Chương 48:
Thời Tinh Thảo
05/03/2023
Sau khi lấy hành lý, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao đến hội trường đợi để tụ họp với mọi người.
Mặc dù tài xế đã lái xe chạy chậm, nhưng họ vẫn đến sớm hơn mọi người trong công ty một chút.
Lưu Tuấn và Giang Hoài Khiêm đi trước đến quầy tiếp tân, có quản lý khách sạn đang đợi họ ở đó để làm thủ tục nhận phòng.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa cái cổ đau nhức, vừa muốn tìm một chỗ ngồi xuống, lại bắt gặp ánh mắt ngập ngừng của Mạnh Dao.
Nguyễn Khinh Họa dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Lúc ngủ say tớ có nói mớ không?”
Mạnh Dao lắc đầu: “Không có.”
Nguyễn Khinh Họa: “……Hay khịt mũi?”
Mạnh Dao nghẹn lời: “Không có.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, trừng mắt nhìn Mạnh Dao: “Vậy tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy?”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy im lặng không nói vài giây, thấp giọng hỏi: “Cậu thấy thế sao?”
Nguyễn Khinh Họa suy tư hình dung: “Giống như tớ đã làm chuyện gì đó xấu xa vậy.”
“……”
Mạnh Dao nhìn cô, thở dài nói: “Thật sự không có.”
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy cô ấy hình như vẫn còn điều gì muốn nói, nhướng mày.
“Hửm?”
“Nhưng cậu đó.” Mạnh Dao nhớ lại cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy lúc ở trên xe, tiếc nuối nói: “Đúng là đồ không biết trân trọng. Tớ thực sự muốn cạy đầu của cậu ra xem bên trong rốt cuộc có gì.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô vừa định nói thì Lưu Tuấn đã đi tới.
Anh ta đưa thẻ phòng cho hai người: “Hai người lên nghỉ ngơi trước đi, những người khác sẽ đến ngay.”
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lưu Tuấn liếc nhìn thẻ phòng trong tay cô rồi thuận miệng nói: “Phòng của Giang tổng và các cô ở cùng một tầng, nếu có việc gấp có thể tới tìm anh ấy.”
Nguyễn Khinh Họa sững sờ: “Hả?”
Lưu Tuấn nhìn cô với ánh mắt hồ nghi rồi giải thích: “Chúng tôi đều ở tầng 1. Để tiện cho việc đi lại, Giang tổng đã đặt tất cả các phòng gần nhau.”
Để thuận tiện và tránh làm phiền người khác, Giang Hoài Khiêm đã gọi trước cho khách sạn để giữ phòng, dặn họ để trống hẳn mấy tầng liền nhau.
Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, hiểu ra: “Cảm ơn.”
Cô không nghĩ nhiều, xoay người cùng Mạnh Dao đi vào thang máy.
Công ty của họ rất linh động trong việc sắp xếp các phòng, cho phép mọi người tự lập nhóm với những người có mối quan hệ thân thiết với nhau và cũng không yêu cầu bắt buộc các đồng nghiệp trong cùng một bộ phận phải ở cùng nhau.
Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao là hai người đầu tiên lên lầu, họ bước vào phòng.
Ngay khi bước vào, Mạnh Dao đã thốt lên kinh ngạc.
“Giang tổng không hổ là người có tiền.”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô ấy một cái, theo sau bước vào, nhìn qua căn phòng.
Cô cũng phải thừa nhận rằng đây là khách sạn tốt nhất mà bọn cô từng được ở. Cửa kính lớn trong suốt, hai chiếc giường trong phòng cũng rất lớn. Mặc dù nó chỉ là một căn phòng nghỉ nhưng có đủ không gian, từ ghế sô-pha, bàn làm việc, bàn trà nhỏ, TV, đầy đủ mọi thứ.
Nguyễn Khinh Họa nhìn quanh, rồi bước ra ban công.
Bên ngoài ban công có hai chiếc ghế dựa, người ngồi có thể thưởng thức được phong cảnh bên ngoài.
Nguyễn Khinh Họa nhìn ánh đèn đường bên ngoài một lúc, mới phát hiện ngoài ban công có thể nhìn thấy khu trượt tuyết.
Màn đêm bị tuyết bao phủ nên khi ánh đèn chiếu vào cũng bớt chói mắt hơn. Nhưng dù có vậy cũng khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Cô rất thích tuyết.
Nguyễn Khinh Họa hưng phấn một hồi lâu, rồi quay đầu nhìn về phía Mạnh Dao: “Dao Dao, chúng ta xuống dưới đi.”
Mạnh Dao: “……”
Mạnh Dao xem xét, sờ sờ đầu Khinh Họa: “Vậy cậu mặc áo khoác vào, tớ sẽ cùng cậu đi xuống.”
