Chương 54: Chớ lộn xộn
Xuân Phong Lựu Hỏa
04/05/2020
Editor: Thanh Việt
Tạ Tuỳ đứng bên đường, lồng ngực phập phồng, tất nhiên là chạy một đường như điên đi xuống dưới.
Tịch Bạch sửng sốt vài giây, chạy tới đâm vào lòng cậu, ôm lấy cái eo cường tráng của cậu.
Ngực của cậu rắn chắc, mang theo nhiệt độ riêng trên người thiếu niên, thật ấm áp.
Tịch Bạch nhắm chặt hai mắt lại, dùng cánh mũi cọ cọ vào cái áo mềm mại của cậu.
Người này thật sự là… quá đáng ghét.
Tạ Tuỳ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cười nói: “Bạn gái quan trọng hơn ăn cơm một chút.”
“Ai là bạn gái của cậu, không biết ngượng.”
“Mặc kề cậu có nhận hay không. Tạ Tuỳ, dù sao Tạ Tuỳ cũng nhận cậu.”
Tịch Bạch còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tuỳ bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô—
“Đời này, tôi chỉ nhận một người bạn gái là Tiểu Bạch, nói được thì làm được.”
Cậu ngậm môi dưới của cô, thâm tình chân thành nói câu đó xong, nhẹ nhàng mút một cái.
Cánh môi của thiếu nữ mềm mại, mang theo cảm xúc ướt át, ấm áp, Tạ Tuỳ cảm thấy trái tim của mình sắp bị cô hoà tan.
Cậu kìm lòng không được mà mút tới mút lui, muốn xâm nhập vào sâu hơn.
Lông mi Tịch Bạch run rẩy, theo bản năng nâng tay chống lên ngực cậu, theo bản năng muốn đẩy cậu ra, Tạ Tuỳ liền giữ lấy cổ tay cô.
“Đừng nhúc nhích.”
Cậu rời khỏi môi cô, nhưng vẫn ôm lấy cô thật chặt. Trên người cô mang theo mùi thơm nhàn nhạt, có chút ngọt.
Thân hình của Tịch Bạch gầy yếu, bị cậu giữ cả người trong ngực, hoàn toàn bị chiếm giữ…
Đèn đường yếu ớt, trong lòng Tịch Bạch run sợ ngẩng đầu, thấy cái cổ thon dài xinh đẹp của cậu. Cậu nhẹ nhàng nuốt nước miếng, hầu kết lồi ra lăn lên lội xuống.
Tất nhiên là đang cật lực đè nén dục vọng đang sôi trào.
Tịch Bạch thử tránh ra khỏi cái ôm của cậu, Tạ Tuỳ lại càng dùng sức hơn ôm lấy cô, uy hiếp nói: “Cậu còn lộn xộn9 nữa, ông đây thật sự sẽ muốn cậu.”
Lời vừa nói ra, cơ thể Tịch Bạch cứng đờ, quả thật nghe lời không dám lộn xộn.
Nào có người đàn ông nào mẫn cảm như vậy, ôm một chút liền…
Cơ thể cô cứng ngắc, trên mặt nổi lên rặng hồng mất tự nhiên, căn bản không dám nhìn xuống phía dưới.
Mưa bụi tung bay trong không trung, lưa thưa vuốt ve mặt hai người, lông mi run rẩy của cô gái nhỏ được điểm xuyến như có mưa sao.
Tịch Bạch dùng dầu ngón tay sờ lên khoé miệng bị cậu hôn.
Môi của cậu rất mềm mại, nụ hôn rất khắc chế, cũng rất mới lạ, chỉ là ngậm theo bản năng, mút qua loa, mút làm cánh môi cô tê tê dại dại.
Gần như trong phút sau, Tạ Tuỳ thong thả buông lỏng vòng tay, dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Ôm cũng ôm rồi, đi đi.”
“Tôi đi đây.”
Tịch Bạch siết lấy móc khoá ba lô của mình, đi vài bước, lại quay đầu nhìn cậu.
Cậu cũng vừa vặn nghiêng người, không dời mắt ngắm nhìn cô, đáy mắt tối đen hàm chứa sự quyến luyến.
Tạ Tuỳ vẫy vẫy tay với cô.
Thế nên sau này, mỗi khi Tịch Bạch nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình, hình ảnh hiện lên trong đầu, vĩnh viễn đều là cơn mưa phùn đêm đó, dưới ánh đèn đường là thân ảnh cô độc của thiếu niên cùng ánh mắt quyến luyến của cậu.
Thực ra tính cách Tạ Tuỳ nặng nề nội tâm, rất nhiều lời cậu sẽ ngượng ngùng khi nói ra miệng, kiếp trước đến lúc sắp chết, cô cũng không nghe được chữ “yêu” Tạ Tuỳ nói ra.
Đồng hành cùng là lời tỏ tình thâm tình nhất của cậu.
Cậu cùng cô cố gắng sống, cũng cùng cô kiên quyết chết đi.
