Chương 140: Huệ phi
Lệ Tiêu
18/03/2018
Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
"Ngài... Khi nào thì ngài biết?" Thu Bạch hỏi một câu như vậy, xem như cam chịu những chuyện đó.
"Từ lúc chuyện thuốc bột bắt đầu." Nàng nhàn nhạt nói: "Người ta nhắc nhở có người hạ độc ta, nhiều ngày trôi qua, không chỉ có ta mất mạng, người bên cạnh ta cho dù thay phiên hầu hạ cũng sẽ chịu chút tổn thương. Ta hồi tưởng lại... người gần ta nhất có ba người. Tiểu Sương với Thanh Hoà có mấy ngày đều đặc biệt mệt mỏi chút, duy nhất chỉ có ngươi là không có việc gì." Nàng cười gượng một tiếng, nhớ lại rồi lắc lắc đầu: "Thuốc kia không thể có lý do nào mà vô dụng với ngươi, nghĩ đến... Do ngươi có thuốc giải, hoặc là dùng biện pháp khác tránh đi."
Thu Bạch ngẩn ra, hồi tưởng lại chuyện đó thực sự đã xảy ra lâu rồi, có chút kinh ngạc: "Vậy mà ngài... còn an bài ta đi "phát hiện " cái thuốc bột kia?"
Ngày ấy là Tịch Lan Vi nói nhỏ cho nàng biết người khác hạ độc từ chỗ nào, làm nàng đi đến cửa đại điện giả bộ nhìn, rồi hô lên để sự tình hợp lý truyền ra ngoài.
"Đó không phải giúp ngươi tranh thủ chút tín nhiệm với bên kia sao?" Nàng cười khẽ, vô cùng bình tĩnh nói: "Bằng không thì bên kia cảm thấy ngươi ở bên ta mà phân lượng không đủ, rồi lại xếp vào người khác, bổn cung lại lo lắng cố sức mà đi tìm người đó, làm không tốt mắc công sẽ thêm cái kỳ độc gì khác nữa."
Còn không bằng an tâm đối phó một mình nàng ta.
"Từ chuyện đó bắt đầu, ta hồi tưởng lại chuyện phát sinh lúc trước..." Nàng ngừng lại một chút, liếc Thu Bạch một cái: "Làm hại Tiểu Sương chịu tội ở Cung Chính Tư, chắc cũng là ngươi? Ngày đó ta ở Cung Chính Tư cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng chưa nghĩ nhiều — ngươi với Thanh Hoà bình thường đều là người ít nói, ngày đó ngươi lại thay Tiểu Sương biện giải không ít."
Khi đó tất nhiên chỉ cảm thấy như vậy là cứu Tiểu Sương. Cho đến khi đã biết nàng ta làm phản, nghĩ lại thì mới hiểu được các sự kiện từ đầu đến cuối.
Những tấu chương đưa về Tuyên Thất điện, là tự mình với Viên Tự cùng thu thập, lẽ ra không có sơ hở gì, không nên xuất hiện tấu chương chưa xem mà đã đưa trở về, rồi khi yêu cầu Tiểu Sương cầm đi lại ra cớ sự như vậy.
Đây là có người ở trong quấy phá, làm cho Tiểu Sương cầm tấu chương đó, rồi thông báo Cung Chính Tư tới bắt người — Thật ra thì chuyện này cũng không phức tạp, người đầu tiên nên nghi ngờ chính là Thu Bạch. Nhưng khi đó nàng còn tín nhiệm nàng ta. Một đời trước, Thu Bạch với Thanh Hoà cùng nàng trải qua đủ loại bất hạnh, cho nên một đời này, nàng không có lý do gì để hoài nghi các nàng, toàn tâm toàn ý tin tưởng các nàng nhất định giống với một đời trước.
"Có thể cộng khổ mà không thể đồng cam." Tịch Lan Vi bất đắc dĩ than thở một tiếng, liên tục cười khổ: "Thời điểm bổn cung khó khăn nhất, ngươi cũng không làm ra chuyện như vậy."
Ban đầu lúc nàng biết được người nọ là Thu Bạch, nàng khiếp sợ đến không có sức tiếp thu. Lúc xử tử Liễu thị, nàng cố ý cho Thu Bạch đi nhìn, không phải vì muốn đánh giá phản ứng của nàng ta, mà thật ra hi vọng sẽ doạ sợ nàng ta, từ đó không dám tiếp tục làm việc cho bên kia. Mà chuyện lúc trước, nàng cũng có thể vì chuyện cũ mà bỏ qua.
