Chương 55: Ngoan ngoãn
Xuân Phong Lựu Hỏa
04/05/2020
Editor: Mortlach
Tháng 9 thành phố Giang đã vào thu nhưng không khí nóng bức vẫn chưa giảm bớt. Những con ve sầu phơi mình trong cái nóng trên tán cây vẫn còn đang kêu ầm ĩ không nghỉ.
Ánh mặt trời giữa trưa sáng chói, phòng tự học trong thư viện thành phố ánh sáng thoải mái, không có nhiều người, rất yên tĩnh.
Bởi vì ít người nên Tạ Tùy và Tịch Bạch đều thích đến nơi này học bài. Thỉnh thoảng cô còn cùng cậu thảo luận bài vở cũng không quấy rầy đến người khác.
Tạ Tùy ngồi bên cạnh Tịch Bạch dùng một tờ giấy quảng cáo nhận được trên đường để quạt mát cho cô, xua tan đi sự oi bức.
Cô mặc một áo thun trắng không cổ mềm mại, áo thun trơn và cũng rất mỏng. Dường như có thể dễ dàng nhìn thấy màu da của cô xuyên qua lớp áo. Vì áo quá mỏng nên cô còn mặc thêm một áo ba lỗ ở trong nữa.
Ánh mắt của Tạ Tùy luôn nhìn vào tay áo của cô.
Theo góc độ của cậu, thông qua phần cổ tay áo có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong.
Dưới lớp áo ba lỗ chính là đôi gò núi nhỏ phồng lên, hiện ra hình cung tròn trĩnh.
Yết hầu Tạ Tùy trượt lên trượt xuống, làm ngứa ngáy khó chịu.
Tịch Bạch cúi đầu, chuyên tâm giải đề toán, hoàn toàn không phát hiện ra ý nghĩ bậy bạ của chàng trai bên cạnh.
Chóp mũi cô chấm chấm vài giọt mồ hôi, nhẹ nhàng nói: “Tạ Tùy, tôi nóng quá!”
“Vẫn còn nóng sao? Thể chất cậu kiểu gì vậy?”
“Nóng quá.” Tịch Bạch kéo kéo áo thun: “Thực sự chịu không nỗi rồi.”
Ánh mắt Tạ Tùy không khống chế được mà nhìn vào bên trong cổ áo của cô.
“Haiz!”
Cậu lập tức quay mặt còn nhanh hơn quạt gió nhìn qua chỗ khác, vô tội nhìn lên trần nhà.
“Cậu nói xem sao mà cậu ra nhiều mồ hôi thế, ga trải giường ở nhà chắc phải thay hằng ngày đúng không?”
“Nhà ai chẳng có điều hòa, hơn nữa khi ngủ tôi không ra mồ hôi.”
Khóe miệng Tạ Tùy nở nụ cười lưu manh: “Đương nhiên chỉ khi ngủ “kiểu đó” chúng ta mới ra mồ hôi.”
“…”
Tịch Bạch á khẩu.
Con trai tầm tuổi này trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện lưu manh.
Tịch Bạch giật cái quạt trong tay Tạ Tùy, vỗ vỗ đầu cậu: “Đọc sách đi.”
Sao mà nhiều chuyện vậy.
Tạ Tùy mỉm cười, ánh mắt nhìn vào cuốn sách tiếng Anh trên tay, lật lật vài tờ rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Hôm qua cậu không ngủ được sao?”
Tạ Tùy bỗng nhiên kêu lên một tiếng, lấy lại tinh thần tiếp tục đọc sách nhưng mà lại ngáp liên tục.
Tịch Bạch thấy như vậy cũng không có hiệu quả, nói: “Thôi cậu nghỉ ngơi chút đi.”
Tạ Tùy như được nhận đặc ân, đầu nặng nề gục xuống bàn, kéo người dựa sát vào cô.
“Cậu không nóng?”
“Không nóng, dựa vào Tiểu Bạch tôi mới ngủ ngon.” Cậu cọ cọ vào người Tịch Bạch ngoan ngoãn như chú chó nhỏ.
Tịch Bạch không nề hà gì cầm cái quạt vòng qua bờ vai cậu, vừa đọc sách vừa ở bên quạt mát cho cậu ngủ.
