Chương 47:
Thời Tinh Thảo
05/03/2023
Dù sao, xem ra lần này tiếp xúc gần cũng không tệ lắm.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, thấy cô chật vật một hồi không được đành chấp nhận từ bỏ, trong con mắt hiện lên ý cười.
Anh khẽ ho một tiếng, lãnh đạm nói: “Có đói bụng không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, quay sang nhìn anh.
“Tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm quét mắt nhìn mọi người bên trong xe: “Mọi người.”
Mạnh Dao cười phì một cái, không sợ Giang Hoài Khiêm chút nào.
“Cũng được, Giang tổng có chuẩn bị gì sao?”
Nhận được ánh mắt của ông chủ, Lưu Tuấn nói: “Có, ở bên này.”
Từ chỗ ngồi anh ta lấy ra một túi giấy, đưa cho hai cô gái: “Hai người ăn trước lót bụng đi, đến nơi chắc cũng phải 9 giờ.”
Vì vội vàng để kịp giờ lên xe, hầu hết mọi người đều chưa ăn uống gì.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lưu Tuấn: “Không cần khách sáo.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn bên trong, có rất nhiều đồ ăn.
Có thạch trái cây, bánh quy, còn có sữa chua, nước khoáng.
Kỳ thật cô cũng chưa đói lắm, nhưng nhìn mấy thứ này lại thấy thèm ăn.
Nguyễn Khinh Họa không kìm được, mở gói thạch ra.
Cô nếm thử, nhìn Mạnh Dao đang nghịch điện thoại ở bên cạnh: “Dao Dao, ăn đồ ngọt không?”
Mạnh Dao liếc nhìn, cười nói: “Ngon không?”
“Có.”
“Vậy cho tớ một miếng.”
Nguyễn Khinh Họa không do dự, trực tiếp đưa tới miệng Mạnh Dao.
Mạnh Dao nếm nếm, mắt sáng rực lên: “Thật sự không tệ nha.”
Cô ấy ngay lập tức cất di động đi: “Để tớ xem còn có gì ngon nữa hay không.”
Nguyễn Khinh Họa đem túi giấy đưa cho cô.
Mạnh Dao chọn chọn vài món, rồi lại đưa lại túi cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, nghĩ đến bên cạnh còn có một người, nhỏ giọng hỏi: “Giang tổng, anh có muốn ăn một chút không?”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn túi giấy ở trên đùi cô, rồi lại hướng tầm mắt đến lòng bàn tay của Nguyễn Khinh Họa.
“Có.” Anh đột nhiên nói.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cũng không thèm né tránh ánh mắt của mấy người trong xe, chậm rãi nói: “Cho tôi một viên kẹo.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô ngây ra ba giây, cúi đầu tìm.
Sau khi tìm thấy và đưa nó cho Giang Hoài Khiêm, cô lại nhận ra tại sao anh không tự mình lấy.
Lưu Tuấn không để ý đến họ nữa, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Mạnh Dao nghe cuộc đối thoại giữa hai người bên cạnh, cúi đầu đeo tai nghe, thì thầm nói với Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa, tớ ngủ một chút.”
“Được……”
Tài xế ngồi ngay ngắn, đến thở cũng không dám thở mạnh, càng không dám quay đầu lại nhìn.
Giang Hoài Khiêm xé gói kẹo trong tay, Nguyễn Khinh Họa để ý thấy anh đã ăn một cái.
……
–
Trời tối.
Xe vẫn vững vàng chạy ở trên đường, chỉ có ánh đèn bên đường như ẩn như hiện chiếu vào.
Nguyễn Khinh Họa vừa ăn xong một viên kẹo, cũng theo bản năng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không hề hay biết, mọi người đã ngủ thϊếp đi.
Nhưng cô ngồi ở vị trí không thích hợp để ngủ, mặc dù ngủ rồi, đôi mày vẫn nhíu chặt.
Giang Hoài Khiêm ghé mắt, khuôn mặt say ngủ của cô một lúc lâu, sau đó giơ tay lên ra hiệu.
Giọng nói cũng theo đó cất lên: “Đi chậm lại một chút.”
Tài xế liền làm theo.
Nguyễn Khinh Họa đã mơ một giấc mơ, trong ấy ông Nguyễn và bà Phùng đang cãi nhau.
Hai người từ phu thê ân ái trở thành thù địch. Trong nhà ầm ĩ vẫn luôn không dứt, thỉnh thoảng nó lại làm tổn thương tới cô bé đang làm bài tập trong phòng.
Mọi âm thanh chanh chua cãi vã đều truyền đến tai cô, cô cố bịt lỗ tai lại muốn trốn tránh, nhưng những thanh âm đó cứ như ma chú, không ngừng chui vào tai, làm cô không có cách nào trốn tránh.
Cô cau mày, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng một cách tuyệt vọng.
……
Có tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
Đột nhiên, tai cô như được bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp.
Nguyễn Khinh Họa lông mi hơi rung động, theo bản năng mà tìm vị trí thoải mái hơn.
