Chương 7:
Thời Tinh Thảo
02/03/2023
Anh uống hai ngụm rượu, lấy chiếc điện thoại vẫn đang rung ra, liếc mắt một cái, lãnh đạm nói: “Cậu nên nhìn lại bản thân đi.”
Chu Nghiêu “haizz” một tiếng, cũng không miễn cưỡng.
Một vài người trong hội bắt đầu xôn xao bàn tán, bỏ phiếu lựa chọn, cuối cùng mỹ nữ mặc đồ màu trắng đã chiến thắng. Bảo thủ thì bảo thủ, nhưng không thể phủ nhận cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Sau khi có kết quả bình chọn, Chu Nghiêu sờ sờ cằm nói: “Các cậu nói xem, nếu tôi xuống nói chuyện với cô ấy, hỏi xin WeChat. Liệu cô ấy có đồng ý không?”
“Không.” Giang Hoài Khiêm bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, đứng dậy định rời đi.
“Tôi lên lầu nghỉ một lát.”
Lầu năm là nơi nghỉ ngơi của Chu Nghiêu, tiện nghi hơn cả khách sạn.
Chu Nghiêu gật đầu: “Cậu thật sự không muốn ngắm mỹ nữ?”
Giang Hoài Nam liếc anh ta một cái, từ trên hành lang lầu hai nhìn xuống.
Vài giây sau, Giang Hoài Khiêm chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Tôi quên nói với cậu chuyện này.”
Anh thu hồi ánh mắt, ngữ khí đều đều: “Mẹ cậu nói muốn cậu về nhà trong tối nay.”
Chu Nghiêu: “……?”
Anh ta sững sờ một lúc, bất mãn: “Bà ấy nói với cậu lúc mấy giờ? Nói tôi mấy giờ thì phải về nhà?”
Giang Hoài Khiêm hơi cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ: “6 giờ, 9 giờ.”
Chu Nghiêu không sợ trời không sợ đất, hắn chỉ sợ duy nhất mẹ mình.
Liếc nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi. Lúc này, Chu Nghiêu không còn thời gian đứng mắng Giang Hoài Khiêm nữa, vội vội vàng vàng khoác áo chạy xuống lầu.
Giang Hoài Khiêm nhìn Chu Nghiêu rời đi, sau đó cũng đi thẳng lên cầu thang.
–
Nguyễn Khinh Họa đi vào nhà vệ sinh, sau khi tháo kính áp tròng ra, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng đồng thời, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ hơn. Cô dặm lại lớp trang điểm, xoay người đi ra.
Vừa đi ra ngoài, cô liền chạm mặt ngay hai nhân vật trung tâm của câu chuyện mà cô và Mạnh Dao nói đến mấy hôm nay. Đó là Đàm Diễm cùng giám đốc công ty thiết kế của họ – Thạch Giang đang tán tỉnh nhau ở hành lang.
Nguyễn Khinh Họa sững sờ mất hai giây, theo bản năng xoay người quay lại bồn rửa mặt.
Cô không nghĩ rằng hai người đó to gan như vậy. Trước đây trong công ty cũng có tin đồn nhưng chưa được chứng thực, hôm nay được nhìn thấy
tận mắt, Nguyễn Khinh Họa đang suy nghĩ xem có nên quay video và chụp lại vài tấm ảnh hay không.
Nghĩ đến đây, cô lại loay hoay không biết quay video hay chụp ảnh chuyện này như thế nào.
Cô hiện giờ không đeo kính, hành lang bên ngoài nhà vệ sinh lại không rộng, trong quán cũng có nhiều cặp đôi công khai tán tỉnh nhau, nếu cô ấy thực sự làm vậy, khả năng cao sẽ bị phát hiện.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, chân vô thức tiến về phía cửa. Cô liếc nhìn sang bên phải, Thạch Giang và Đàm Diễm vẫn còn ở đó.
Cô hít một hơi thật sâu, hối hận vì đã không mang theo áo khoác vào.
Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía đối diện, cũng không có ai đang đứng sau lưng mình.