Tạ Tùy tựa vào người cô lại không ngủ được. Lông mi dài mềm mại buông xuống nhẹ nhàng che đi đôi mắt - -
“Tiểu Bạch, có thể tôi không cùng cậu học chung một trường đại học được.”
“Đừng nói như vậy.” Tịch Bạch nhỏ nhẹ nói: “Trước tiên phải thi, thi được bao nhiêu điểm tôi cũng chấp nhận, học trường nào cũng được, nhưng nhất định phải học.”
Thi đại học là con đường thay đổi cuộc đời an toàn nhất đối với những chàng trai có xuất thân không tốt như Tạ Tùy.
“Ông đây thực sự không phải con người của học tập, cũng hoàn toàn không có hứng thú với việc học.”
Tạ Tùy liếm bờ môi khô nứt, lớn tiếng nói: “Nếu như cậu muốn tôi học thì tôi sẽ vì cậu mà học. Nhưng mà Tiểu Bạch, tôi đã nghĩ rồi, thi đậu vào một đại học bình thường, làm một công việc bình thường, tiền lương một tháng được vài ngàn, cứ như vậy an ổn sống ngày qua ngày. Nhưng như vậy thì tôi không xứng ở bên cạnh cậu.”
“Xứng hay không xứng, không phải do cậu nói là được.”
“Tôi biết cậu sẽ không chê.”
Nhưng Tạ Tùy không muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy. Tuổi trẻ rất dễ để mơ mộng còn Tạ Tùy thà rằng buông tay, cố gắng vật lộn với vận mệnh, tìm lấy tiền đồ rộng lớn.
“Tôi rất giỏi đua xe. Gần đầy có một đội đang tuyển người, không cần điều kiện gì, chỉ cần kỹ thuật tốt, lương thưởng lại cao...”
Tay Tịch Bạch đang cầm quạt bỗng dừng lại, không để cậu nói hết câu thì cô đã đập mạnh lên đầu Tạ Tùy một cái.
Tạ Tùy kêu đau, bưng trán: “Cậu bị gì vậy?”
“Đau không?”
Tạ Tùy bực bội nói: “Cậu nói thử xem.”
“Nhớ kỹ.” Tịch Bạch nghiêm nghị nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi không cho cậu đua xe.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Tạ Tùy phẫn nộ: “Chuyện gì cũng phải có nguyên do.”
Tịch Bạch cũng tức giận: “Muốn lý do phải không?”
“Nói đi! Nếu không nói rõ ràng, ông đây…”
Cô đột nhiên hôn cậu.
Môi dưới bị hôn phớt qua giống như lông ngỗng nhẹ bẫng rơi xuống.
Nụ hôn mềm mại ngọt ngào của cô làm tim cậu đập loạn.
Tạ Tùy đỏ mặt, những lời nói hung hăng vô liêm sỉ bị chặn lại trong cổ họng, nuốt quay trở vào.
“Lý do này đủ chưa?” Cô gái tức giận dùng mu bàn tay xoa xoa miệng.
Chàng trai lại giống như chú chó nhỏ dựa sát vào người cô, ngoan ngoãn mở cuốn sách tiếng Anh ra, nhỏ giọng nói: “Không đua xe nữa.”
Không phải là học thôi sao, học học!
Bởi vì nụ hôn của Tiểu Bạch, cậu cảm thấy có thể làm bất kỳ cái gì, thi đại học là thá gì.
**
Hầu như Tạ Tùy rất nghe lời Tịch Bạch. Mặc dù có những lúc không thể khống chế được tính tính mà nổi nóng với cô, Tịch Bạch lại thấy cậu rất đáng yêu.
Buổi chiều sau khi tan học, Tịch Bạch nhận được tin nhắn của Lệ Sâm, nói về đề cương thi thử tự tuyển sinh của đại học S, hỏi cô khi nào tan học anh sẽ mang qua.
Tịch Bạch biết Lệ Sâm rất bận, anh và Tịch Tĩnh giống nhau, không chỉ còn đang học chuyên ngành mà đồng thời giữ chức vụ quan trọng trong công ty gia đình.