Sau cái buổi chiều Tạ Tuỳ báo thù cho cô đó, cậu ôm hũ tro cốt của cô, nằm trên đường ray xe lửa.
Lấy cách thức thảm thiết nhất thế gian, hoà cùng cốt nhục với cô, cái chết cũng không có cách nào tách bọn họ ra.
**
Cuộc sống của Tịch Bạch dần dần yên tĩnh, sau khi Tịch Phi Phi lành bệnh lại cũng không đi gây phiền với cô, thứ nhất ba mẹ đã quản thúc chị ta khắc nghiệt hơn nhiều, không cho chị ta đối nghịch với em gái. Thứ hai, sự kiện cắt cổ tay thật sự đã hù doạ chị ta thê thảm, chỉ có khi kề cận với cái chết nhất, chị ta mới hiểu rõ được sinh mạng rất đáng quý, không dám lại bừa bãi đi tìm chết.
Ngày tháng tựa như suối nước róc rách chuyển động, chậm rãi tiến vào khe núi bằng phẳng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh vào ngày hè, yên tĩnh mà tốt lành.
Đã vào năm ba, ba mẹ một chút cũng không dám lười biếng.
Tịch Phi Phi coi như xong, thành tích của chị ta trước giờ vẫn nằm trên top giữa trong trường một chút, nhưng nửa năm gần đây cảm xúc bị mất khống chế một lần, thành tích trượt dài, trước kia thi vào trường đại học trọng điểm thông thường, nhưng bây giờ… Có thể thi đậu mấy trường hạng hai hay không cũng khó nói.
Bạn học có thành tích giống chị ta, nhiều nhà có tiền thì cha mẹ sẽ nghĩ cách đưa bọn họ xuất ngoại, cho dù bằng cấp thấp một tí, nhưng tốt xấu gì cũng có thể mạ lên một lớp hải quy* trên người.
*Hải quy: là một từ lóng trong tiếng Trung Quốc dành cho người Trung Quốc đã trở về Trung Quốc đại lục sau khi đi du học vài năm.
Nhưng suy xét đến tình trạng sức khoẻ của Tịch Phi Phi, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí cũng không có khả năng yên tâm khi để chị ta đi xa nhà.
Tịch Phi Phi hoàn toàn không còn hi vọng vào được nữa, tốt xấu gì cũng chỉ nuôi sống, tương lai tuỳ tiện cho chị ta một chức vị trong công ti là được.
Thành tích của Tịch Bạch một đường tăng vọt, học kì trước hạng 100, vọt vào trước hạng 50, kì thi tháng gần đây nhất, vọt đến hạng 12 trong khối.
Ba mẹ tất nhiên gửi toàn bộ hi vọng lên người Tịch Bạch, chỉ ngóng trông cô có thể giống như Tịch Tĩnh, lấy thành tích nổi trội xuất sắc thi đậu một trường danh giá, tương lai có tranh đoạt chức người thừa kế tập đoàn Tịch thị, cũng có nhiều thêm một phần lợi thế.
Một ngày buổi tối cuối tháng chín nào đó, Tạ Tuỳ cùng bạn bè ra khỏi phòng quyền anh, chuẩn bị đi ăn chút đồ ăn khuya, ở trong con hẻm yên tĩnh lại nghe được tiếng kêu cứu của con gái.
Đều là mấy cậu nhóc trẻ tuổi nhiệt huyết tràn đầy, nghe được tiếng kêu cứu này, lập tức vọt vào trong con hẻm nhỏ tối như mực.
Trước xe Mercedes sang trọng, có một người đàn ông đang đè một cô gái dưới đất.
Cô gái đó liều mạng giãy dụa, cố gắng đi được nửa mét, lại bị người đó kéo tóc, xách lên đập lên xe.
Thân xe phát ra tiếng vang “loảng xoảng”.
Cô gái bị đau, rên lên một tiếng, ánh mắt khuất nhục mà phẫn hận.
Người đàn ông đó lấy một ống tiêm ra từ trong túi, đâm mạnh vào tay cô gái.
Tạ Tuỳ chạy lên trước, nhấc chân đạp vào hông người đàn ông đó. Người đàn ông bị cậu đạp liền lảo đảo, đâm vào tường, ống tiêm trong tay cũng rơi xuống đất.
Người đàn ông thấy là mấy tên oắt con xen vào việc của người khác, lấy ra một con dao bén nhọn từ trong túi ra, vung vẩy, uy hiếp bọn họ không cho tới gần.
“Khuyên bọn mày, đừng có rảnh rỗi nhiều chuyện.”
Thân hình Tạ Tuỳ nhanh nhạy, tránh khỏi cánh tay vung vẩy của hắn, đồng thời khống chế tay của hắn, “tách” một cái, gập lại dao lên bay ra ngoài.
Tưởng Trọng Ninh chạy tới đá văng con dao, nhìn về phía hắn: “Bắt nạt con gái còn động vào dao, mày còn là đàn ông à?”
