Chương 6:
Thời Tinh Thảo
02/03/2023
Cô đưa tay sờ đầu Mạnh Dao: “Ăn tối chưa?”
Mạnh Dao lắc lắc đầu.
Nguyễn Khinh Họa “Ừm”, thấp giọng hỏi: “Tớ đưa cậu đi ăn chút gì nhé?”
Mạnh Dao: “Không đi.”
Nguyễn Khinh Họa hết cách, chỉ đành ngồi ở bên cạnh.
Ánh đèn trong quán bar chớp nháy khiến cô khó chịu. Nguyễn Khinh Họa bị cận thị nhẹ, mỗi khi đeo kính áp tròng và gặp ánh sáng kiểu này thì mắt rất dễ bị viêm. Mà đây rõ ràng là dấu hiệu của tình trạng viêm nhiễm.
Cô nhấp vài ngụm rượu do Mạnh Dao giới thiệu rồi dụi dụi hai mắt.
“Dao Dao, tớ vào nhà vệ sinh một chút, tớ phải tháo kính áp tròng mới được.”
Mạnh Dao sửng sốt, nhìn cô chằm chằm: “A? Mắt cậu lại không thoải mái sao?”
“Có một chút.”
“Vậy cậu có mang kính cận theo không?”
Nguyễn Khinh Họa mở túi ra xem: “Không có, nhưng chắc vẫn có thể nhìn thấy được.”
Cô bị cận thị hai độ.
Mạnh Dao không yên tâm: “Tớ đưa cậu đi?”
“Không cần.” Nguyễn Khinh Họa nhìn Mạnh Dao, dặn dò người phục vụ ở quầy bar: “Xin chào, có thể giúp tôi để ý bạn tôi được không? Cô ấy hơi say, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Người phục vụ mỉm cười đảm bảo: “Tất nhiên sẽ không từ chối lời nhờ vả của phụ nữ xinh đẹp sẽ rồi.”
Nguyễn Khinh Họa vẫn không cảm thấy yên tâm, còn cố ý để lại điện thoại.
Phía bên kia, để chào mừng Giang Hoài Khiêm trở về Trung Quốc, một nhóm bạn lâu không gặp mặt đã đặc biệt đến quán bar để mở tiệc chúc mừng.
Giang Hoài Khiêm không từ chối, nhưng cũng không có hứng thú.
Mặc cho bạn bè xung quanh nói chuyện, anh cũng hoàn toàn không lên tiếng.
Chu Nghiêu ngồi ở bên cạnh, giơ khuỷu tay huých anh một cái.
Giang Hoài Khiêm lười nhác liếc nhìn anh ta.
Chu Nghiêu cười: “Cậu như này là thế nào?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Chu Nghiêu: “Từ lúc đến đây đến giờ, cậu một câu cũng không nói, sao vậy? Quán bar của tôi khiến cậu thấy không thoải mái sao?”
Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, không quan tâm đến câu hỏi của anh ta.
Chu Nghiêu đã quá quen với tính khí này của bạn mình: “Nghe nói cậu chuẩn bị tiếp quản công ty thiết kế SU?”
Nhắc tới chuyện này, Giang Hoài Khiêm mới có chút phản ứng lại.
“Ừm.”
Chu Nghiêu không hiểu, “Lão già nhà cậu gọi cậu về nước, lại sắp xếp cho cậu tiếp quản một công ty như vậy hả?”
Giang Hoài Khiêm cầm chiếc bật lửa ở trên bàn lên, nghịch nghịch trong tay, lãnh đạm nói: “Thế thì sao, cậu coi thường công ty đó nhỏ bé không tiếng tăm?”
Chu Nghiêu nghẹn giọng.
Vấn đề ở đây không phải anh nghĩ Giang Hoài Khiêm không đủ năng lực, nhưng cũng chính vì thân phận và năng lực của Giang Hoài Khiêm, đáng lẽ không phải tiếp quản một công ty nhỏ như SU mà nên là một nơi tốt hơn thế nhiều.
Thậm chí với sự ưu tú của Giang Hoài Khiêm thì trực tiếp quản lý trụ sở của J&A cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn, nhưng anh lại chọn một công ty vừa được mua lại và còn đang tồn tại rất nhiều vấn đề như SU.
SU trước đây tiếng tăm trong ngành cũng khá tốt, nhưng mấy năm gần đây liên tục thua lỗ nghiêm trọng, đã sớm chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch. Người ngoài nhìn vào thì không rõ, nhưng là Giang Hoài Khiêm thì không thể không biết được.