Nhưng Thu Bạch lại không đáp ứng được phần tâm ý này của nàng.
"Hiện tại không ai cứu được ngươi." Nàng lạnh nhạt nói, ngừng lại chút, nói tiếp: "Đa tạ ngươi dắt Cảnh Phi ra, ít nhiều cũng có ngươi... Có thể làm nàng ta nhịn mười tháng không có động tác gì, bổn cung mới có thể an tâm mà dưỡng thai."
Tránh rất nhiều khả năng sẽ có lục đục với nhau. Trừ bỏ Phương thị kia ra, cũng không có đường rẽ gì khác — Chỉ là Cảnh Phi vì tranh thủ tín nhiệm của nàng mà đặt xuống một viên cờ, căn bản không tính sẽ hại hài tử của nàng.
"Thì ra ngài đã biết lâu như vậy..." Sắc mặt Thu Bạch ảm đạm, cười khan một tiếng: "Vì sao lại không giết ta sớm chút..." Nàng ta nói, tiếng nói vẫn chưa bị lạc, rồi tự mình suy nghĩ cẩn thận: "À, tất nhiên... Ngài phải biết người sau lưng ta là ai."
Một chút gió lạnh của tháng chạp thổi từ cửa vào, Thu Bạch hơi cô đơn tịch mịch. Bên trong an tĩnh, Tịch Lan Vi tinh tế đánh giá nàng ta, người này từ khi còn nhỏ đã ở bên người nàng, cảm giác tồi tệ một đời trước nay lại trở về khi người bên cạnh hại nàng...
"Nguyên nhân là gì?" Nàng hỏi.
"Ta..." Thu Bạch cứng đờ, thanh âm khản thấp: "Có một lần... đi Thượng Phục Cục lấy vật liệu may mặc cho nương nương, gặp phải người Thư Nhan cung, nghe được các nàng nói nhỏ với nhau... Nói Vệ thị là bị Cảnh Phi bức tự sát."
Vệ thị... Cũng là sự tình đã lâu rồi. Lúc ấy nàng còn cảm thấy tự sát có chút kỳ quặc, chỉ là tra xét nhưng không ra kết quả gì.
Hoàn toàn không nghĩ tới, đã bắt đầu từ lâu, Cảnh Phi chấp chưởng lục cung đã tính kế nàng.
"Các nàng cũng phát hiện nô tỳ, bắt nô tỳ đi gặp Cảnh Phi. Cảnh Phi nói... Nếu nô tỳ không làm việc cho nàng ta thì sẽ lập tức giết nô tỳ tại chỗ. Nô tỳ sợ..."
Quả thật là bị áp chế. Tịch Lan Vi khẽ thở một hơi, suy nghĩ chút, tin tưởng không phải từ lúc đó mà Thu Bạch bắt đầu hại mình, liền khó hiểu nói: "Ngươi giúp nàng ta làm cái gì?"
"Bên người Cảnh Phi có một cung nữ, nghe nói... muốn mê hoặc Hoàng thượng." Thu Bạch cắn môi, do dự hồi lâu, rồi mới nói: "Cảnh Phi đang muốn xử lý nàng ta, rồi... rồi liền muốn nô tỳ tự tay đẩy nàng ta xuống giếng..."
Đó chỉ là chuyện nhỏ, Thu Bạch không làm, Cảnh Phi cũng sẽ tìm người khác làm. Nhưng như vậy sẽ bám lấy Thu Bạch, chuyện kế tiếp cũng không cần hỏi nhiều — Nàng ta vì Cảnh Phi làm ra chuyện đó, Cảnh Phi liền có thể áp chế nàng ta, đe doạ nàng ta nếu dám nói cho Tịch Lan Vi, chuyện này nàng ta cũng nói không rõ ràng lắm.
Nếu muốn nói là Thu Bạch giết người bên người Cảnh Phi...
Đó là phi tần chấp chưởng cung quyền, trong cung không có mấy cung nhân không sợ nàng ta, tất nhiên bao gồm Thu Bạch. Sau đó, theo loại sợ hãi này, chỉ cần Thu Bạch lại làm thêm một chuyện thì sẽ càng bị áp chế nhiều hơn.
Rồi lúc sau một chuyện thêm một chuyện, cuối cùng vây đến mức Thu Bạch càng ngày càng gấp.