Người đàn ông thấy bên kia người đông thế mạnh, mà mỗi cá nhân thân thủ cũng không tệ, hôm nay không thể làm gì được rồi, chỉ có thể chạy trối chết.
Mấy cậu trai tất nhiên không chịu bỏ qua cho hắn dễ dàng, nhưng người này quá nhanh, vài phút đã chạy không còn thấy bóng người, biến mất ở cuối con hẻm nhỏ.
Mấy cậu thiếu niên kêu gào : "Có bản lĩnh bắt nạt con gái, có bản lĩnh vậy thì mày đừng chạy!"
Nhưng mắt thường cũng có thể nhìn ra được là đuổi không kịp.
Cô gái vịn xe đứng dậy, dựa bên cạnh cửa xe, che ngực thở hổn hển.
Tưởng Trọng Ninh thân thiết hỏi: “Nè, em gái, em không sao chứ? Có bị thương không, có muốn đến bệnh viện không?”
Tùng Dụ Chu vỗ vỗ cái gáy của cậu ta: “Cái gì mà em gái, mày cứ gọi bậy, mày còn nhỏ hơn người ta đấy.”
Tưởng Trọng Ninh nhìn cô ta, cô ta mặc một bộ vest với chân váy, là kiểu đồ công sở, thoạt nhìn chính xác là không phải bộ dạng của học sinh.
Cô gái nói lời cảm ơn với Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ nói ra lời trong lòng: “Nếu là ăn cướp, tốt nhất là đi báo cảnh sát.”
Cô gái đó lắc lắc đầu: “Không cần, không phải cướp giật.”
Tưởng Trọng Ninh nhìn chiếc xe Mercedes sau lưng cô ta, nói: “Buổi tối tốt nhất cô đừng đi xe như thế ra ngoài, rất dễ gặp được người xấu, vẫn nên báo cảnh sát đi.”
“Nói rồi, không phải ăn cướp, không cần báo án, trong lòng tôi đã biết rồi.”
Nếu con gái người ta đã uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ, tất nhiên Tạ Tuỳ cũng lười can thiệp vào chuyện của người khác: “Tuỳ cô.”
Cậu đút tay vào túi, cất bước muốn rời đi.
Tịch Tĩnh ngẩng đầu nhìn Tạ Tuỳ, bỗng nhiên giật mình: “Hình như tôi có từng gặp cậu.”
“À.”
Tạ Tuỳ cũng không đặc biệt cảm thấy hứng thú mà quay đầu, nhìn về phía cô gái kia.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, giữa mày có chứa loại sắc thái của người tài giỏi, có lẽ do bị sợ hãi, khuôn mặt cô ta có chút trắng bệch, nhưng cảm xúc cũng coi như bình tĩnh, đôi mắt màu cà phê trầm ổn có lẽ thường xuyên thấy qua nhiều mưa gió.
Tạ Tuỳ suy nghĩ rất lâu, vẫn không nhớ ra được đã từng gặp cô ta ở đâu, nhưng chắc là đã gặp rồi, có chút quen mặt.
Tịch Tĩnh thấy mặt cậu hiện lên sắc thái hoang mang, vì thế nhắc: “Tôi là chị họ của Tịch Bạch, chúng ta từng gặp nhau ở bữa tiệc từ thiện.”
Tạ Tùy giật mình nghĩ tới: "Là chị."
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Tương Trọng Ninh xen mồm hỏi: "Anh Tùy , hai người quen nhau à?"
"Chị ta là chị của Tiểu Bạch."
“Thì ra là chị gái của chị dâu Tiểu Bạch chúng ta à! Vậy thì thật là… khá trùng hợp.”
Tạ Tùy trừng mắt nhìn Tương Trọng Ninh một cái, ý bảo cậu ta chớ nói lung tung.
Cậu quay đầu giải thích với Tịch Tĩnh: “Tiểu Bạch là bạn của tôi.”
Thật ra Tịch Tĩnh rất có hứng thú với cậu bạn cặp của Tịch Bạch, bởi vì trước kia chưa từng thấy chàng trai nào đẹp trai như thế trong bất cứ bữa tiệc nào, nay nhìn thấy cậu xuất hiện ở đầu đường này cùng mấy thiếu niên bất trị trong đêm khuya, hiển nhiên không thể nào là loại công tử nhà giàu như Lệ Sâm, Trần Triết Dương.
Hơn phân nửa… là không có xuất thân tốt.
“Tôi biết cậu là bạn của con bé.” Tịch Tĩnh khiêm tốn cười cười.
Tuỳ rằng Tạ Tuỳ phủ nhận quan hệ với Tịch Bạch, những Tịch Tĩnh vẫn có thể nhìn ra từ vẻ mặt và ngữ điệu dịu dàng đầy tình cảm kia của cậu khi đề cập đến Tiểu Bạch, nhất định cậu không chỉ coi cô là bạn.