Giang Hoài Khiêm thấy cô đã yên ổn, thở phào nhẹ nhõm.
Anh lúng túng lấy tay che tai cô, ngước mắt lên nhìn Lưu Tuấn đang bấm điện thoại với ánh mắt sắc bén.
Lưu Tuấn đè nặng thanh âm: “Xin lỗi.”
Giang Hoài Khiêm liếc anh ta, trầm giọng nói: “Không có lần sau.”
Lưu Tuấn gật đầu, xác định đã để điện thoại ở chế độ im lặng, mới dám trả lời tin nhắn của người vừa gửi đến.
Xong việc, anh ta liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Mạnh Dao đang ngủ, mà bên kia hai người…… Nguyễn Khinh Họa gần như là dựa vào người Giang Hoài Khiêm, bên tai được anh dùng tay che lại. Mà một tay khác của Giang Hoài Khiêm đang dơ lên, chặn lại ánh đèn đường bên ngoài cửa kính đang chiếu vào.
Lưu Tuấn không nói nên lời, không thể không nhìn Nguyễn Khinh Họa với con mắt khác.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng Giang Hoài Khiêm đối với Nguyễn Khinh Họa có chút để ý, nhưng bây giờ, xem ra không chỉ đơn giản như vậy.
Anh ta là trợ lý của Giang Hoài Khiêm ở nước ngoài, ở bên cạnh anh hơn một năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh ôn nhu và chu đáo với một người như vậy.
Quả nhiên cách đối xử với mỗi người cũng khác nhau.
Lưu Tuấn quan sát một lúc, rồi lại nhìn sang chỗ ngồi của Giang Hoài Khiêm, chột dạ mà thu hồi tầm mắt.
Sợ hãi.
Nguyễn Khinh Họa ngủ một giấc này, ngoại trừ cơn ác mộng ban nãy, mặt khác hết thảy mọi thứ đều ổn.
Khi cô tỉnh dậy, trong xe vẫn yên lặng.
Sau khi nhận thức được mình đang ngủ chỗ nào, Nguyễn Khinh Họa khẽ vuốt ngực thở phào.
Cô liếc trộm sang bên cạnh, Giang Hoài Khiêm đã ngủ rồi.
May quá.
Nguyễn Khinh Họa chậm rãi, thật cẩn thận mà dịch đầu sang chỗ khác.
Cô điều chỉnh lại dáng ngồi, lưng thẳng tắp, mặt hướng về phía trước.
Sau khi xuống xe, cô cảm thấy ngoại trừ Giang Hoài Khiêm, những người khác đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Nhưng cô lại không lý giải được tại sao.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, thấy cô chật vật một hồi không được đành chấp nhận từ bỏ, trong con mắt hiện lên ý cười.
Anh khẽ ho một tiếng, lãnh đạm nói: “Có đói bụng không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, quay sang nhìn anh.
“Tôi sao?”
Giang Hoài Khiêm quét mắt nhìn mọi người bên trong xe: “Mọi người.”
Mạnh Dao cười phì một cái, không sợ Giang Hoài Khiêm chút nào.
“Cũng được, Giang tổng có chuẩn bị gì sao?”
Nhận được ánh mắt của ông chủ, Lưu Tuấn nói: “Có, ở bên này.”
Từ chỗ ngồi anh ta lấy ra một túi giấy, đưa cho hai cô gái: “Hai người ăn trước lót bụng đi, đến nơi chắc cũng phải 9 giờ.”
Vì vội vàng để kịp giờ lên xe, hầu hết mọi người đều chưa ăn uống gì.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lưu Tuấn: “Không cần khách sáo.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn bên trong, có rất nhiều đồ ăn.
Có thạch trái cây, bánh quy, còn có sữa chua, nước khoáng.
Kỳ thật cô cũng chưa đói lắm, nhưng nhìn mấy thứ này lại thấy thèm ăn.
Nguyễn Khinh Họa không kìm được, mở gói thạch ra.
Cô nếm thử, nhìn Mạnh Dao đang nghịch điện thoại ở bên cạnh: “Dao Dao, ăn đồ ngọt không?”
Mạnh Dao liếc nhìn, cười nói: “Ngon không?”
“Có.”
“Vậy cho tớ một miếng.”
Nguyễn Khinh Họa không do dự, trực tiếp đưa tới miệng Mạnh Dao.
Mạnh Dao nếm nếm, mắt sáng rực lên: “Thật sự không tệ nha.”
Cô ấy ngay lập tức cất di động đi: “Để tớ xem còn có gì ngon nữa hay không.”
Nguyễn Khinh Họa đem túi giấy đưa cho cô.
Mạnh Dao chọn chọn vài món, rồi lại đưa lại túi cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhìn, nghĩ đến bên cạnh còn có một người, nhỏ giọng hỏi: “Giang tổng, anh có muốn ăn một chút không?”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn túi giấy ở trên đùi cô, rồi lại hướng tầm mắt đến lòng bàn tay của Nguyễn Khinh Họa.