Vừa mới chụp được hai tấm hình, phía bên phải dường như đã có người chú ý đến hành động của cô, quay đầu nhìn sang.
Cô giật mình, theo bản năng vội lùi lại. Đột nhiên đυ.ng phải một ai đó ở phía sau.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu xin lỗi.
Người bị cô đυ.ng phải không hề có phản ứng.
Nguyễn Khinh Họa hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên, đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đây là loại nước hoa mà cô rất thích, nó là mùi hương gỗ tuyết tùng, lành lạnh nhưng trầm ổn, lại có dư vị ngọt ngào.
Khi nhìn thấy người trước mặt, Nguyễn Khinh Họa yên lặng mất vài giây.
“Anh ——”
“Cô— ” Giang Hoài Khiêm cụp mắt xuống, ánh mặt dừng trên người Nguyễn Khinh Họa một lúc, nhàn nhạt hỏi: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Cô mím môi, không biết nên nói như thế nào.
Giang Hoài Khiêm quét mắt qua chiếc điện thoại cô cầm trên tay, “Chụp lén?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa mặt đỏ lên, có cảm giác chột dạ như bị người ta bắt quả tang đang làm chuyện xấu. Hơn nữa người này lại là Giang Hoài Khiêm.
Cô nhắm mắt giải thích bừa bãi: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, liếc cô một cái: “Tôi nghĩ cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa đang định nói chuyện thì nghe thấy âm thanh tiếng giày cao gót đang đến gần.
Là Đàm Diễm.
Cô mở to mắt, muốn tìm một vị trí để trốn đi, nhưng Giang Hoài Khiêm lại đứng chắn ngay ở trước mặt.
Nguyễn Khinh Họa có chút sốt ruột, mím môi khô khốc nói: “Anh có thể nhường đường một chút không?”
Giang Hoài Khiêm hiểu ra vấn đề. Cong môi hỏi: “Cô sợ cô ta phát hiện?”
“Không phải sợ……” Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô căn bản không kịp trốn rồi.
Dưới ánh đèn điện, Đàm Diễm bước tới bồn rửa mặt, Nguyễn Khinh Họa túm lấy áo khoác ngoài của Giang Hoài Khiêm, nép mình, trốn trong áo của anh.
Chu Nghiêu “haizz” một tiếng, cũng không miễn cưỡng.
Một vài người trong hội bắt đầu xôn xao bàn tán, bỏ phiếu lựa chọn, cuối cùng mỹ nữ mặc đồ màu trắng đã chiến thắng. Bảo thủ thì bảo thủ, nhưng không thể phủ nhận cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Sau khi có kết quả bình chọn, Chu Nghiêu sờ sờ cằm nói: “Các cậu nói xem, nếu tôi xuống nói chuyện với cô ấy, hỏi xin WeChat. Liệu cô ấy có đồng ý không?”
“Không.” Giang Hoài Khiêm bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, đứng dậy định rời đi.
“Tôi lên lầu nghỉ một lát.”
Lầu năm là nơi nghỉ ngơi của Chu Nghiêu, tiện nghi hơn cả khách sạn.
Chu Nghiêu gật đầu: “Cậu thật sự không muốn ngắm mỹ nữ?”
Giang Hoài Nam liếc anh ta một cái, từ trên hành lang lầu hai nhìn xuống.
Vài giây sau, Giang Hoài Khiêm chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Tôi quên nói với cậu chuyện này.”
Anh thu hồi ánh mắt, ngữ khí đều đều: “Mẹ cậu nói muốn cậu về nhà trong tối nay.”
Chu Nghiêu: “……?”
Anh ta sững sờ một lúc, bất mãn: “Bà ấy nói với cậu lúc mấy giờ? Nói tôi mấy giờ thì phải về nhà?”
Giang Hoài Khiêm hơi cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ: “6 giờ, 9 giờ.”
Chu Nghiêu không sợ trời không sợ đất, hắn chỉ sợ duy nhất mẹ mình.
Liếc nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi. Lúc này, Chu Nghiêu không còn thời gian đứng mắng Giang Hoài Khiêm nữa, vội vội vàng vàng khoác áo chạy xuống lầu.