Lúc thích một người, khi nhắc tới cô ấy, trong ánh mắt luôn kìm lòng chẳng được mà lộ ra ánh sáng, căn bản không che dấu được.
Nếu đối phương là chị gái của Tịch Bạch, sự lạnh nhạt của Tạ Tuỳ tan đi chút ít, cậu quay đầu, nhặt ống tiêm từ dưới đất lên, trong ống tiêm có một ít dung dịch máu.
Tạ Tuỳ hỏi: “Chị bị thương?”
Tịch Tĩnh nhìn máu trong ống tiêm, sắc mặt càng đổi: “Không phải bị thương, đây không phải là máu của tôi.”
Tưởng Trọng Ninh nhận lấy ống tiêm, tò mò hỏi: “Người đó không phải tội phạm cướp bóc sao? Tại sao hắn lại muốn dùng cái này đâm chị?”
Tịch Tĩnh mặt không thay đổi giải thích: "Có thể là để lây virus HIV."
"H cái gì V?"
Sắc mặt Tùng Dụ Chu biến đổi: "Bệnh AIDS!"
"Đù!"
Tương Trọng Ninh vội vàng ném ống tiêm đi, tay không nhịn được chà vào áo của mình, sợ bị dính phải máu trong ống tiêm: "Lại là bệnh AIDS, đây mẹ nó cũng độc ác quá! Sao chị lại đắc tội hắn vậy?"
Tịch Tĩnh không đáp lại.
Sắc mặt Tạ Tùy dần dần trầm xuống, cậu trầm giọng nói: "Phải báo án, hắn theo dõi chị mới có thể bắt được chị ở đây?"
Loại chuyện này, có lần đầu sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba… Không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Tịch Tĩnh lắc đầu: “Không cần báo án, báo cũng không được gì, bắt một kẻ, sẽ còn kẻ kế tiếp, không bắt được người ở đằng sau, tóm mấy tên lâu la nhỏ cũng vô dụng.”
Tạ Tùy nhíu mi: "Chị biết là ai làm?"
“Không biết, nhưng phạm vi tình nghi không quá lớn.” Tịch Tĩnh nhìn về phía mấy nam sinh: “Cảm ơn mọi người, yên tâm đi, trước kia bên cạnh tôi đều có vệ sĩ, đêm nay chỉ là ngoài ý muốn.”
Tạ Tuỳ nhìn dáng vẻ này của chị ta, có lẽ là đã trải qua không ít chuyện thế này, cậu rất muốn hỏi một chút rốt cuộc là như thế nào, vì sao những người đó lại muốn ra tay độc ác với một cô gái tay trói gà không chặt như vậy.
Nhưng rõ ràng cho thấy là Tịch Tĩnh sẽ không nhiều lời với cậu, cậu có hỏi cũng vô ích.
Tịch Tĩnh mở cửa xe ngồi vào, ấn cửa sổ xe hạ xuống, đưa tấm danh thiếp cho Tạ Tuỳ: “Đêm nay các cậu giúp tôi, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kĩ, gặp chuyện có thể tìm tôi.”
Tạ Tuỳ không nhận danh thiếp của cô ta, Tưởng Trọng Ninh lại nhận lấy: “Đây là cho anh Tuỳ, hay là cho bọn tôi thế?”
Tịch Tĩnh cười nhẹ: “Cho tất cả các cậu.”
Chiếc xe Mercedes màu đen biến mất nơi cuối hẻm nhỏ, trên mặt Tạ Tuỳ được lồng bởi một tầng mây đen, lời nói của Tịch Tĩnh gieo một mầm mống lo lắng ở dưới đáy lòng cậu.
Trên yến hội đêm đó, trong lúc vô tình cậu nghe Tịch Bạch nói đôi lời, nói Tịch Tĩnh trước mắt là người có khả năng được thừa kế tập đoàn Tịch thị nhất.
Tưởng Trọng Ninh cắt đứt sự trầm tư của Tạ Tùy: "Anh Tùy , danh thiếp này, anh muốn không?"
Tạ Tuỳ liếc tên trên tấm danh thiếp, danh hiệu trên đó là giám đốc điều hành của tập đoàn Tịch Nhã - Tịch Tĩnh.
Cô ta còn đang học đại học, không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng đã có công ty của chính mình.
Mũi nhọn quá sắc, nhất định sẽ dẫn tới đố kị.
Tiểu Bạch của cậu nếu có một ngày lại gặp phải nguy hiểm như vậy, căn bản Tạ Tuỳ không dám nghĩ, có thể cậu sẽ điên lên mất!
Tạ Tuỳ không nhận tấm danh thiếp kia, cậu im lặng, quay đầu nói với Tùng Dụ Chu: “Nói với quản lí phòng quyền anh một tiếng, bắt đầu từ mai, tao sẽ tiếp tục đánh quyền, là loại đánh cược thắng thua.”
Tùng Dụ Chu không hiểu hỏi: “Không phải là anh không làm sao. . ."