“Vậy thì sao?” Chu Nghiêu liếc mắt nhìn anh, suy nghĩ nói: “Cậu có phải đang giấu diếm âm mưu gì đúng không?”
Giang Hoài Khiêm: “……”
“Không có.”
Chu Nghiêu nghi hoặc nhìn, cảm thấy lời này của Giang Hoài Khiêm không hề đáng tin.
Anh và Giang Hoài Khiêm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong mắt người ngoài, họ là những kẻ tùy tiện và không bao giờ chịu theo một khuôn phép nào. Nhưng trên thực tế, Giang Hoài Khiêm vô cùng thông minh và đầy mưu mẹo, phần lớn những trò nghịch ngợm lúc nhỏ của Chu Nghiêu đều do Giang Hoài Khiêm bày ra.
Chu Nghiêu còn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì một người bạn ở bên cạnh đã hét lên đầy hào hứng: “Nhìn bên kia xem, có hai mỹ nữ vô cùng xinh đẹp kìa.”
Chu Nghiêu bị phân tâm, nghe thấy lời này lập tức quay sang nhìn về phía quầy bar.
Nhìn thấy hai khuôn mặt của Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao, Chu Nghiêu liền huýt sáo: “Trông được đấy.”
“Nghiêu ca, anh cảm thấy ai xinh hơn?”
Chu Nghiêu tính cách ấu trĩ, thỉnh thoảng cũng sẽ tham dự vào cái trò chơi thảo luận của cánh đàn ông này.
“Cô gái mặc bộ đồ màu trắng.”
Một người khác nhìn nói: “Tôi thì thấy cô gái mặc bộ váy đen kia được hơn.”
Nghe vậy, Chu Nghiêu nhướng mày: “Màu trắng đẹp hơn?”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng tôi đã quan sát cô gái đó một lúc, thấy cô ta uống rượu rất thận trọng, ăn mặc tuy rằng thời thượng, nhưng lại bảo thủ, kín cổng cao tường, có lẽ là dạng con gái ngoan ngoãn, không dễ chơi.”
Chu Nghiêu khịt mũi, liếc mắt: “Tôi mở quán bar để làm ăn, cậu lại định làm bậy?”
Vừa nói chuyện, Chu Nghiêu vừa huých huých Giang Hoài Khiêm: “Giám đốc Giang, hay là ngắm mỹ nữ cho bớt nhàm chán?”
Giang Hoài Khiêm không thèm để ý đến anh ta.
Mạnh Dao lắc lắc đầu.
Nguyễn Khinh Họa “Ừm”, thấp giọng hỏi: “Tớ đưa cậu đi ăn chút gì nhé?”
Mạnh Dao: “Không đi.”
Nguyễn Khinh Họa hết cách, chỉ đành ngồi ở bên cạnh.
Ánh đèn trong quán bar chớp nháy khiến cô khó chịu. Nguyễn Khinh Họa bị cận thị nhẹ, mỗi khi đeo kính áp tròng và gặp ánh sáng kiểu này thì mắt rất dễ bị viêm. Mà đây rõ ràng là dấu hiệu của tình trạng viêm nhiễm.
Cô nhấp vài ngụm rượu do Mạnh Dao giới thiệu rồi dụi dụi hai mắt.
“Dao Dao, tớ vào nhà vệ sinh một chút, tớ phải tháo kính áp tròng mới được.”
Mạnh Dao sửng sốt, nhìn cô chằm chằm: “A? Mắt cậu lại không thoải mái sao?”
“Có một chút.”
“Vậy cậu có mang kính cận theo không?”
Nguyễn Khinh Họa mở túi ra xem: “Không có, nhưng chắc vẫn có thể nhìn thấy được.”
Cô bị cận thị hai độ.
Mạnh Dao không yên tâm: “Tớ đưa cậu đi?”
“Không cần.” Nguyễn Khinh Họa nhìn Mạnh Dao, dặn dò người phục vụ ở quầy bar: “Xin chào, có thể giúp tôi để ý bạn tôi được không? Cô ấy hơi say, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Người phục vụ mỉm cười đảm bảo: “Tất nhiên sẽ không từ chối lời nhờ vả của phụ nữ xinh đẹp sẽ rồi.”
Nguyễn Khinh Họa vẫn không cảm thấy yên tâm, còn cố ý để lại điện thoại.
Phía bên kia, để chào mừng Giang Hoài Khiêm trở về Trung Quốc, một nhóm bạn lâu không gặp mặt đã đặc biệt đến quán bar để mở tiệc chúc mừng.
Giang Hoài Khiêm không từ chối, nhưng cũng không có hứng thú.