Nguyễn Khinh Họa thỏa hiệp: “Được.”
Thể chất của Nguyễn Khinh Họa không được tốt lắm, lúc trước cô tự giễu mình là Lâm Đại Ngọc cũng không phải là quá lời.
Mạnh Dao quen cô từ hồi đại học, cô ấy cũng biết rõ chỉ cần trời trở lạnh là Nguyễn Khinh Họa sẽ rất dễ bị ốm.
Cả hai thay quần áo và xuống lầu thì tình cờ gặp một đồng nghiệp vừa mới tới nơi.
“Oa, hai người các cô đến lâu chưa?”
Mạnh Dao: “Chắc được hơn mười phút, anh có định lên xem phòng luôn không?”
Cô ấy cười nói tiếp: “Phòng siêu cấp xa hoa, mau lên trải nghiệm đi.”
“Được được, hai người đang định đi đâu vậy?”
“Chúng tôi xuống sân trượt tuyết xem một chút, chờ mọi người đến đủ hết thì cùng đi ăn tối.”
Bữa tối sẽ được chuẩn bị ở đây, trước khi xuất phát tất cả mọi người trong công ty đã được thông báo trước.
Đây là lý do tại sao ban nãy lúc ở trên xe không có ai ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Sau khi chào các đồng nghiệp vừa đến, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao đi đến khu trượt tuyết.
Trời tối đen như mực, không khí thì lạnh giá.
Mạnh Dao không có hứng thú lắm, ngồi xổm ở một góc nghịch điện thoại.
Nguyễn Khinh Họa thì ngược lại, được dẫm hai chân trên tuyết, cô rất là vui vẻ.
Cô bật máy ảnh, cong môi cười, muốn chụp mấy bức ảnh bầu trời đêm ở đây. Sau khi chụp vài tấm, xoay máy, cô chợt phát hiện thấy một ánh sáng màu đỏ ở phía bên kia.
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, nhìn theo camera, rồi sau đó phóng to hình lên, kéo gần lại.
Cô thực hiện một loạt hành động này một cách cẩn thận và thận trọng.
Vài giây sau, cô nhấn nút chụp ảnh rồi quay máy đi chỗ khác.
Giang Hoài Khiêm ở trong bóng tối đứng nhìn bóng người đang vui vẻ trên sân trượt tuyết, cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đặc biệt dễ thấy.
Khoảng cách quá xa, anh không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, nhưng đại khái có thể tưởng tượng ra.
Cô đang rất hào hứng.
–
Mặc dù tài xế đã lái xe chạy chậm, nhưng họ vẫn đến sớm hơn mọi người trong công ty một chút.
Lưu Tuấn và Giang Hoài Khiêm đi trước đến quầy tiếp tân, có quản lý khách sạn đang đợi họ ở đó để làm thủ tục nhận phòng.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa cái cổ đau nhức, vừa muốn tìm một chỗ ngồi xuống, lại bắt gặp ánh mắt ngập ngừng của Mạnh Dao.
Nguyễn Khinh Họa dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Lúc ngủ say tớ có nói mớ không?”
Mạnh Dao lắc đầu: “Không có.”
Nguyễn Khinh Họa: “……Hay khịt mũi?”
Mạnh Dao nghẹn lời: “Không có.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, trừng mắt nhìn Mạnh Dao: “Vậy tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy?”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy im lặng không nói vài giây, thấp giọng hỏi: “Cậu thấy thế sao?”
Nguyễn Khinh Họa suy tư hình dung: “Giống như tớ đã làm chuyện gì đó xấu xa vậy.”
“……”
Mạnh Dao nhìn cô, thở dài nói: “Thật sự không có.”
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy cô ấy hình như vẫn còn điều gì muốn nói, nhướng mày.
“Hửm?”
“Nhưng cậu đó.” Mạnh Dao nhớ lại cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy lúc ở trên xe, tiếc nuối nói: “Đúng là đồ không biết trân trọng. Tớ thực sự muốn cạy đầu của cậu ra xem bên trong rốt cuộc có gì.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô vừa định nói thì Lưu Tuấn đã đi tới.
Anh ta đưa thẻ phòng cho hai người: “Hai người lên nghỉ ngơi trước đi, những người khác sẽ đến ngay.”
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lưu Tuấn liếc nhìn thẻ phòng trong tay cô rồi thuận miệng nói: “Phòng của Giang tổng và các cô ở cùng một tầng, nếu có việc gấp có thể tới tìm anh ấy.”
Nguyễn Khinh Họa sững sờ: “Hả?”
Lưu Tuấn nhìn cô với ánh mắt hồ nghi rồi giải thích: “Chúng tôi đều ở tầng 1. Để tiện cho việc đi lại, Giang tổng đã đặt tất cả các phòng gần nhau.”