"Ngươi sợ ta như vậy sao?" Tịch Lan Vi hơi chau mày: "Thà rằng để nàng ta nhào nặn ngươi như vậy, cũng vẫn không chịu nói với ta dù chỉ nửa chữ?"
"Nô tỳ không dám mà..." Rốt cuộc Thu Bạch cũng bật khóc, thanh âm vô cùng áp lực: "Chuyện kia... dù sao cũng là một mạng người, chỉ là nếu nô tỳ nói cho nương nương biết, thì ở bên trong suy cho cùng cũng là nô tỳ sai... Lúc đó phân vị nương nương không tính là cao, sao có thể vượt cung quy cứu mạng nô tỳ..."
Trên thực tế chỉ tại "Chút tài mọn" này, nếu cho nàng thời điểm cân nhắc, thì sẽ không khó phát hiện cách nói của Cảnh Phi có trăm ngàn chỗ hở. Nhưng do hoảng sợ làm nàng không rãnh nghĩ nhiều, nhất thời hồ đồ thì mỗi một bước đều sai.
Một tiếng thở dài.
Tịch Lan Vi không hề nhìn nàng ta, quay đầu đi chỗ khác, khẩu khí đông cứng: "Thời điểm xử tử Liễu thị, bổn cung có nói qua với nàng ta, cho dù có một ngày tội rơi xuống trên đầu ngươi, cũng không nên một mình ngươi gánh chịu."
Liễu thị cũng đã lãnh một nửa rồi - không tính đến chuyện cuối cùng mất đi tính mạng kia.
"Người tới." Nàng gọi lên, ánh mắt vẫn chưa nhìn về nàng ta, đầu trực tiếp hướng tới cửa đại điện chờ thái giám đến: "Kéo ra ngoài đánh một trăm trượng."
...
Tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài cũng không kịch liệt lắm, giống như Thu Bạch cật lực chịu đựng. Tịch Lan Vi ngồi im lặng, trong đầu nhịn không được mà hồi tưởng... Khi đó lục cung truyền nhau cảnh tượng Liễu thị chịu hình.
Đúng lúc lại là Thu Bạch miêu tả cho nàng, khi đó nàng còn mắng Thu Bạch, chỉ là cũng không nghĩ nhiều... Có một ngày thảm trạng như vậy lại phát sinh trên người Thu Bạch.
Ngược lại Thanh Hoà so với Thu Bạch thì khóc lợi hại hơn chút. Nàng ấy bị thái giám ngăn ở ngoài điện, khóc đến thanh âm nghẹn ngào, không quan tâm gì cầu tình vì Thu Bạch. Trên thực tế... lặp đi lặp lại đều là vài câu nói vô lực, cầu Tịch Lan Vi tha cho Thu Bạch một mạng mà thôi. Mặt khác, nghe nói từ đầu đến cuối Thanh Hoà cũng khó có thể nói ra được cái gì.
...
Khiến người lo lắng khóc kêu không lâu, sau một lát, thái giám hành hình tiến vào nói Thu Bạch vẫn còn hơi thở, hỏi Tịch Lan Vi nên xử trí ra sao.
"Đưa về phòng nghỉ ngơi đi." Nàng nhàn nhạt nói: "Truyền Y nữ đến xem."
Suy cho cùng không hề muốn mạng Thu Bạch. Tuy Thu Bạch đã từng nhẫn tâm muốn mạng của nàng... Nhưng một đời trước có nhiều chuyện như vậy, vẫn là quên không được.
Coi như là cảm ơn nàng ta nói cho nàng một chuyện tốt — Vệ thị là Cảnh Phi bức tử.
...
Đêm đó Cảnh Phi đột nhiên tới Duyệt Hân điện bái phỏng, hai người vừa nhìn nhau, ai cũng không chào hỏi ai. Tịch Lan Vi như cũ nằm dựa ở bên giường, nhàn nhạt cười nói: "Thỉnh an chiều cũng qua rồi, lúc này Cảnh Phi nương nương tới đây, là vì thần thiếp đã vắng thỉnh an chiều sao?"
Thái độ có chút bất kính, nhưng vẫn chưa chọc thủng cái gì. Cảnh Phi sửng sốt, có chút hoài nghi, rất nhanh đã bình phục lại, gật đầu cười nói: "Đế cơ đã nghiệm thân xác định thân phận, bổn cung nên chúc mừng một tiếng với Nghiên Phi muội muội."