Vì vậy cô trả lời: “Sau khi tan học em sẽ tìm anh.”
“Cũng được. Bây giờ anh đang ở trụ sở tập đoàn Lệ thị, khi nào em đến thì đứng ở dưới gọi điện cho anh.”
“Dạ vâng.”
Sau khi tan học, Tịch Bạch đạp xe trong làn gió nhè nhẹ ấm áp, thong dong đi ra cổng trường. Tạ Tùy rất nhanh đạp xe đạp leo núi đuổi theo.
“Không phải đường về nhà, đi đâu hả?”
Tịch Bạch nghiêng đầu thấy chàng trai mặc áo thun đen ngắn tay, trên lưng đeo túi, đã qua ngày hè để ăn mặc kiểu nhẹ nhàng mát mẻ này rồi.
“Sao ở đâu cũng gặp cậu?”
Tạ Tùy cười: “Tôi đợi cậu tan học cùng về.”
“Bây giờ tôi có việc bận rồi.”
“Làm gì?”
Tịch Bạch thành thật nói: “Tôi phải đi gặp anh Lệ Sâm.”
Tạ Tùy lập tức tăng tốc độ, chặn đầu xe cô, Tịch Bạch vội vàng bóp phanh: “Cậu làm gì vậy, chút nữa là đụng vào cậu rồi.”
“Cậu đi gặp anh ta làm gì?” Tạ Tùy trầm mặt xuống, nhìn qua có thể thấy được cậu đang không vui.
“Lệ Sâm muốn đưa cho tôi đề cương thi thử tự tuyển sinh của đại học S.”
Tạ Tùy cũng không chặn xe nữa, nhường đường: “Tôi đi với cậu.”
Tịch Bạch nhún vai, để cậu đi theo cũng không sao cả. Lệ Sâm là bạn tốt của cô, cũng là người thực lòng giúp đỡ cô vào đại học S.
Trụ sở của tập đoàn Lệ thị là một tòa nhà văn phòng cao ngất nằm ở trong trung tâm tài chính của thành phố.
Tịch Bạch dựng xe đạp bên trong phần đường quy định ở ngã tư, lấy điện thoại nhắn cho Lệ Sâm: “Anh Lệ Sâm, em đến rồi, anh ở tầng mấy để em lên tìm anh.”
Lệ Sâm thấy điện thoại sáng lên, nhận được tin nhắn của cô khi đang họp với ba. Anh nói xin lỗi rồi vội vàng ra ngoài.
“Không cần, em ở dưới lầu đợi anh, anh xuống liền.”
Tịch Bạch và Tạ Tùy ngồi trên dãy ghế dành cho khách ở dưới sảnh. Tạ Tùy giống như không vui, Tịch Bạch cười đâm chọc vào mặt cậu: “Xị mặt ra cho ai xem đây?”
“Không biết.” Tạ Tùy tránh cánh tay của cô: “Đừng để ý tôi.”
Vào lúc đó, Lệ Sâm từ thang máy đi ra.
Anh mặc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài là bộ âu phục màu đen, áo sơ mi bỏ ngay ngắn ở bên trong, cần cổ trông thon dài vì nút áo cài đến cái trên cùng, nhìn rất giống nhân viên công sở, hoàn toàn khác xa với khí chất của người trẻ tuổi.
Có vẻ giữa con trai có một loại cảm biến hooc môn ngoại sinh*, Tạ Tùy cảm giác rõ ràng người con trai đối diện là một mối đe dọa.
*Hooc môn ngoại sinh: Tên tiếng Anh là Pheromone, là một chất mà động vật tạo ra làm thay đổi hành vi của một động vật khác cùng loài.
Lại càng lạnh lùng đứng lên, đi đến bên cạnh Tịch Bạch giống như đang im lặng thể hiện chủ quyền.
Lệ Sâm nhìn thấy Tịch Bạch, nét mặt hiện nở nụ cười ấm áp nhưng mà nhìn thoáng qua Tạ Tùy đang đứng bên cạnh cô, sâu trong đôi mắt xẹt qua một gợn sóng.
Tịch Bạch chào hỏi Lệ Sâm, giới thiệu: “Tạ Tùy, anh đã gặp rồi.”