Để thuận tiện và tránh làm phiền người khác, Giang Hoài Khiêm đã gọi trước cho khách sạn để giữ phòng, dặn họ để trống hẳn mấy tầng liền nhau.
Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, hiểu ra: “Cảm ơn.”
Cô không nghĩ nhiều, xoay người cùng Mạnh Dao đi vào thang máy.
Công ty của họ rất linh động trong việc sắp xếp các phòng, cho phép mọi người tự lập nhóm với những người có mối quan hệ thân thiết với nhau và cũng không yêu cầu bắt buộc các đồng nghiệp trong cùng một bộ phận phải ở cùng nhau.
Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao là hai người đầu tiên lên lầu, họ bước vào phòng.
Ngay khi bước vào, Mạnh Dao đã thốt lên kinh ngạc.
“Giang tổng không hổ là người có tiền.”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô ấy một cái, theo sau bước vào, nhìn qua căn phòng.
Cô cũng phải thừa nhận rằng đây là khách sạn tốt nhất mà bọn cô từng được ở. Cửa kính lớn trong suốt, hai chiếc giường trong phòng cũng rất lớn. Mặc dù nó chỉ là một căn phòng nghỉ nhưng có đủ không gian, từ ghế sô-pha, bàn làm việc, bàn trà nhỏ, TV, đầy đủ mọi thứ.
Nguyễn Khinh Họa nhìn quanh, rồi bước ra ban công.
Bên ngoài ban công có hai chiếc ghế dựa, người ngồi có thể thưởng thức được phong cảnh bên ngoài.
Nguyễn Khinh Họa nhìn ánh đèn đường bên ngoài một lúc, mới phát hiện ngoài ban công có thể nhìn thấy khu trượt tuyết.
Màn đêm bị tuyết bao phủ nên khi ánh đèn chiếu vào cũng bớt chói mắt hơn. Nhưng dù có vậy cũng khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Cô rất thích tuyết.
Nguyễn Khinh Họa hưng phấn một hồi lâu, rồi quay đầu nhìn về phía Mạnh Dao: “Dao Dao, chúng ta xuống dưới đi.”
Mạnh Dao: “……”
Mạnh Dao xem xét, sờ sờ đầu Khinh Họa: “Vậy cậu mặc áo khoác vào, tớ sẽ cùng cậu đi xuống.”
Nguyễn Khinh Họa thỏa hiệp: “Được.”
Thể chất của Nguyễn Khinh Họa không được tốt lắm, lúc trước cô tự giễu mình là Lâm Đại Ngọc cũng không phải là quá lời.
Mạnh Dao quen cô từ hồi đại học, cô ấy cũng biết rõ chỉ cần trời trở lạnh là Nguyễn Khinh Họa sẽ rất dễ bị ốm.
Cả hai thay quần áo và xuống lầu thì tình cờ gặp một đồng nghiệp vừa mới tới nơi.
“Oa, hai người các cô đến lâu chưa?”
Mạnh Dao: “Chắc được hơn mười phút, anh có định lên xem phòng luôn không?”
Cô ấy cười nói tiếp: “Phòng siêu cấp xa hoa, mau lên trải nghiệm đi.”
“Được được, hai người đang định đi đâu vậy?”
“Chúng tôi xuống sân trượt tuyết xem một chút, chờ mọi người đến đủ hết thì cùng đi ăn tối.”
Bữa tối sẽ được chuẩn bị ở đây, trước khi xuất phát tất cả mọi người trong công ty đã được thông báo trước.
Đây là lý do tại sao ban nãy lúc ở trên xe không có ai ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Sau khi chào các đồng nghiệp vừa đến, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao đi đến khu trượt tuyết.
Trời tối đen như mực, không khí thì lạnh giá.
Mạnh Dao không có hứng thú lắm, ngồi xổm ở một góc nghịch điện thoại.
Nguyễn Khinh Họa thì ngược lại, được dẫm hai chân trên tuyết, cô rất là vui vẻ.
Cô bật máy ảnh, cong môi cười, muốn chụp mấy bức ảnh bầu trời đêm ở đây. Sau khi chụp vài tấm, xoay máy, cô chợt phát hiện thấy một ánh sáng màu đỏ ở phía bên kia.
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, nhìn theo camera, rồi sau đó phóng to hình lên, kéo gần lại.
Cô thực hiện một loạt hành động này một cách cẩn thận và thận trọng.
Vài giây sau, cô nhấn nút chụp ảnh rồi quay máy đi chỗ khác.
Giang Hoài Khiêm ở trong bóng tối đứng nhìn bóng người đang vui vẻ trên sân trượt tuyết, cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đặc biệt dễ thấy.
Khoảng cách quá xa, anh không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, nhưng đại khái có thể tưởng tượng ra.
Cô đang rất hào hứng.
–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.