"Đừng nói cho Tiểu Bạch."
Tạ Tuỳ đứng bên đường, lồng ngực phập phồng, tất nhiên là chạy một đường như điên đi xuống dưới.
Tịch Bạch sửng sốt vài giây, chạy tới đâm vào lòng cậu, ôm lấy cái eo cường tráng của cậu.
Ngực của cậu rắn chắc, mang theo nhiệt độ riêng trên người thiếu niên, thật ấm áp.
Tịch Bạch nhắm chặt hai mắt lại, dùng cánh mũi cọ cọ vào cái áo mềm mại của cậu.
Người này thật sự là… quá đáng ghét.
Tạ Tuỳ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cười nói: “Bạn gái quan trọng hơn ăn cơm một chút.”
“Ai là bạn gái của cậu, không biết ngượng.”
“Mặc kề cậu có nhận hay không. Tạ Tuỳ, dù sao Tạ Tuỳ cũng nhận cậu.”
Tịch Bạch còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tuỳ bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô—
“Đời này, tôi chỉ nhận một người bạn gái là Tiểu Bạch, nói được thì làm được.”
Cậu ngậm môi dưới của cô, thâm tình chân thành nói câu đó xong, nhẹ nhàng mút một cái.
Cánh môi của thiếu nữ mềm mại, mang theo cảm xúc ướt át, ấm áp, Tạ Tuỳ cảm thấy trái tim của mình sắp bị cô hoà tan.
Cậu kìm lòng không được mà mút tới mút lui, muốn xâm nhập vào sâu hơn.
Lông mi Tịch Bạch run rẩy, theo bản năng nâng tay chống lên ngực cậu, theo bản năng muốn đẩy cậu ra, Tạ Tuỳ liền giữ lấy cổ tay cô.
“Đừng nhúc nhích.”
Cậu rời khỏi môi cô, nhưng vẫn ôm lấy cô thật chặt. Trên người cô mang theo mùi thơm nhàn nhạt, có chút ngọt.
Thân hình của Tịch Bạch gầy yếu, bị cậu giữ cả người trong ngực, hoàn toàn bị chiếm giữ…
Đèn đường yếu ớt, trong lòng Tịch Bạch run sợ ngẩng đầu, thấy cái cổ thon dài xinh đẹp của cậu. Cậu nhẹ nhàng nuốt nước miếng, hầu kết lồi ra lăn lên lội xuống.
Tất nhiên là đang cật lực đè nén dục vọng đang sôi trào.
Tịch Bạch thử tránh ra khỏi cái ôm của cậu, Tạ Tuỳ lại càng dùng sức hơn ôm lấy cô, uy hiếp nói: “Cậu còn lộn xộn9 nữa, ông đây thật sự sẽ muốn cậu.”
Lời vừa nói ra, cơ thể Tịch Bạch cứng đờ, quả thật nghe lời không dám lộn xộn.
Nào có người đàn ông nào mẫn cảm như vậy, ôm một chút liền…
Cơ thể cô cứng ngắc, trên mặt nổi lên rặng hồng mất tự nhiên, căn bản không dám nhìn xuống phía dưới.
Mưa bụi tung bay trong không trung, lưa thưa vuốt ve mặt hai người, lông mi run rẩy của cô gái nhỏ được điểm xuyến như có mưa sao.
Tịch Bạch dùng dầu ngón tay sờ lên khoé miệng bị cậu hôn.
Môi của cậu rất mềm mại, nụ hôn rất khắc chế, cũng rất mới lạ, chỉ là ngậm theo bản năng, mút qua loa, mút làm cánh môi cô tê tê dại dại.
Gần như trong phút sau, Tạ Tuỳ thong thả buông lỏng vòng tay, dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Ôm cũng ôm rồi, đi đi.”
“Tôi đi đây.”
Tịch Bạch siết lấy móc khoá ba lô của mình, đi vài bước, lại quay đầu nhìn cậu.
Cậu cũng vừa vặn nghiêng người, không dời mắt ngắm nhìn cô, đáy mắt tối đen hàm chứa sự quyến luyến.
Tạ Tuỳ vẫy vẫy tay với cô.
Thế nên sau này, mỗi khi Tịch Bạch nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình, hình ảnh hiện lên trong đầu, vĩnh viễn đều là cơn mưa phùn đêm đó, dưới ánh đèn đường là thân ảnh cô độc của thiếu niên cùng ánh mắt quyến luyến của cậu.
Thực ra tính cách Tạ Tuỳ nặng nề nội tâm, rất nhiều lời cậu sẽ ngượng ngùng khi nói ra miệng, kiếp trước đến lúc sắp chết, cô cũng không nghe được chữ “yêu” Tạ Tuỳ nói ra.
Đồng hành cùng là lời tỏ tình thâm tình nhất của cậu.
Cậu cùng cô cố gắng sống, cũng cùng cô kiên quyết chết đi.