Ánh mắt hai người con trai giao đấu, Tạ Tùy không biểu cảm gì, Lệ Sâm đương nhiên cũng chỉ giật giật khóe miệng xem như chào hỏi.
“Đây là đề cương thi thử tự tuyển sinh, em mang về nhà tham khảo.” Lệ Sâm đưa tài liệu trong tay cho Tịch Bạch.
Tịch Bạch nhận tài liệu, cẩn thận cất vào cặp: “Một quyển dày quá.”
“Khi ôn tập chỉ ôn trọng điểm, anh đã khoanh cho em cả rồi.”
“Cảm ơn anh Lệ Sâm, cảm ơn anh nhiều.”
“Đúng rồi, chỗ tài liệu này rất khó tìm, em… em tự mình học thôi, đừng ngu ngốc cho người khác xem.”
Lệ Sâm không yên tâm, tận tình dặn dò: “Số lượng tự tuyển sinh có giới hạn, liên quan đến tương lai sau này, em đừng quá tốt bụng.”
“Vâng, em biết rồi.”
Hai người họ nói chuyện phiếm, Tạ Tùy không xen vào, một mình đứng ở bên cúi đầu nghịch điện thoại.
Lệ Sâm thoáng nhìn sợi dây tơ hồng chói mắt trên ngực Tạ Tùy, ẩn giấu dưới khe áo của Tạ Tùy chính là miếng Bạch Ngọc Quan Âm.
Trong lòng bỗng run lên. Miếng Bạch Ngọc Quan Âm pháp có rất nhiều nhưng dưới mắt Quan Âm có một giọt lệ hồng thì chỉ có một miếng này. Năm ngoái Lệ Sâm tham gia một buổi đấu giá các sản phẩm ngọc thạch, anh phải bỏ ra một số tiền lớn mới có được và tặng nó cho Tịch Bạch.
Chỉ vì cô còn nhỏ lại gặp phải việc học áp lực. Anh không giỏi biểu hiện tấm lòng nên đành thông qua bà nội Tịch chuyển đến tay Tịch Bạch, nói là trong nhà có mấy em gái để bà nội chọn rồi tặng là được.
Tuy lời nói không rõ ràng nhưng bà nội Tịch là một người tinh tường hiểu được ý của Lệ Sâm.
Trong nhà có mấy cô cháu gái cùng độ tuổi nhau. Tịch Tĩnh tính cách cao ngạo, cũng ưu tú như Lệ Sâm, hai người thủy hỏa khó mà chung sống. Tịch Phi Phi lại quá bình thường, Lệ Sâm sẽ không để mắt tới. Như vậy chỉ chừa lại Tịch Bạch.
Tịch Bạch tính tình ôn nhã, thông minh hiểu chuyện, có những lúc lại tỏ ra nghiêm túc, là một đứa trẻ lanh lợi, trong mấy chị em vẻ ngoài đẹp nhất.
Lệ Sâm để ý cô cũng là chuyện có thể hiểu được.
Đương nhiên, trong mấy chị em nhà họ Tịch cuối cùng ai có thể trở thành “người đứng đầu” hiện tại phải còn xem ý trời. Lệ Sâm đặt cược hết lên người Tịch Bạch, nếu như có thể thành đôi, anh ôm được người đẹp về, hai tập đoàn lớn Tịch thị và Lệ thị liên hôn đương nhiên là việc vui chung hai nhà cùng hưởng.
Bà nội Tịch không nói gì cả chỉ để tự mấy cô cháu gái lựa chọn. Tịch Bạch nếu chọn trúng miếng Bạch Ngọc Quan Âm xem như hai đứa có duyên phận.
Lệ Sâm tính toán tất cả lại không ngờ rằng, cô gái vô tư Tịch Bạch sẽ đem cái mà Lệ Sâm ngầm gọi là “tín vật định thân” Bạch Ngọc Quan Âm tặng cho người khác.
Lệ Sâm nhìn miếng ngọc đeo trên cổ Tạ Tùy, sắc mặt thay đổi.
Anh đoán được giữa hai người họ đã có mối quan hệ thân thiết hơn.
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm, thấy anh ta luôn nhìn chằm chằm vào cổ cậu, theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm liền bỏ sợi dây Quan Âm trên cổ vào phía trong áo.