Giang Hoài Khiêm nhìn Chu Nghiêu rời đi, sau đó cũng đi thẳng lên cầu thang.
–
Nguyễn Khinh Họa đi vào nhà vệ sinh, sau khi tháo kính áp tròng ra, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng đồng thời, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ hơn. Cô dặm lại lớp trang điểm, xoay người đi ra.
Vừa đi ra ngoài, cô liền chạm mặt ngay hai nhân vật trung tâm của câu chuyện mà cô và Mạnh Dao nói đến mấy hôm nay. Đó là Đàm Diễm cùng giám đốc công ty thiết kế của họ – Thạch Giang đang tán tỉnh nhau ở hành lang.
Nguyễn Khinh Họa sững sờ mất hai giây, theo bản năng xoay người quay lại bồn rửa mặt.
Cô không nghĩ rằng hai người đó to gan như vậy. Trước đây trong công ty cũng có tin đồn nhưng chưa được chứng thực, hôm nay được nhìn thấy
tận mắt, Nguyễn Khinh Họa đang suy nghĩ xem có nên quay video và chụp lại vài tấm ảnh hay không.
Nghĩ đến đây, cô lại loay hoay không biết quay video hay chụp ảnh chuyện này như thế nào.
Cô hiện giờ không đeo kính, hành lang bên ngoài nhà vệ sinh lại không rộng, trong quán cũng có nhiều cặp đôi công khai tán tỉnh nhau, nếu cô ấy thực sự làm vậy, khả năng cao sẽ bị phát hiện.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, chân vô thức tiến về phía cửa. Cô liếc nhìn sang bên phải, Thạch Giang và Đàm Diễm vẫn còn ở đó.
Cô hít một hơi thật sâu, hối hận vì đã không mang theo áo khoác vào.
Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía đối diện, cũng không có ai đang đứng sau lưng mình.
Vừa mới chụp được hai tấm hình, phía bên phải dường như đã có người chú ý đến hành động của cô, quay đầu nhìn sang.
Cô giật mình, theo bản năng vội lùi lại. Đột nhiên đυ.ng phải một ai đó ở phía sau.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu xin lỗi.
Người bị cô đυ.ng phải không hề có phản ứng.
Nguyễn Khinh Họa hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên, đột nhiên cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đây là loại nước hoa mà cô rất thích, nó là mùi hương gỗ tuyết tùng, lành lạnh nhưng trầm ổn, lại có dư vị ngọt ngào.
Khi nhìn thấy người trước mặt, Nguyễn Khinh Họa yên lặng mất vài giây.
“Anh ——”
“Cô— ” Giang Hoài Khiêm cụp mắt xuống, ánh mặt dừng trên người Nguyễn Khinh Họa một lúc, nhàn nhạt hỏi: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa theo bản năng nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Cô mím môi, không biết nên nói như thế nào.
Giang Hoài Khiêm quét mắt qua chiếc điện thoại cô cầm trên tay, “Chụp lén?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa mặt đỏ lên, có cảm giác chột dạ như bị người ta bắt quả tang đang làm chuyện xấu. Hơn nữa người này lại là Giang Hoài Khiêm.
Cô nhắm mắt giải thích bừa bãi: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, liếc cô một cái: “Tôi nghĩ cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa đang định nói chuyện thì nghe thấy âm thanh tiếng giày cao gót đang đến gần.
Là Đàm Diễm.
Cô mở to mắt, muốn tìm một vị trí để trốn đi, nhưng Giang Hoài Khiêm lại đứng chắn ngay ở trước mặt.
Nguyễn Khinh Họa có chút sốt ruột, mím môi khô khốc nói: “Anh có thể nhường đường một chút không?”
Giang Hoài Khiêm hiểu ra vấn đề. Cong môi hỏi: “Cô sợ cô ta phát hiện?”
“Không phải sợ……” Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô căn bản không kịp trốn rồi.
Dưới ánh đèn điện, Đàm Diễm bước tới bồn rửa mặt, Nguyễn Khinh Họa túm lấy áo khoác ngoài của Giang Hoài Khiêm, nép mình, trốn trong áo của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.