“Có.” Anh đột nhiên nói.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cũng không thèm né tránh ánh mắt của mấy người trong xe, chậm rãi nói: “Cho tôi một viên kẹo.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô ngây ra ba giây, cúi đầu tìm.
Sau khi tìm thấy và đưa nó cho Giang Hoài Khiêm, cô lại nhận ra tại sao anh không tự mình lấy.
Lưu Tuấn không để ý đến họ nữa, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Mạnh Dao nghe cuộc đối thoại giữa hai người bên cạnh, cúi đầu đeo tai nghe, thì thầm nói với Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa, tớ ngủ một chút.”
“Được……”
Tài xế ngồi ngay ngắn, đến thở cũng không dám thở mạnh, càng không dám quay đầu lại nhìn.
Giang Hoài Khiêm xé gói kẹo trong tay, Nguyễn Khinh Họa để ý thấy anh đã ăn một cái.
……
–
Trời tối.
Xe vẫn vững vàng chạy ở trên đường, chỉ có ánh đèn bên đường như ẩn như hiện chiếu vào.
Nguyễn Khinh Họa vừa ăn xong một viên kẹo, cũng theo bản năng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không hề hay biết, mọi người đã ngủ thϊếp đi.
Nhưng cô ngồi ở vị trí không thích hợp để ngủ, mặc dù ngủ rồi, đôi mày vẫn nhíu chặt.
Giang Hoài Khiêm ghé mắt, khuôn mặt say ngủ của cô một lúc lâu, sau đó giơ tay lên ra hiệu.
Giọng nói cũng theo đó cất lên: “Đi chậm lại một chút.”
Tài xế liền làm theo.
Nguyễn Khinh Họa đã mơ một giấc mơ, trong ấy ông Nguyễn và bà Phùng đang cãi nhau.
Hai người từ phu thê ân ái trở thành thù địch. Trong nhà ầm ĩ vẫn luôn không dứt, thỉnh thoảng nó lại làm tổn thương tới cô bé đang làm bài tập trong phòng.
Mọi âm thanh chanh chua cãi vã đều truyền đến tai cô, cô cố bịt lỗ tai lại muốn trốn tránh, nhưng những thanh âm đó cứ như ma chú, không ngừng chui vào tai, làm cô không có cách nào trốn tránh.
Cô cau mày, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng một cách tuyệt vọng.
……
Có tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
Đột nhiên, tai cô như được bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp.
Nguyễn Khinh Họa lông mi hơi rung động, theo bản năng mà tìm vị trí thoải mái hơn.
Giang Hoài Khiêm thấy cô đã yên ổn, thở phào nhẹ nhõm.
Anh lúng túng lấy tay che tai cô, ngước mắt lên nhìn Lưu Tuấn đang bấm điện thoại với ánh mắt sắc bén.
Lưu Tuấn đè nặng thanh âm: “Xin lỗi.”
Giang Hoài Khiêm liếc anh ta, trầm giọng nói: “Không có lần sau.”
Lưu Tuấn gật đầu, xác định đã để điện thoại ở chế độ im lặng, mới dám trả lời tin nhắn của người vừa gửi đến.
Xong việc, anh ta liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Mạnh Dao đang ngủ, mà bên kia hai người…… Nguyễn Khinh Họa gần như là dựa vào người Giang Hoài Khiêm, bên tai được anh dùng tay che lại. Mà một tay khác của Giang Hoài Khiêm đang dơ lên, chặn lại ánh đèn đường bên ngoài cửa kính đang chiếu vào.
Lưu Tuấn không nói nên lời, không thể không nhìn Nguyễn Khinh Họa với con mắt khác.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng Giang Hoài Khiêm đối với Nguyễn Khinh Họa có chút để ý, nhưng bây giờ, xem ra không chỉ đơn giản như vậy.
Anh ta là trợ lý của Giang Hoài Khiêm ở nước ngoài, ở bên cạnh anh hơn một năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh ôn nhu và chu đáo với một người như vậy.
Quả nhiên cách đối xử với mỗi người cũng khác nhau.
Lưu Tuấn quan sát một lúc, rồi lại nhìn sang chỗ ngồi của Giang Hoài Khiêm, chột dạ mà thu hồi tầm mắt.
Sợ hãi.
Nguyễn Khinh Họa ngủ một giấc này, ngoại trừ cơn ác mộng ban nãy, mặt khác hết thảy mọi thứ đều ổn.
Khi cô tỉnh dậy, trong xe vẫn yên lặng.
Sau khi nhận thức được mình đang ngủ chỗ nào, Nguyễn Khinh Họa khẽ vuốt ngực thở phào.
Cô liếc trộm sang bên cạnh, Giang Hoài Khiêm đã ngủ rồi.
May quá.
Nguyễn Khinh Họa chậm rãi, thật cẩn thận mà dịch đầu sang chỗ khác.
Cô điều chỉnh lại dáng ngồi, lưng thẳng tắp, mặt hướng về phía trước.
Sau khi xuống xe, cô cảm thấy ngoại trừ Giang Hoài Khiêm, những người khác đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Nhưng cô lại không lý giải được tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.