Sau cái buổi chiều Tạ Tuỳ báo thù cho cô đó, cậu ôm hũ tro cốt của cô, nằm trên đường ray xe lửa.
Lấy cách thức thảm thiết nhất thế gian, hoà cùng cốt nhục với cô, cái chết cũng không có cách nào tách bọn họ ra.
**
Cuộc sống của Tịch Bạch dần dần yên tĩnh, sau khi Tịch Phi Phi lành bệnh lại cũng không đi gây phiền với cô, thứ nhất ba mẹ đã quản thúc chị ta khắc nghiệt hơn nhiều, không cho chị ta đối nghịch với em gái. Thứ hai, sự kiện cắt cổ tay thật sự đã hù doạ chị ta thê thảm, chỉ có khi kề cận với cái chết nhất, chị ta mới hiểu rõ được sinh mạng rất đáng quý, không dám lại bừa bãi đi tìm chết.
Ngày tháng tựa như suối nước róc rách chuyển động, chậm rãi tiến vào khe núi bằng phẳng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh vào ngày hè, yên tĩnh mà tốt lành.
Đã vào năm ba, ba mẹ một chút cũng không dám lười biếng.
Tịch Phi Phi coi như xong, thành tích của chị ta trước giờ vẫn nằm trên top giữa trong trường một chút, nhưng nửa năm gần đây cảm xúc bị mất khống chế một lần, thành tích trượt dài, trước kia thi vào trường đại học trọng điểm thông thường, nhưng bây giờ… Có thể thi đậu mấy trường hạng hai hay không cũng khó nói.
Bạn học có thành tích giống chị ta, nhiều nhà có tiền thì cha mẹ sẽ nghĩ cách đưa bọn họ xuất ngoại, cho dù bằng cấp thấp một tí, nhưng tốt xấu gì cũng có thể mạ lên một lớp hải quy* trên người.
*Hải quy: là một từ lóng trong tiếng Trung Quốc dành cho người Trung Quốc đã trở về Trung Quốc đại lục sau khi đi du học vài năm.
Nhưng suy xét đến tình trạng sức khoẻ của Tịch Phi Phi, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí cũng không có khả năng yên tâm khi để chị ta đi xa nhà.
Tịch Phi Phi hoàn toàn không còn hi vọng vào được nữa, tốt xấu gì cũng chỉ nuôi sống, tương lai tuỳ tiện cho chị ta một chức vị trong công ti là được.
Thành tích của Tịch Bạch một đường tăng vọt, học kì trước hạng 100, vọt vào trước hạng 50, kì thi tháng gần đây nhất, vọt đến hạng 12 trong khối.
Ba mẹ tất nhiên gửi toàn bộ hi vọng lên người Tịch Bạch, chỉ ngóng trông cô có thể giống như Tịch Tĩnh, lấy thành tích nổi trội xuất sắc thi đậu một trường danh giá, tương lai có tranh đoạt chức người thừa kế tập đoàn Tịch thị, cũng có nhiều thêm một phần lợi thế.
Một ngày buổi tối cuối tháng chín nào đó, Tạ Tuỳ cùng bạn bè ra khỏi phòng quyền anh, chuẩn bị đi ăn chút đồ ăn khuya, ở trong con hẻm yên tĩnh lại nghe được tiếng kêu cứu của con gái.
Đều là mấy cậu nhóc trẻ tuổi nhiệt huyết tràn đầy, nghe được tiếng kêu cứu này, lập tức vọt vào trong con hẻm nhỏ tối như mực.
Trước xe Mercedes sang trọng, có một người đàn ông đang đè một cô gái dưới đất.
Cô gái đó liều mạng giãy dụa, cố gắng đi được nửa mét, lại bị người đó kéo tóc, xách lên đập lên xe.
Thân xe phát ra tiếng vang “loảng xoảng”.
Cô gái bị đau, rên lên một tiếng, ánh mắt khuất nhục mà phẫn hận.
Người đàn ông đó lấy một ống tiêm ra từ trong túi, đâm mạnh vào tay cô gái.
Tạ Tuỳ chạy lên trước, nhấc chân đạp vào hông người đàn ông đó. Người đàn ông bị cậu đạp liền lảo đảo, đâm vào tường, ống tiêm trong tay cũng rơi xuống đất.
Người đàn ông thấy là mấy tên oắt con xen vào việc của người khác, lấy ra một con dao bén nhọn từ trong túi ra, vung vẩy, uy hiếp bọn họ không cho tới gần.
“Khuyên bọn mày, đừng có rảnh rỗi nhiều chuyện.”
Thân hình Tạ Tuỳ nhanh nhạy, tránh khỏi cánh tay vung vẩy của hắn, đồng thời khống chế tay của hắn, “tách” một cái, gập lại dao lên bay ra ngoài.
Tưởng Trọng Ninh chạy tới đá văng con dao, nhìn về phía hắn: “Bắt nạt con gái còn động vào dao, mày còn là đàn ông à?”