Tháng 9 thành phố Giang đã vào thu nhưng không khí nóng bức vẫn chưa giảm bớt. Những con ve sầu phơi mình trong cái nóng trên tán cây vẫn còn đang kêu ầm ĩ không nghỉ.
Ánh mặt trời giữa trưa sáng chói, phòng tự học trong thư viện thành phố ánh sáng thoải mái, không có nhiều người, rất yên tĩnh.
Bởi vì ít người nên Tạ Tùy và Tịch Bạch đều thích đến nơi này học bài. Thỉnh thoảng cô còn cùng cậu thảo luận bài vở cũng không quấy rầy đến người khác.
Tạ Tùy ngồi bên cạnh Tịch Bạch dùng một tờ giấy quảng cáo nhận được trên đường để quạt mát cho cô, xua tan đi sự oi bức.
Cô mặc một áo thun trắng không cổ mềm mại, áo thun trơn và cũng rất mỏng. Dường như có thể dễ dàng nhìn thấy màu da của cô xuyên qua lớp áo. Vì áo quá mỏng nên cô còn mặc thêm một áo ba lỗ ở trong nữa.
Ánh mắt của Tạ Tùy luôn nhìn vào tay áo của cô.
Theo góc độ của cậu, thông qua phần cổ tay áo có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong.
Dưới lớp áo ba lỗ chính là đôi gò núi nhỏ phồng lên, hiện ra hình cung tròn trĩnh.
Yết hầu Tạ Tùy trượt lên trượt xuống, làm ngứa ngáy khó chịu.
Tịch Bạch cúi đầu, chuyên tâm giải đề toán, hoàn toàn không phát hiện ra ý nghĩ bậy bạ của chàng trai bên cạnh.
Chóp mũi cô chấm chấm vài giọt mồ hôi, nhẹ nhàng nói: “Tạ Tùy, tôi nóng quá!”
“Vẫn còn nóng sao? Thể chất cậu kiểu gì vậy?”
“Nóng quá.” Tịch Bạch kéo kéo áo thun: “Thực sự chịu không nỗi rồi.”
Ánh mắt Tạ Tùy không khống chế được mà nhìn vào bên trong cổ áo của cô.
“Haiz!”
Cậu lập tức quay mặt còn nhanh hơn quạt gió nhìn qua chỗ khác, vô tội nhìn lên trần nhà.
“Cậu nói xem sao mà cậu ra nhiều mồ hôi thế, ga trải giường ở nhà chắc phải thay hằng ngày đúng không?”
“Nhà ai chẳng có điều hòa, hơn nữa khi ngủ tôi không ra mồ hôi.”
Khóe miệng Tạ Tùy nở nụ cười lưu manh: “Đương nhiên chỉ khi ngủ “kiểu đó” chúng ta mới ra mồ hôi.”
“…”
Tịch Bạch á khẩu.
Con trai tầm tuổi này trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện lưu manh.
Tịch Bạch giật cái quạt trong tay Tạ Tùy, vỗ vỗ đầu cậu: “Đọc sách đi.”
Sao mà nhiều chuyện vậy.
Tạ Tùy mỉm cười, ánh mắt nhìn vào cuốn sách tiếng Anh trên tay, lật lật vài tờ rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
“Hôm qua cậu không ngủ được sao?”
Tạ Tùy bỗng nhiên kêu lên một tiếng, lấy lại tinh thần tiếp tục đọc sách nhưng mà lại ngáp liên tục.
Tịch Bạch thấy như vậy cũng không có hiệu quả, nói: “Thôi cậu nghỉ ngơi chút đi.”
Tạ Tùy như được nhận đặc ân, đầu nặng nề gục xuống bàn, kéo người dựa sát vào cô.
“Cậu không nóng?”
“Không nóng, dựa vào Tiểu Bạch tôi mới ngủ ngon.” Cậu cọ cọ vào người Tịch Bạch ngoan ngoãn như chú chó nhỏ.
Tịch Bạch không nề hà gì cầm cái quạt vòng qua bờ vai cậu, vừa đọc sách vừa ở bên quạt mát cho cậu ngủ.