"Ừm..." Nàng khẽ gật đầu một cái, phân phó cung nhân mang trà tốt nhất tới. Cảnh Phi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, cười nói: "Hôm nay người thân cận bên cạnh muội muội nổi lên dị tâm..." Nàng ta ngừng lại một chút, lại hỏi: "Không biết sao rồi?"
"Nương nương nói Thu Bạch sao?" Nàng cười. Hôm cung nữ ngự tiền kia nói Thu Bạch ra, rất nhiều phi tần liền ngạc nhiên. Tất nhiên các nàng đều tò mò kết cục của Thu Bạch sẽ ra sao, Cảnh Phi... tò mò càng nhiều thì chắc chột dạ càng sâu.
"Cũng không có gì." Tịch Lan Vi nhăn nhăn đầu mày: "Trong cung này, làm hại lẫn nhau nhìn đã quen rồi nên cũng không trách. Bao nhiêu người giả ý thân cận, thực tế thì không nhất định tâm tư phải an ổn. Với lại không đáng vì nàng ta phí tâm gì, chỉ là ngày sau không cho nàng ta hầu hạ ở trước mặt là được."
Nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chỉ cảm thấy Thu Bạch là người có lỗi, hoàn toàn không tính sẽ hỏi lại lần nữa. Tất nhiên như thế cũng không liên luỵ đến Cảnh Phi. Cảnh Phi trầm mặc, an tĩnh hồi lâu mới lại muốn nói tiếp, nhưng bên ngoài giọng thông bẩm vang lên không cho nàng ta cơ hội này.
Không phải "Bệ hạ giá lâm" mà là "Thánh chỉ đến".
Hai người quỳ sát đất bái lạy, nhất thời đều không biết đưa tới cho Tịch Lan Vi ý chỉ gì.
"Chỉ dụ..." Viên Tự đọc câu chữ rõ ràng, lực rất có chừng mực. Đọc hai câu, Tịch Lan Vi nhịn không được muốn ngẩng đầu lên xem thần sắc của Cảnh Phi.
— Trong lòng biết việc nghiệm thân đã thoả đáng, ý chỉ tấn vị sẽ rất nhanh, lại không nghĩ rằng thế mà gãi đúng chỗ ngứa, ngay lúc Cảnh Phi đến đây lại nhận được ý chỉ.
Chính nhất phẩm Huệ phi, đứng hàng Tam phu nhân.
Từ lúc Hoàng đế đăng cơ tới nay không có người nào ngồi trên vị trí này, ngay cả Cảnh Phi đã chấp chưởng phượng ấn lâu như vậy cũng vẫn luôn chỉ là Từ nhất phẩm Phi mà thôi.
Lãnh chỉ tạ ơn. Đứng dậy, Tịch Lan Vi cảm ơn với Viên Tự, Viên Tự cũng không tránh được chúc mừng nàng: "Chúc mừng Huệ phi phu nhân, Đế cơ bình an, phu nhân tấn vị, cũng coi như là song hỷ lâm môn."
...
Cho người tiễn đưa Viên Tự, Tịch Lan Vi nghiêng đầu nhìn Cảnh Phi, thấy Cảnh Phi còn bộ dáng muốn nói chuyện, nàng bình tĩnh mở miệng trước: "Thời điểm đã không còn sớm, bổn cung còn ở cữ, nên muốn nghỉ ngơi trước..." Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt cười hiền lành với Cảnh Phi, khẽ gật đầu: "Không tiễn."
Thật lâu sau mà Cảnh Phi cũng không nói gì, trong sắc mặt trắng bệch vừa tồn tại sự mất mát và ngạc nhiên. Qua một hồi lâu mới phản ứng lại Tịch Lan Vi nói cái gì, môi cử động một chút, gian nan uốn gối phúc thân: "Phu nhân... Hãy nghỉ ngơi tốt."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
Cách nói "Huệ phi phu nhân" này... giống với "Nương tử", cách gọi "X phi phu nhân" tuy hiếm thấy nhưng so với "Nương nương" đáng tin cậy hơn rất nhiều...
Cộng thêm không thể hiểu được gần đây A Tiêu càng ngày càng cảm
thấy "Nương nương" kỳ cục, vì thế liền dùng cái này.
---
Người chơi【Tịch Lan Vi】đánh nát nguỵ trang của người chơi【Cảnh Phi】, độ hoàn thành: 20%.
Người chơi【Tịch Lan Vi】level up!