Người đàn ông thấy bên kia người đông thế mạnh, mà mỗi cá nhân thân thủ cũng không tệ, hôm nay không thể làm gì được rồi, chỉ có thể chạy trối chết.
Mấy cậu trai tất nhiên không chịu bỏ qua cho hắn dễ dàng, nhưng người này quá nhanh, vài phút đã chạy không còn thấy bóng người, biến mất ở cuối con hẻm nhỏ.
Mấy cậu thiếu niên kêu gào : "Có bản lĩnh bắt nạt con gái, có bản lĩnh vậy thì mày đừng chạy!"
Nhưng mắt thường cũng có thể nhìn ra được là đuổi không kịp.
Cô gái vịn xe đứng dậy, dựa bên cạnh cửa xe, che ngực thở hổn hển.
Tưởng Trọng Ninh thân thiết hỏi: “Nè, em gái, em không sao chứ? Có bị thương không, có muốn đến bệnh viện không?”
Tùng Dụ Chu vỗ vỗ cái gáy của cậu ta: “Cái gì mà em gái, mày cứ gọi bậy, mày còn nhỏ hơn người ta đấy.”
Tưởng Trọng Ninh nhìn cô ta, cô ta mặc một bộ vest với chân váy, là kiểu đồ công sở, thoạt nhìn chính xác là không phải bộ dạng của học sinh.
Cô gái nói lời cảm ơn với Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ nói ra lời trong lòng: “Nếu là ăn cướp, tốt nhất là đi báo cảnh sát.”
Cô gái đó lắc lắc đầu: “Không cần, không phải cướp giật.”
Tưởng Trọng Ninh nhìn chiếc xe Mercedes sau lưng cô ta, nói: “Buổi tối tốt nhất cô đừng đi xe như thế ra ngoài, rất dễ gặp được người xấu, vẫn nên báo cảnh sát đi.”
“Nói rồi, không phải ăn cướp, không cần báo án, trong lòng tôi đã biết rồi.”
Nếu con gái người ta đã uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ, tất nhiên Tạ Tuỳ cũng lười can thiệp vào chuyện của người khác: “Tuỳ cô.”
Cậu đút tay vào túi, cất bước muốn rời đi.
Tịch Tĩnh ngẩng đầu nhìn Tạ Tuỳ, bỗng nhiên giật mình: “Hình như tôi có từng gặp cậu.”
“À.”
Tạ Tuỳ cũng không đặc biệt cảm thấy hứng thú mà quay đầu, nhìn về phía cô gái kia.
Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, giữa mày có chứa loại sắc thái của người tài giỏi, có lẽ do bị sợ hãi, khuôn mặt cô ta có chút trắng bệch, nhưng cảm xúc cũng coi như bình tĩnh, đôi mắt màu cà phê trầm ổn có lẽ thường xuyên thấy qua nhiều mưa gió.
Tạ Tuỳ suy nghĩ rất lâu, vẫn không nhớ ra được đã từng gặp cô ta ở đâu, nhưng chắc là đã gặp rồi, có chút quen mặt.
Tịch Tĩnh thấy mặt cậu hiện lên sắc thái hoang mang, vì thế nhắc: “Tôi là chị họ của Tịch Bạch, chúng ta từng gặp nhau ở bữa tiệc từ thiện.”
Tạ Tùy giật mình nghĩ tới: "Là chị."
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Tương Trọng Ninh xen mồm hỏi: "Anh Tùy , hai người quen nhau à?"
"Chị ta là chị của Tiểu Bạch."
“Thì ra là chị gái của chị dâu Tiểu Bạch chúng ta à! Vậy thì thật là… khá trùng hợp.”
Tạ Tùy trừng mắt nhìn Tương Trọng Ninh một cái, ý bảo cậu ta chớ nói lung tung.
Cậu quay đầu giải thích với Tịch Tĩnh: “Tiểu Bạch là bạn của tôi.”
Thật ra Tịch Tĩnh rất có hứng thú với cậu bạn cặp của Tịch Bạch, bởi vì trước kia chưa từng thấy chàng trai nào đẹp trai như thế trong bất cứ bữa tiệc nào, nay nhìn thấy cậu xuất hiện ở đầu đường này cùng mấy thiếu niên bất trị trong đêm khuya, hiển nhiên không thể nào là loại công tử nhà giàu như Lệ Sâm, Trần Triết Dương.
Hơn phân nửa… là không có xuất thân tốt.
“Tôi biết cậu là bạn của con bé.” Tịch Tĩnh khiêm tốn cười cười.
Tuỳ rằng Tạ Tuỳ phủ nhận quan hệ với Tịch Bạch, những Tịch Tĩnh vẫn có thể nhìn ra từ vẻ mặt và ngữ điệu dịu dàng đầy tình cảm kia của cậu khi đề cập đến Tiểu Bạch, nhất định cậu không chỉ coi cô là bạn.