Tạ Tùy tựa vào người cô lại không ngủ được. Lông mi dài mềm mại buông xuống nhẹ nhàng che đi đôi mắt - -
“Tiểu Bạch, có thể tôi không cùng cậu học chung một trường đại học được.”
“Đừng nói như vậy.” Tịch Bạch nhỏ nhẹ nói: “Trước tiên phải thi, thi được bao nhiêu điểm tôi cũng chấp nhận, học trường nào cũng được, nhưng nhất định phải học.”
Thi đại học là con đường thay đổi cuộc đời an toàn nhất đối với những chàng trai có xuất thân không tốt như Tạ Tùy.
“Ông đây thực sự không phải con người của học tập, cũng hoàn toàn không có hứng thú với việc học.”
Tạ Tùy liếm bờ môi khô nứt, lớn tiếng nói: “Nếu như cậu muốn tôi học thì tôi sẽ vì cậu mà học. Nhưng mà Tiểu Bạch, tôi đã nghĩ rồi, thi đậu vào một đại học bình thường, làm một công việc bình thường, tiền lương một tháng được vài ngàn, cứ như vậy an ổn sống ngày qua ngày. Nhưng như vậy thì tôi không xứng ở bên cạnh cậu.”
“Xứng hay không xứng, không phải do cậu nói là được.”
“Tôi biết cậu sẽ không chê.”
Nhưng Tạ Tùy không muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy. Tuổi trẻ rất dễ để mơ mộng còn Tạ Tùy thà rằng buông tay, cố gắng vật lộn với vận mệnh, tìm lấy tiền đồ rộng lớn.
“Tôi rất giỏi đua xe. Gần đầy có một đội đang tuyển người, không cần điều kiện gì, chỉ cần kỹ thuật tốt, lương thưởng lại cao...”
Tay Tịch Bạch đang cầm quạt bỗng dừng lại, không để cậu nói hết câu thì cô đã đập mạnh lên đầu Tạ Tùy một cái.
Tạ Tùy kêu đau, bưng trán: “Cậu bị gì vậy?”
“Đau không?”
Tạ Tùy bực bội nói: “Cậu nói thử xem.”
“Nhớ kỹ.” Tịch Bạch nghiêm nghị nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi không cho cậu đua xe.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Tạ Tùy phẫn nộ: “Chuyện gì cũng phải có nguyên do.”
Tịch Bạch cũng tức giận: “Muốn lý do phải không?”
“Nói đi! Nếu không nói rõ ràng, ông đây…”
Cô đột nhiên hôn cậu.
Môi dưới bị hôn phớt qua giống như lông ngỗng nhẹ bẫng rơi xuống.
Nụ hôn mềm mại ngọt ngào của cô làm tim cậu đập loạn.
Tạ Tùy đỏ mặt, những lời nói hung hăng vô liêm sỉ bị chặn lại trong cổ họng, nuốt quay trở vào.
“Lý do này đủ chưa?” Cô gái tức giận dùng mu bàn tay xoa xoa miệng.
Chàng trai lại giống như chú chó nhỏ dựa sát vào người cô, ngoan ngoãn mở cuốn sách tiếng Anh ra, nhỏ giọng nói: “Không đua xe nữa.”
Không phải là học thôi sao, học học!
Bởi vì nụ hôn của Tiểu Bạch, cậu cảm thấy có thể làm bất kỳ cái gì, thi đại học là thá gì.
**
Hầu như Tạ Tùy rất nghe lời Tịch Bạch. Mặc dù có những lúc không thể khống chế được tính tính mà nổi nóng với cô, Tịch Bạch lại thấy cậu rất đáng yêu.
Buổi chiều sau khi tan học, Tịch Bạch nhận được tin nhắn của Lệ Sâm, nói về đề cương thi thử tự tuyển sinh của đại học S, hỏi cô khi nào tan học anh sẽ mang qua.
Tịch Bạch biết Lệ Sâm rất bận, anh và Tịch Tĩnh giống nhau, không chỉ còn đang học chuyên ngành mà đồng thời giữ chức vụ quan trọng trong công ty gia đình.
Vì vậy cô trả lời: “Sau khi tan học em sẽ tìm anh.”