Beta: Huệ Hoàng Hậu
"Ngài... Khi nào thì ngài biết?" Thu Bạch hỏi một câu như vậy, xem như cam chịu những chuyện đó.
"Từ lúc chuyện thuốc bột bắt đầu." Nàng nhàn nhạt nói: "Người ta nhắc nhở có người hạ độc ta, nhiều ngày trôi qua, không chỉ có ta mất mạng, người bên cạnh ta cho dù thay phiên hầu hạ cũng sẽ chịu chút tổn thương. Ta hồi tưởng lại... người gần ta nhất có ba người. Tiểu Sương với Thanh Hoà có mấy ngày đều đặc biệt mệt mỏi chút, duy nhất chỉ có ngươi là không có việc gì." Nàng cười gượng một tiếng, nhớ lại rồi lắc lắc đầu: "Thuốc kia không thể có lý do nào mà vô dụng với ngươi, nghĩ đến... Do ngươi có thuốc giải, hoặc là dùng biện pháp khác tránh đi."
Thu Bạch ngẩn ra, hồi tưởng lại chuyện đó thực sự đã xảy ra lâu rồi, có chút kinh ngạc: "Vậy mà ngài... còn an bài ta đi "phát hiện " cái thuốc bột kia?"
Ngày ấy là Tịch Lan Vi nói nhỏ cho nàng biết người khác hạ độc từ chỗ nào, làm nàng đi đến cửa đại điện giả bộ nhìn, rồi hô lên để sự tình hợp lý truyền ra ngoài.
"Đó không phải giúp ngươi tranh thủ chút tín nhiệm với bên kia sao?" Nàng cười khẽ, vô cùng bình tĩnh nói: "Bằng không thì bên kia cảm thấy ngươi ở bên ta mà phân lượng không đủ, rồi lại xếp vào người khác, bổn cung lại lo lắng cố sức mà đi tìm người đó, làm không tốt mắc công sẽ thêm cái kỳ độc gì khác nữa."
Còn không bằng an tâm đối phó một mình nàng ta.
"Từ chuyện đó bắt đầu, ta hồi tưởng lại chuyện phát sinh lúc trước..." Nàng ngừng lại một chút, liếc Thu Bạch một cái: "Làm hại Tiểu Sương chịu tội ở Cung Chính Tư, chắc cũng là ngươi? Ngày đó ta ở Cung Chính Tư cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng chưa nghĩ nhiều — ngươi với Thanh Hoà bình thường đều là người ít nói, ngày đó ngươi lại thay Tiểu Sương biện giải không ít."
Khi đó tất nhiên chỉ cảm thấy như vậy là cứu Tiểu Sương. Cho đến khi đã biết nàng ta làm phản, nghĩ lại thì mới hiểu được các sự kiện từ đầu đến cuối.
Những tấu chương đưa về Tuyên Thất điện, là tự mình với Viên Tự cùng thu thập, lẽ ra không có sơ hở gì, không nên xuất hiện tấu chương chưa xem mà đã đưa trở về, rồi khi yêu cầu Tiểu Sương cầm đi lại ra cớ sự như vậy.
Đây là có người ở trong quấy phá, làm cho Tiểu Sương cầm tấu chương đó, rồi thông báo Cung Chính Tư tới bắt người — Thật ra thì chuyện này cũng không phức tạp, người đầu tiên nên nghi ngờ chính là Thu Bạch. Nhưng khi đó nàng còn tín nhiệm nàng ta. Một đời trước, Thu Bạch với Thanh Hoà cùng nàng trải qua đủ loại bất hạnh, cho nên một đời này, nàng không có lý do gì để hoài nghi các nàng, toàn tâm toàn ý tin tưởng các nàng nhất định giống với một đời trước.
"Có thể cộng khổ mà không thể đồng cam." Tịch Lan Vi bất đắc dĩ than thở một tiếng, liên tục cười khổ: "Thời điểm bổn cung khó khăn nhất, ngươi cũng không làm ra chuyện như vậy."
Ban đầu lúc nàng biết được người nọ là Thu Bạch, nàng khiếp sợ đến không có sức tiếp thu. Lúc xử tử Liễu thị, nàng cố ý cho Thu Bạch đi nhìn, không phải vì muốn đánh giá phản ứng của nàng ta, mà thật ra hi vọng sẽ doạ sợ nàng ta, từ đó không dám tiếp tục làm việc cho bên kia. Mà chuyện lúc trước, nàng cũng có thể vì chuyện cũ mà bỏ qua.