Mặc cho bạn bè xung quanh nói chuyện, anh cũng hoàn toàn không lên tiếng.
Chu Nghiêu ngồi ở bên cạnh, giơ khuỷu tay huých anh một cái.
Giang Hoài Khiêm lười nhác liếc nhìn anh ta.
Chu Nghiêu cười: “Cậu như này là thế nào?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Chu Nghiêu: “Từ lúc đến đây đến giờ, cậu một câu cũng không nói, sao vậy? Quán bar của tôi khiến cậu thấy không thoải mái sao?”
Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, không quan tâm đến câu hỏi của anh ta.
Chu Nghiêu đã quá quen với tính khí này của bạn mình: “Nghe nói cậu chuẩn bị tiếp quản công ty thiết kế SU?”
Nhắc tới chuyện này, Giang Hoài Khiêm mới có chút phản ứng lại.
“Ừm.”
Chu Nghiêu không hiểu, “Lão già nhà cậu gọi cậu về nước, lại sắp xếp cho cậu tiếp quản một công ty như vậy hả?”
Giang Hoài Khiêm cầm chiếc bật lửa ở trên bàn lên, nghịch nghịch trong tay, lãnh đạm nói: “Thế thì sao, cậu coi thường công ty đó nhỏ bé không tiếng tăm?”
Chu Nghiêu nghẹn giọng.
Vấn đề ở đây không phải anh nghĩ Giang Hoài Khiêm không đủ năng lực, nhưng cũng chính vì thân phận và năng lực của Giang Hoài Khiêm, đáng lẽ không phải tiếp quản một công ty nhỏ như SU mà nên là một nơi tốt hơn thế nhiều.
Thậm chí với sự ưu tú của Giang Hoài Khiêm thì trực tiếp quản lý trụ sở của J&A cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn, nhưng anh lại chọn một công ty vừa được mua lại và còn đang tồn tại rất nhiều vấn đề như SU.
SU trước đây tiếng tăm trong ngành cũng khá tốt, nhưng mấy năm gần đây liên tục thua lỗ nghiêm trọng, đã sớm chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch. Người ngoài nhìn vào thì không rõ, nhưng là Giang Hoài Khiêm thì không thể không biết được.
“Vậy thì sao?” Chu Nghiêu liếc mắt nhìn anh, suy nghĩ nói: “Cậu có phải đang giấu diếm âm mưu gì đúng không?”
Giang Hoài Khiêm: “……”
“Không có.”
Chu Nghiêu nghi hoặc nhìn, cảm thấy lời này của Giang Hoài Khiêm không hề đáng tin.
Anh và Giang Hoài Khiêm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong mắt người ngoài, họ là những kẻ tùy tiện và không bao giờ chịu theo một khuôn phép nào. Nhưng trên thực tế, Giang Hoài Khiêm vô cùng thông minh và đầy mưu mẹo, phần lớn những trò nghịch ngợm lúc nhỏ của Chu Nghiêu đều do Giang Hoài Khiêm bày ra.
Chu Nghiêu còn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì một người bạn ở bên cạnh đã hét lên đầy hào hứng: “Nhìn bên kia xem, có hai mỹ nữ vô cùng xinh đẹp kìa.”
Chu Nghiêu bị phân tâm, nghe thấy lời này lập tức quay sang nhìn về phía quầy bar.
Nhìn thấy hai khuôn mặt của Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao, Chu Nghiêu liền huýt sáo: “Trông được đấy.”
“Nghiêu ca, anh cảm thấy ai xinh hơn?”
Chu Nghiêu tính cách ấu trĩ, thỉnh thoảng cũng sẽ tham dự vào cái trò chơi thảo luận của cánh đàn ông này.
“Cô gái mặc bộ đồ màu trắng.”
Một người khác nhìn nói: “Tôi thì thấy cô gái mặc bộ váy đen kia được hơn.”
Nghe vậy, Chu Nghiêu nhướng mày: “Màu trắng đẹp hơn?”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng tôi đã quan sát cô gái đó một lúc, thấy cô ta uống rượu rất thận trọng, ăn mặc tuy rằng thời thượng, nhưng lại bảo thủ, kín cổng cao tường, có lẽ là dạng con gái ngoan ngoãn, không dễ chơi.”
Chu Nghiêu khịt mũi, liếc mắt: “Tôi mở quán bar để làm ăn, cậu lại định làm bậy?”
Vừa nói chuyện, Chu Nghiêu vừa huých huých Giang Hoài Khiêm: “Giám đốc Giang, hay là ngắm mỹ nữ cho bớt nhàm chán?”
Giang Hoài Khiêm không thèm để ý đến anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.