A, có phải vì sự việc lần trước.”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Giang Hoài Khiêm nhẹ giọng, khẳng định nói: “Nguyễn Khinh Họa, em muốn né tránh tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.