Nhưng Thu Bạch lại không đáp ứng được phần tâm ý này của nàng.
"Hiện tại không ai cứu được ngươi." Nàng lạnh nhạt nói, ngừng lại chút, nói tiếp: "Đa tạ ngươi dắt Cảnh Phi ra, ít nhiều cũng có ngươi... Có thể làm nàng ta nhịn mười tháng không có động tác gì, bổn cung mới có thể an tâm mà dưỡng thai."
Tránh rất nhiều khả năng sẽ có lục đục với nhau. Trừ bỏ Phương thị kia ra, cũng không có đường rẽ gì khác — Chỉ là Cảnh Phi vì tranh thủ tín nhiệm của nàng mà đặt xuống một viên cờ, căn bản không tính sẽ hại hài tử của nàng.
"Thì ra ngài đã biết lâu như vậy..." Sắc mặt Thu Bạch ảm đạm, cười khan một tiếng: "Vì sao lại không giết ta sớm chút..." Nàng ta nói, tiếng nói vẫn chưa bị lạc, rồi tự mình suy nghĩ cẩn thận: "À, tất nhiên... Ngài phải biết người sau lưng ta là ai."
Một chút gió lạnh của tháng chạp thổi từ cửa vào, Thu Bạch hơi cô đơn tịch mịch. Bên trong an tĩnh, Tịch Lan Vi tinh tế đánh giá nàng ta, người này từ khi còn nhỏ đã ở bên người nàng, cảm giác tồi tệ một đời trước nay lại trở về khi người bên cạnh hại nàng...
"Nguyên nhân là gì?" Nàng hỏi.
"Ta..." Thu Bạch cứng đờ, thanh âm khản thấp: "Có một lần... đi Thượng Phục Cục lấy vật liệu may mặc cho nương nương, gặp phải người Thư Nhan cung, nghe được các nàng nói nhỏ với nhau... Nói Vệ thị là bị Cảnh Phi bức tự sát."
Vệ thị... Cũng là sự tình đã lâu rồi. Lúc ấy nàng còn cảm thấy tự sát có chút kỳ quặc, chỉ là tra xét nhưng không ra kết quả gì.
Hoàn toàn không nghĩ tới, đã bắt đầu từ lâu, Cảnh Phi chấp chưởng lục cung đã tính kế nàng.
"Các nàng cũng phát hiện nô tỳ, bắt nô tỳ đi gặp Cảnh Phi. Cảnh Phi nói... Nếu nô tỳ không làm việc cho nàng ta thì sẽ lập tức giết nô tỳ tại chỗ. Nô tỳ sợ..."
Quả thật là bị áp chế. Tịch Lan Vi khẽ thở một hơi, suy nghĩ chút, tin tưởng không phải từ lúc đó mà Thu Bạch bắt đầu hại mình, liền khó hiểu nói: "Ngươi giúp nàng ta làm cái gì?"
"Bên người Cảnh Phi có một cung nữ, nghe nói... muốn mê hoặc Hoàng thượng." Thu Bạch cắn môi, do dự hồi lâu, rồi mới nói: "Cảnh Phi đang muốn xử lý nàng ta, rồi... rồi liền muốn nô tỳ tự tay đẩy nàng ta xuống giếng..."
Đó chỉ là chuyện nhỏ, Thu Bạch không làm, Cảnh Phi cũng sẽ tìm người khác làm. Nhưng như vậy sẽ bám lấy Thu Bạch, chuyện kế tiếp cũng không cần hỏi nhiều — Nàng ta vì Cảnh Phi làm ra chuyện đó, Cảnh Phi liền có thể áp chế nàng ta, đe doạ nàng ta nếu dám nói cho Tịch Lan Vi, chuyện này nàng ta cũng nói không rõ ràng lắm.
Nếu muốn nói là Thu Bạch giết người bên người Cảnh Phi...
Đó là phi tần chấp chưởng cung quyền, trong cung không có mấy cung nhân không sợ nàng ta, tất nhiên bao gồm Thu Bạch. Sau đó, theo loại sợ hãi này, chỉ cần Thu Bạch lại làm thêm một chuyện thì sẽ càng bị áp chế nhiều hơn.
Rồi lúc sau một chuyện thêm một chuyện, cuối cùng vây đến mức Thu Bạch càng ngày càng gấp.