Lúc thích một người, khi nhắc tới cô ấy, trong ánh mắt luôn kìm lòng chẳng được mà lộ ra ánh sáng, căn bản không che dấu được.
Nếu đối phương là chị gái của Tịch Bạch, sự lạnh nhạt của Tạ Tuỳ tan đi chút ít, cậu quay đầu, nhặt ống tiêm từ dưới đất lên, trong ống tiêm có một ít dung dịch máu.
Tạ Tuỳ hỏi: “Chị bị thương?”
Tịch Tĩnh nhìn máu trong ống tiêm, sắc mặt càng đổi: “Không phải bị thương, đây không phải là máu của tôi.”
Tưởng Trọng Ninh nhận lấy ống tiêm, tò mò hỏi: “Người đó không phải tội phạm cướp bóc sao? Tại sao hắn lại muốn dùng cái này đâm chị?”
Tịch Tĩnh mặt không thay đổi giải thích: "Có thể là để lây virus HIV."
"H cái gì V?"
Sắc mặt Tùng Dụ Chu biến đổi: "Bệnh AIDS!"
"Đù!"
Tương Trọng Ninh vội vàng ném ống tiêm đi, tay không nhịn được chà vào áo của mình, sợ bị dính phải máu trong ống tiêm: "Lại là bệnh AIDS, đây mẹ nó cũng độc ác quá! Sao chị lại đắc tội hắn vậy?"
Tịch Tĩnh không đáp lại.
Sắc mặt Tạ Tùy dần dần trầm xuống, cậu trầm giọng nói: "Phải báo án, hắn theo dõi chị mới có thể bắt được chị ở đây?"
Loại chuyện này, có lần đầu sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba… Không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Tịch Tĩnh lắc đầu: “Không cần báo án, báo cũng không được gì, bắt một kẻ, sẽ còn kẻ kế tiếp, không bắt được người ở đằng sau, tóm mấy tên lâu la nhỏ cũng vô dụng.”
Tạ Tùy nhíu mi: "Chị biết là ai làm?"
“Không biết, nhưng phạm vi tình nghi không quá lớn.” Tịch Tĩnh nhìn về phía mấy nam sinh: “Cảm ơn mọi người, yên tâm đi, trước kia bên cạnh tôi đều có vệ sĩ, đêm nay chỉ là ngoài ý muốn.”
Tạ Tuỳ nhìn dáng vẻ này của chị ta, có lẽ là đã trải qua không ít chuyện thế này, cậu rất muốn hỏi một chút rốt cuộc là như thế nào, vì sao những người đó lại muốn ra tay độc ác với một cô gái tay trói gà không chặt như vậy.
Nhưng rõ ràng cho thấy là Tịch Tĩnh sẽ không nhiều lời với cậu, cậu có hỏi cũng vô ích.
Tịch Tĩnh mở cửa xe ngồi vào, ấn cửa sổ xe hạ xuống, đưa tấm danh thiếp cho Tạ Tuỳ: “Đêm nay các cậu giúp tôi, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kĩ, gặp chuyện có thể tìm tôi.”
Tạ Tuỳ không nhận danh thiếp của cô ta, Tưởng Trọng Ninh lại nhận lấy: “Đây là cho anh Tuỳ, hay là cho bọn tôi thế?”
Tịch Tĩnh cười nhẹ: “Cho tất cả các cậu.”
Chiếc xe Mercedes màu đen biến mất nơi cuối hẻm nhỏ, trên mặt Tạ Tuỳ được lồng bởi một tầng mây đen, lời nói của Tịch Tĩnh gieo một mầm mống lo lắng ở dưới đáy lòng cậu.
Trên yến hội đêm đó, trong lúc vô tình cậu nghe Tịch Bạch nói đôi lời, nói Tịch Tĩnh trước mắt là người có khả năng được thừa kế tập đoàn Tịch thị nhất.
Tưởng Trọng Ninh cắt đứt sự trầm tư của Tạ Tùy: "Anh Tùy , danh thiếp này, anh muốn không?"
Tạ Tuỳ liếc tên trên tấm danh thiếp, danh hiệu trên đó là giám đốc điều hành của tập đoàn Tịch Nhã - Tịch Tĩnh.
Cô ta còn đang học đại học, không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng đã có công ty của chính mình.
Mũi nhọn quá sắc, nhất định sẽ dẫn tới đố kị.
Tiểu Bạch của cậu nếu có một ngày lại gặp phải nguy hiểm như vậy, căn bản Tạ Tuỳ không dám nghĩ, có thể cậu sẽ điên lên mất!
Tạ Tuỳ không nhận tấm danh thiếp kia, cậu im lặng, quay đầu nói với Tùng Dụ Chu: “Nói với quản lí phòng quyền anh một tiếng, bắt đầu từ mai, tao sẽ tiếp tục đánh quyền, là loại đánh cược thắng thua.”
Tùng Dụ Chu không hiểu hỏi: “Không phải là anh không làm sao. . ."
"Đừng nói cho Tiểu Bạch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.