“Cũng được. Bây giờ anh đang ở trụ sở tập đoàn Lệ thị, khi nào em đến thì đứng ở dưới gọi điện cho anh.”
“Dạ vâng.”
Sau khi tan học, Tịch Bạch đạp xe trong làn gió nhè nhẹ ấm áp, thong dong đi ra cổng trường. Tạ Tùy rất nhanh đạp xe đạp leo núi đuổi theo.
“Không phải đường về nhà, đi đâu hả?”
Tịch Bạch nghiêng đầu thấy chàng trai mặc áo thun đen ngắn tay, trên lưng đeo túi, đã qua ngày hè để ăn mặc kiểu nhẹ nhàng mát mẻ này rồi.
“Sao ở đâu cũng gặp cậu?”
Tạ Tùy cười: “Tôi đợi cậu tan học cùng về.”
“Bây giờ tôi có việc bận rồi.”
“Làm gì?”
Tịch Bạch thành thật nói: “Tôi phải đi gặp anh Lệ Sâm.”
Tạ Tùy lập tức tăng tốc độ, chặn đầu xe cô, Tịch Bạch vội vàng bóp phanh: “Cậu làm gì vậy, chút nữa là đụng vào cậu rồi.”
“Cậu đi gặp anh ta làm gì?” Tạ Tùy trầm mặt xuống, nhìn qua có thể thấy được cậu đang không vui.
“Lệ Sâm muốn đưa cho tôi đề cương thi thử tự tuyển sinh của đại học S.”
Tạ Tùy cũng không chặn xe nữa, nhường đường: “Tôi đi với cậu.”
Tịch Bạch nhún vai, để cậu đi theo cũng không sao cả. Lệ Sâm là bạn tốt của cô, cũng là người thực lòng giúp đỡ cô vào đại học S.
Trụ sở của tập đoàn Lệ thị là một tòa nhà văn phòng cao ngất nằm ở trong trung tâm tài chính của thành phố.
Tịch Bạch dựng xe đạp bên trong phần đường quy định ở ngã tư, lấy điện thoại nhắn cho Lệ Sâm: “Anh Lệ Sâm, em đến rồi, anh ở tầng mấy để em lên tìm anh.”
Lệ Sâm thấy điện thoại sáng lên, nhận được tin nhắn của cô khi đang họp với ba. Anh nói xin lỗi rồi vội vàng ra ngoài.
“Không cần, em ở dưới lầu đợi anh, anh xuống liền.”
Tịch Bạch và Tạ Tùy ngồi trên dãy ghế dành cho khách ở dưới sảnh. Tạ Tùy giống như không vui, Tịch Bạch cười đâm chọc vào mặt cậu: “Xị mặt ra cho ai xem đây?”
“Không biết.” Tạ Tùy tránh cánh tay của cô: “Đừng để ý tôi.”
Vào lúc đó, Lệ Sâm từ thang máy đi ra.
Anh mặc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài là bộ âu phục màu đen, áo sơ mi bỏ ngay ngắn ở bên trong, cần cổ trông thon dài vì nút áo cài đến cái trên cùng, nhìn rất giống nhân viên công sở, hoàn toàn khác xa với khí chất của người trẻ tuổi.
Có vẻ giữa con trai có một loại cảm biến hooc môn ngoại sinh*, Tạ Tùy cảm giác rõ ràng người con trai đối diện là một mối đe dọa.
*Hooc môn ngoại sinh: Tên tiếng Anh là Pheromone, là một chất mà động vật tạo ra làm thay đổi hành vi của một động vật khác cùng loài.
Lại càng lạnh lùng đứng lên, đi đến bên cạnh Tịch Bạch giống như đang im lặng thể hiện chủ quyền.
Lệ Sâm nhìn thấy Tịch Bạch, nét mặt hiện nở nụ cười ấm áp nhưng mà nhìn thoáng qua Tạ Tùy đang đứng bên cạnh cô, sâu trong đôi mắt xẹt qua một gợn sóng.
Tịch Bạch chào hỏi Lệ Sâm, giới thiệu: “Tạ Tùy, anh đã gặp rồi.”