"Ngươi sợ ta như vậy sao?" Tịch Lan Vi hơi chau mày: "Thà rằng để nàng ta nhào nặn ngươi như vậy, cũng vẫn không chịu nói với ta dù chỉ nửa chữ?"
"Nô tỳ không dám mà..." Rốt cuộc Thu Bạch cũng bật khóc, thanh âm vô cùng áp lực: "Chuyện kia... dù sao cũng là một mạng người, chỉ là nếu nô tỳ nói cho nương nương biết, thì ở bên trong suy cho cùng cũng là nô tỳ sai... Lúc đó phân vị nương nương không tính là cao, sao có thể vượt cung quy cứu mạng nô tỳ..."
Trên thực tế chỉ tại "Chút tài mọn" này, nếu cho nàng thời điểm cân nhắc, thì sẽ không khó phát hiện cách nói của Cảnh Phi có trăm ngàn chỗ hở. Nhưng do hoảng sợ làm nàng không rãnh nghĩ nhiều, nhất thời hồ đồ thì mỗi một bước đều sai.
Một tiếng thở dài.
Tịch Lan Vi không hề nhìn nàng ta, quay đầu đi chỗ khác, khẩu khí đông cứng: "Thời điểm xử tử Liễu thị, bổn cung có nói qua với nàng ta, cho dù có một ngày tội rơi xuống trên đầu ngươi, cũng không nên một mình ngươi gánh chịu."
Liễu thị cũng đã lãnh một nửa rồi - không tính đến chuyện cuối cùng mất đi tính mạng kia.
"Người tới." Nàng gọi lên, ánh mắt vẫn chưa nhìn về nàng ta, đầu trực tiếp hướng tới cửa đại điện chờ thái giám đến: "Kéo ra ngoài đánh một trăm trượng."
...
Tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài cũng không kịch liệt lắm, giống như Thu Bạch cật lực chịu đựng. Tịch Lan Vi ngồi im lặng, trong đầu nhịn không được mà hồi tưởng... Khi đó lục cung truyền nhau cảnh tượng Liễu thị chịu hình.
Đúng lúc lại là Thu Bạch miêu tả cho nàng, khi đó nàng còn mắng Thu Bạch, chỉ là cũng không nghĩ nhiều... Có một ngày thảm trạng như vậy lại phát sinh trên người Thu Bạch.
Ngược lại Thanh Hoà so với Thu Bạch thì khóc lợi hại hơn chút. Nàng ấy bị thái giám ngăn ở ngoài điện, khóc đến thanh âm nghẹn ngào, không quan tâm gì cầu tình vì Thu Bạch. Trên thực tế... lặp đi lặp lại đều là vài câu nói vô lực, cầu Tịch Lan Vi tha cho Thu Bạch một mạng mà thôi. Mặt khác, nghe nói từ đầu đến cuối Thanh Hoà cũng khó có thể nói ra được cái gì.
...
Khiến người lo lắng khóc kêu không lâu, sau một lát, thái giám hành hình tiến vào nói Thu Bạch vẫn còn hơi thở, hỏi Tịch Lan Vi nên xử trí ra sao.
"Đưa về phòng nghỉ ngơi đi." Nàng nhàn nhạt nói: "Truyền Y nữ đến xem."
Suy cho cùng không hề muốn mạng Thu Bạch. Tuy Thu Bạch đã từng nhẫn tâm muốn mạng của nàng... Nhưng một đời trước có nhiều chuyện như vậy, vẫn là quên không được.
Coi như là cảm ơn nàng ta nói cho nàng một chuyện tốt — Vệ thị là Cảnh Phi bức tử.
...
Đêm đó Cảnh Phi đột nhiên tới Duyệt Hân điện bái phỏng, hai người vừa nhìn nhau, ai cũng không chào hỏi ai. Tịch Lan Vi như cũ nằm dựa ở bên giường, nhàn nhạt cười nói: "Thỉnh an chiều cũng qua rồi, lúc này Cảnh Phi nương nương tới đây, là vì thần thiếp đã vắng thỉnh an chiều sao?"
Thái độ có chút bất kính, nhưng vẫn chưa chọc thủng cái gì. Cảnh Phi sửng sốt, có chút hoài nghi, rất nhanh đã bình phục lại, gật đầu cười nói: "Đế cơ đã nghiệm thân xác định thân phận, bổn cung nên chúc mừng một tiếng với Nghiên Phi muội muội."