Ánh mắt hai người con trai giao đấu, Tạ Tùy không biểu cảm gì, Lệ Sâm đương nhiên cũng chỉ giật giật khóe miệng xem như chào hỏi.
“Đây là đề cương thi thử tự tuyển sinh, em mang về nhà tham khảo.” Lệ Sâm đưa tài liệu trong tay cho Tịch Bạch.
Tịch Bạch nhận tài liệu, cẩn thận cất vào cặp: “Một quyển dày quá.”
“Khi ôn tập chỉ ôn trọng điểm, anh đã khoanh cho em cả rồi.”
“Cảm ơn anh Lệ Sâm, cảm ơn anh nhiều.”
“Đúng rồi, chỗ tài liệu này rất khó tìm, em… em tự mình học thôi, đừng ngu ngốc cho người khác xem.”
Lệ Sâm không yên tâm, tận tình dặn dò: “Số lượng tự tuyển sinh có giới hạn, liên quan đến tương lai sau này, em đừng quá tốt bụng.”
“Vâng, em biết rồi.”
Hai người họ nói chuyện phiếm, Tạ Tùy không xen vào, một mình đứng ở bên cúi đầu nghịch điện thoại.
Lệ Sâm thoáng nhìn sợi dây tơ hồng chói mắt trên ngực Tạ Tùy, ẩn giấu dưới khe áo của Tạ Tùy chính là miếng Bạch Ngọc Quan Âm.
Trong lòng bỗng run lên. Miếng Bạch Ngọc Quan Âm pháp có rất nhiều nhưng dưới mắt Quan Âm có một giọt lệ hồng thì chỉ có một miếng này. Năm ngoái Lệ Sâm tham gia một buổi đấu giá các sản phẩm ngọc thạch, anh phải bỏ ra một số tiền lớn mới có được và tặng nó cho Tịch Bạch.
Chỉ vì cô còn nhỏ lại gặp phải việc học áp lực. Anh không giỏi biểu hiện tấm lòng nên đành thông qua bà nội Tịch chuyển đến tay Tịch Bạch, nói là trong nhà có mấy em gái để bà nội chọn rồi tặng là được.
Tuy lời nói không rõ ràng nhưng bà nội Tịch là một người tinh tường hiểu được ý của Lệ Sâm.
Trong nhà có mấy cô cháu gái cùng độ tuổi nhau. Tịch Tĩnh tính cách cao ngạo, cũng ưu tú như Lệ Sâm, hai người thủy hỏa khó mà chung sống. Tịch Phi Phi lại quá bình thường, Lệ Sâm sẽ không để mắt tới. Như vậy chỉ chừa lại Tịch Bạch.
Tịch Bạch tính tình ôn nhã, thông minh hiểu chuyện, có những lúc lại tỏ ra nghiêm túc, là một đứa trẻ lanh lợi, trong mấy chị em vẻ ngoài đẹp nhất.
Lệ Sâm để ý cô cũng là chuyện có thể hiểu được.
Đương nhiên, trong mấy chị em nhà họ Tịch cuối cùng ai có thể trở thành “người đứng đầu” hiện tại phải còn xem ý trời. Lệ Sâm đặt cược hết lên người Tịch Bạch, nếu như có thể thành đôi, anh ôm được người đẹp về, hai tập đoàn lớn Tịch thị và Lệ thị liên hôn đương nhiên là việc vui chung hai nhà cùng hưởng.
Bà nội Tịch không nói gì cả chỉ để tự mấy cô cháu gái lựa chọn. Tịch Bạch nếu chọn trúng miếng Bạch Ngọc Quan Âm xem như hai đứa có duyên phận.
Lệ Sâm tính toán tất cả lại không ngờ rằng, cô gái vô tư Tịch Bạch sẽ đem cái mà Lệ Sâm ngầm gọi là “tín vật định thân” Bạch Ngọc Quan Âm tặng cho người khác.
Lệ Sâm nhìn miếng ngọc đeo trên cổ Tạ Tùy, sắc mặt thay đổi.
Anh đoán được giữa hai người họ đã có mối quan hệ thân thiết hơn.
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm, thấy anh ta luôn nhìn chằm chằm vào cổ cậu, theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm liền bỏ sợi dây Quan Âm trên cổ vào phía trong áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.