"Ừm..." Nàng khẽ gật đầu một cái, phân phó cung nhân mang trà tốt nhất tới. Cảnh Phi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, cười nói: "Hôm nay người thân cận bên cạnh muội muội nổi lên dị tâm..." Nàng ta ngừng lại một chút, lại hỏi: "Không biết sao rồi?"
"Nương nương nói Thu Bạch sao?" Nàng cười. Hôm cung nữ ngự tiền kia nói Thu Bạch ra, rất nhiều phi tần liền ngạc nhiên. Tất nhiên các nàng đều tò mò kết cục của Thu Bạch sẽ ra sao, Cảnh Phi... tò mò càng nhiều thì chắc chột dạ càng sâu.
"Cũng không có gì." Tịch Lan Vi nhăn nhăn đầu mày: "Trong cung này, làm hại lẫn nhau nhìn đã quen rồi nên cũng không trách. Bao nhiêu người giả ý thân cận, thực tế thì không nhất định tâm tư phải an ổn. Với lại không đáng vì nàng ta phí tâm gì, chỉ là ngày sau không cho nàng ta hầu hạ ở trước mặt là được."
Nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chỉ cảm thấy Thu Bạch là người có lỗi, hoàn toàn không tính sẽ hỏi lại lần nữa. Tất nhiên như thế cũng không liên luỵ đến Cảnh Phi. Cảnh Phi trầm mặc, an tĩnh hồi lâu mới lại muốn nói tiếp, nhưng bên ngoài giọng thông bẩm vang lên không cho nàng ta cơ hội này.
Không phải "Bệ hạ giá lâm" mà là "Thánh chỉ đến".
Hai người quỳ sát đất bái lạy, nhất thời đều không biết đưa tới cho Tịch Lan Vi ý chỉ gì.
"Chỉ dụ..." Viên Tự đọc câu chữ rõ ràng, lực rất có chừng mực. Đọc hai câu, Tịch Lan Vi nhịn không được muốn ngẩng đầu lên xem thần sắc của Cảnh Phi.
— Trong lòng biết việc nghiệm thân đã thoả đáng, ý chỉ tấn vị sẽ rất nhanh, lại không nghĩ rằng thế mà gãi đúng chỗ ngứa, ngay lúc Cảnh Phi đến đây lại nhận được ý chỉ.
Chính nhất phẩm Huệ phi, đứng hàng Tam phu nhân.
Từ lúc Hoàng đế đăng cơ tới nay không có người nào ngồi trên vị trí này, ngay cả Cảnh Phi đã chấp chưởng phượng ấn lâu như vậy cũng vẫn luôn chỉ là Từ nhất phẩm Phi mà thôi.
Lãnh chỉ tạ ơn. Đứng dậy, Tịch Lan Vi cảm ơn với Viên Tự, Viên Tự cũng không tránh được chúc mừng nàng: "Chúc mừng Huệ phi phu nhân, Đế cơ bình an, phu nhân tấn vị, cũng coi như là song hỷ lâm môn."
...
Cho người tiễn đưa Viên Tự, Tịch Lan Vi nghiêng đầu nhìn Cảnh Phi, thấy Cảnh Phi còn bộ dáng muốn nói chuyện, nàng bình tĩnh mở miệng trước: "Thời điểm đã không còn sớm, bổn cung còn ở cữ, nên muốn nghỉ ngơi trước..." Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt cười hiền lành với Cảnh Phi, khẽ gật đầu: "Không tiễn."
Thật lâu sau mà Cảnh Phi cũng không nói gì, trong sắc mặt trắng bệch vừa tồn tại sự mất mát và ngạc nhiên. Qua một hồi lâu mới phản ứng lại Tịch Lan Vi nói cái gì, môi cử động một chút, gian nan uốn gối phúc thân: "Phu nhân... Hãy nghỉ ngơi tốt."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
Cách nói "Huệ phi phu nhân" này... giống với "Nương tử", cách gọi "X phi phu nhân" tuy hiếm thấy nhưng so với "Nương nương" đáng tin cậy hơn rất nhiều...
Cộng thêm không thể hiểu được gần đây A Tiêu càng ngày càng cảm
thấy "Nương nương" kỳ cục, vì thế liền dùng cái này.
---
Người chơi【Tịch Lan Vi】đánh nát nguỵ trang của người chơi【Cảnh Phi】, độ hoàn thành: 20%.
Người chơi【Tịch Lan Vi】level up!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.